Lăng Duật anh thức rất sớm mặc dù cả đêm không ngủ được, nửa đêm cô lại
bị đau chân, xong còn giật mình ngồi khóc khiến anh không thể nào yên
tâm mà ngủ chỉ cần cô cựa quậy anh đã thức giấc.
Nấu bữa ăn sáng
cho Khương Tịnh Kỳ, cô dạo gần đây vậy mà rất kén ăn, không phải anh nấu liền không chịu ăn, chỉ còn gần hai tuần nữa là cô sinh rồi bụng bâu
giờ đã to vượt mặt.
Mỗi lần cô đi đứng hay muốn lấy cái gì mà tự mình làm khiến anh sợ đến chết khiếp.
“ Bà xã thức dậy ăn sáng thôi ” Lăng Duật lay lay người cô, anh vô cùng dịu dàng vừa nấu đồ ăn sáng xong mới gọi cô dậy.
Khương Tịnh Kỳ dụi dụi mắt, cô đưa mắt nhìn anh nũng nịu nói “ Không muốn! em muốn ngủ thêm một chút ”
Nhưng anh không thể để cô ngủ mãi như vậy được, cô lại có thói quen thường
xuyên bỏ bữa khiến anh đứng ngồi không yên “ Ngoan nào, xuống ăn sáng
xong anh đưa em đi dạo ”
Anh dùng mọi cách dụ dỗ cô, cuối cùng thì Khương Tịnh Kỳ cũng chịu thức, anh giúp cô vệ sinh cá nhân
xong vì sợ cô đi tới lui bất tiện nên liền dời phòng ngủ xuống tần trệt.
Khương Tịnh Kỳ vô cùng ngoan ngoãn, cô nghe theo anh nhưng vừa bước ra khỏi
cửa đã thấy Lăng Duật đã bày ra một đống gỗ lấp, còn có cả con ngựa gỗ
đang được anh làm dỡ.
Cái con người này lại làm gì nữa vậy.
Bữa sáng được anh dọn ra sẵn, hôm nay anh lad nấu cháo tổ yến cho cô dùng,
cô vừa múc một muỗng thổi thổi cho bớt nóng sau đó liền cho vào miệng,
đối với cô chỉ cần là đồ anh nấu cô đều có thể ăn.
“ Lăng Duật!
Anh bày ra nhiều đồ trong nhà như vậy là định làm gì nữa vậy ” Khương
Tịnh Kỳ lên tiếng nhìn anh đôi mắt cô trong veo, nhưng khiến Lăng Duật
cũng cảm thấy có chút bất an.
Anh thông thả lấy cho cô lây sữa
nóng đặt lên bàn “ Anh muốn tự tay lấp nôi cho bé con, còn làm thêm đồ
chơi cho nó ” vì là con của anh và cô nên anh muốn cho bé con những điều tốt đẹp nhất.
“ Lăng Duật! nếu em sinh con trai thì sao? ” Cô ngẩn đầu hỏi anh.
Lăng Duật bình thản đáp vừa đáp vừa lấp những mảnh gỗ cuối cùng của chiếc nôi “ Thì ông bà nó nuôi, anh không nuôi ”
“ Anh thích con gái vì nó sẽ xinh đẹp giống em ” Anh đưa đôi mắt đầy sự yêu thương nhìn cô, vô cùng vô cùng dịu dàng.
Cô nghe anh nói xong liền ngại ngùng cúi mặt ăn tiếp bát cháo tổ yến, hai
má có chút ửng đỏ, cái tên này từ khi nào lại mồm mép như vậy, rõ ràng
trước kia đâu có thế này.
Trước kia muốn cô là của anh, liền biến cô thành của anh bây giờ lại còn nói ra mấy cái lời đường mật chết người như vậy.
Cô ăn xong liền pha cho anh ly cafe, Lăng Duật rất thích cafe nhưng cô
không cho anh uống vì nó không tốt cho sức khỏe, cô không thích anh liền không làm, từ lúc cô mang thai anh cũng chưa từng hút thêm một điếu
thuốc nào.
“ Em pha cafe cho anh, uống ít thôi nhé ” Cô đặt ly cafe lên bàn.
Sau đó ngồi xuống sofa nhìn anh cẩn thận lấp nôi cho bé con, cảm thấy có
chút đáng yêu, vì anh không thiếu tiền có thể bỏ một ít ra mua là được,
nhưng anh lại muốn tự lấp cho con.
Gỗ là chính tay anh lựa, đều là loại tốt nhất.
Mỗi lần đi mua sắm cùng cô anh đều dừng chân trước quầy đồ em bé sơ sinh,
mỗi lần điều mua túi to túi nhỏ, còn làm cả một căn phòng cho con, trong phòng chưa gì đã chứa đầy đồ chơi và quần áo.
Khương Tịnh Kỳ
đang ngồi nhìn anh, đột nhiên bụng truyền đến cơn đau dữ dội, khiến cô
toát cả mồ hôi hột tay ôm lấy bụng mình “ Lăng....Lăng Duật!
bụng....bụng em đau quá ”.
Anh nghe cô gọi liền bật dậy bỏ đi
những thứ trên tay chạy lại đỡ cô, sắc mặt anh tái mét nhìn cô vẫn đang
đau dữ dội “ Sao lại đau bụng chứ chẳng phải còn tận 10 ngày nữa sao? ”
“ Hức...em không....không biết đau quá bụng em huhu ” Khương Tịnh Kỳ bấu
vào người anh, khóc nức nỡ không thôi khiến anh vô cùng đau lòng.
“ Bà xã cố chịu một chút, anh đưa em đến bệnh viện cố gắng một chút thôi ” Lăng Duật dùng hết sức lực bế cô đi ra xe.
Sắc mặt anh vô cùng khó coi khi nhìn cô đau như vậy, anh dùng cánh tay của
mình cho cô cắn vào, tay còn lại vẫn giữ lấy vô lăn vô cùng điêu luyện,
anh cảm thấy cô cắn ngày một đau hơn.
Khương Tịnh Kỳ cô đau cứ
như chết đi sống lại, vô cùng vô cùng đau, nước mắt lẫn mồ hôi chảy ra
không ngừng. Anh bế cô chạy vào cấp cứu nhìn thấy cô vẫn khóc lên vì
đau.
Lúc này Lăng Duật mới nhận ra, hoá ra sinh em bé lại chịu
cơn đau thế này, anh có chết cũng không để nó tái diễn lại lần hai, nhìn cô đau như vậy chả khác nào là đang giết anh.
Mười lăm phút sau
ba mẹ anh và ba mẹ cô cũng chạy đến, Ninh Khuê Mật và Tần Vũ Phong cũng
có mặt trước phòng sinh, nhìn Lăng Duật đang chấp tay sắc mặt vô cùng
khó coi, không ai nhìn thấy anh chính là đang sợ hãi.
Khi nhìn
thấy cô đau anh đã thật sự rất sợ, bảo bối của anh cưng chiều còn không
hết chủ vì sinh bảo bảo mà lại chịu cơn đau thế này.