Số 1 và Như Vân không có người quản thúc, một trắng một đen vẫy đuôi chạy đi mất.
Hạng Minh Chương cả người nặng nề dựa vào Sở Thức Sâm, sau khi trút bỏ hết
thần trí tê liệt, một lát sau, anh thẳng lưng, mở ra một đôi mắt sâu
không đáy hỏi: “Anh doạ em rồi sao?”
Sở Thức Sâm vẫn chưa buông tay, lắc đầu: “Không có, vậy em đã an ủi được anh chưa?”
Hạng Minh Chương ngay lập tức sống lại, khuôn mặt ảm đạm hiện lên ý cười
nhàn nhạt, anh cũng không nói không, hướng về phía Sở Thức Sâm còn muốn
ôm thêm một hồi.
Sở Thức Sâm ranh mãnh né tránh lùi về phía sau,
nghiêng người muốn đi, Hạng Minh Chương vồ hụt, nam nhân trưởng thành đã chịu qua kích thích biến thành một con dã thú bị mắc kẹt vừa ấu trĩ vừa thành kính, nhìn không chớp mắt mà đi theo chủ nhân.
Dần dần lùi tới dốc cỏ nối tiếp, Sở Thức Sâm dưới chân không bằng phẳng, lúc cúi
mắt xuống Hạng Minh Chương đã áp sát cậu, dùng tính xâm lược và khát
vọng chinh phục từ trong xương tuỷ nắm lấy cậu.
Hai thân ảnh va
chạm vào nhau, cùng mất thăng bằng, Hạng Minh Chương ôm Sở Thức Sâm lăn
trên cỏ, ngay cả vạt áo cũng vướng vào nhau.
Bọn họ thở hổn hển buông nhau ra, không quan tâm hình tượng, không quan tâm sạch hay bẩn mà nằm trên dốc cỏ.
Thật lâu sau, hô hấp mới bình phục lại, xung quanh cũng yên tĩnh trở lại, Hạng Minh Chương hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Sở Thức Sâm nói: “Nghĩ xem anh lúc 8 tuổi là dáng vẻ như thế nào.”
Hạng Minh Chương không còn ấn tượng gì về chính mình nữa, chỉ nhớ rằng mình
rất cao, anh từ nhỏ đã cao hơn các bạn cùng lứa một cái đầu.
Giả
sử tuổi thơ có nghĩa là ngây thơ và hạnh phúc, thì tuổi thơ của Minh
Chương lại ngắn đến mức không thể tính được. Anh không thích nói nhiều,
bận bịu với bài vở ở trường, mỗi ngày đều luyện thư pháp và tập piano,
còn phải tham gia nhiều hoạt động thể thao khác nhau.
“Lúc nhỏ
anh rất thích so bì.” Hạng Minh Chương nhớ lại, “So bì với Hạng Như
Cương và Hạng Như Tự, so bì với chị họ bên gia đình của cô, so bì với
những đứa trẻ con của các thành viên quản trị.”
Sở Thức Sâm suy đoán: “Bởi vì Hạng Hành Chiêu sao?”
Hạng Minh Chương phân tích tâm lý lúc đó nói: “Anh biết lý do tại sao ông ta thiên vị anh, anh không những cảm thấy ghê tởm mà còn bạt mạng khiến
cho chính mình xứng với với sự thiên vị đó.”
Khi anh còn trẻ có
lẽ là do sợ hãi, sợ người khác nói rằng mình không xứng đáng, từ đó mới
phát hiện ra chân tướng không thể nói cho người khác được.
Sở
Thức Sâm nhớ đến lời khen ngợi chua ngoa của nhà họ Hạng, nói rằng Hạng
Minh Chương là giống Hạng Hành Chiêu nhất, trong cái phần “giống” này,
nguỵ trang chiếm bao nhiêu phần?
Cậu hỏi: “Hạng Hành Chiêu nuôi dưỡng anh giống như ông ta sao?”
“Là anh chủ động trở thành ông ta.” Hạng Minh Chương không thể phủ nhận mà
nói, “Hạng Hành Chiêu là một lão già xảo quyệt, anh phải thực sự giống
ông ta thì ông ta mới tín nhiệm. Anh chỉ cần giống ông ta thì mới có thể lật đổ địa vị của ông ta.”
Sau khi Hạng Minh Chương học tiểu
học, kỳ nghỉ hè và đông mỗi năm Hạng Hành Chiêu sẽ đưa anh đến Hạng
Việt, từ một ngày đến ba ngày, sau đó đến cả tuần làm việc, anh được
phép ra vào tự do ở bất kỳ bộ phận nào.
Khi học cấp 2, Hạng Hành
Chiêu đã để cho Hạng Minh Chương tham gia vào các dự án của công ty, lúc đầu là lời nói và việc làm đều mẫu mực, bề ngoài là vận hành công ty,
đằng sau là cách dùng người, chiến lược trên thương trường, mưu đồ của
các nhà kinh doanh, Hạng Hành Chiêu đều dạy cho Hạng Minh Chương.
Sau đó Hạng Hành Chiêu liền không quản nữa, để cho Hạng Minh Chương đi theo nhóm thành viên quản trị và quản lý để “trà trộn”, nhận được sự chiếu
lệ hay tôn trọng, phản đối hay ủng hộ của người khác, tất cả đều phụ
thuộc vào bản lĩnh của Hạng Minh Chương.
Trong những năm tháng
dài đằng đẵng đầy dày vò đó, Hạng Minh Chương mang theo một tâm tư thâm
sâu không phù hợp với lứa tuổi của mình, hết lần này đến lần khác vượt
qua khảo nghiệm của Hạng Hành Chiêu.
Năm mười tám tuổi trưởng thành, Hạng Minh Chương chính thức trở thành cổ đông của Hạng Việt, thậm chí còn có địa vị.
Đại học năm thứ 2 Hạng Minh Chương thành lập công ty khoa học kỹ thuật, ban đầu là Hạng Hành Chiêu đã phản đối, không cho phép trọng tâm sự nghiệp
của anh chệch hướng khỏi Hạng Việt, để thể hiện lòng trung thành, anh đã đặt tên công ty là “Viễn thông Hạng Việt”.
Hơn 20 năm nay, Hạng
Minh Chương luôn đeo mặt nạ lừa dối tất cả mọi người, nếu không phải vì
lòng căm thù đã thấm vào trong xương tuỷ thì có lẽ một ngày nào đó anh
sẽ bị tâm thần phân liệt mất.
Trước mặt Hạng Hành Chiêu, Hạng
Minh Chương hiếu thảo, thông minh và cường liệt đến hoàn hảo. Khi còn
nhỏ anh giả vờ ghen tị với đứa trẻ khác vì bọn chúng có ba, khi lớn lên
anh giả vờ nhớ nhung Hạng Lung, Hạng Hành Chiêu đã bị anh lừa dối, đem
tình yêu và sự áy náy với Hạng Lung đặt lên người anh.
Mãi cho
đến khi Hạng Hành Chiêu đột quỵ và trở nên mơ hồ, Hạng Minh Chương mới
tỏ ra thái độ coi thường với Hạng Lung, khi những người khác nhắc đến
Bạch Vịnh Đề, anh mới lộ ra sự phẫn nộ nổi lên của tảng băng chìm.
Sự nổi bật của Hạng Minh Chương là thật, phong độ ngời ngời là giả, cạnh tranh hiếu thắng là thật, tận trung tân hiếu là giả.
Anh đối với những chuyện vặt vãnh không hề có kiên nhẫn, bởi vì anh đã nếm
trải đủ tư vị của sự nhẫn nại, một vụ bê bối, một điều bí mật, anh đã có thể giấu đi 10 năm, 20 năm, cho đến khi mục đích đạt thành.
Năm
này qua tháng nọ, năng lực của Hạng Minh Chương càng ngày càng mạnh,
quyền lực trong tay cũng ngày càng lớn. Anh là một cái cây được Hạng
Hành Chiêu nuôi dưỡng, dần dần rễ sâu lá tốt, không ai có thể lay chuyển được.
Càng quan trọng hơn hết, cây to mới có thể che mưa chắn
gió, Hạng Minh Chương liên tiếp thu xếp ổn thoả cho những người không
thể bảo vệ trong quá khứ, tiếp quản việc tìm kiếm Hạng Lung, tiếp tục
bành trướng thế lực của mình ở Hạng Việt.
Mối quan hệ giữa ông
cháu sinh ra đảo ngược, trước khi đột quỵ Hạng Hành Chiêu đã buông tay
rất nhiều, Hạng Minh Chương đã thay đổi từ một con bài bị đe dọa bằng
Bạch Vịnh Đề trở thành một cánh tay mà Hạng Hành Chiêu cần phải dựa vào.
Sở Thức Sâm mhìn những vì sao trên bầu trời, trong đầu chợt lóe qua mấy
ngàn ngày đêm Hạng Minh Chương đã trải qua, rốt cục trở về gốc rễ của sự bộc phát, cậu hỏi: “Bác gái đã như vậy bao lâu rồi?”
Hạng Minh Chương trầm giọng nói: “Từ khi chuyển ra khỏi dinh thự Tĩnh Phổ đã như vậy rồi.”
Bạch Vịnh Đề từng là một con chim sợ cành cong, cố gắng hết sức dùng từng
hơi thở để sống sót, sau khi rời khỏi vũng lầy, xác thịt vẫn còn nguyên
nhưng lại chẳng còn thần khí nữa.
Sở Thức Sâm trong lòng sinh ra
thương xót liền nghĩ lại: “Chỉ cần bác gái được tự tại thoải mái, những
chuyện khác không cần gấp.”
“Em nói không sai.” Hạng Minh Chương
thở dài, “Mạn Trang là nơi ở ẩn, bà ấy trốn đi sẽ cảm thấy an toàn, vì
vậy nên không chịu ra ngoài.”
Sở Thức Sâm quay mặt lại, cỏ khô
mùa đông châm chích ở trên má: “Ba feet của băng không hình thành trong
một ngày, cứ từ từ thôi.”
Hạng Minh Chương nói: “Em nói ‘tơ lụa’ là trói buộc, vậy anh có được xem như mua dây buộc mình không?”
“Không.” Sở Thức Sâm ngăn Hạng Minh Chương lâm vào chỗ bế tắc, “Cho dù có xem là như vậy, kể từ lần đầu tiên đưa em tới đây, sợi dây của anh cũng đã đứt đoạn rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ sẽ đưa người tới đây.”
Giống như thời thơ ấu không có sự ngây thơ, thời thanh xuân của Hạng Minh
Chương cũng không có sự rung động, trước mặt người khác đóng kịch sau
lưng thì bày mưu tính kế, chỉ duy nhất mất đi bản năng yêu thích một
người.
Sở Thức Sâm trần thuật nói: “Ngoài em ra, không có người khác can thiệp vào lãnh địa của anh.”
“Không có.” Hạng Minh Chương nói, “Không ai có thể đem anh nhìn thấu được.”
Hạng Minh Chương chạm vào tay Sở Thức Sâm, sờ được gói thuốc lá rơi ra khỏi
túi áo khoác, anh nhặt lên, tháo dây rồi lấy ra điếu xì gà và bật lửa
trong bao.
Sở Thức Sâm xoay người ngồi dậy, nói: “Không thể trực tiếp châm lửa.”
Hạng Minh Chương nói: “Anh nhớ em cắn một miếng trước.”
Sở Thức Sâm nắm lấy cổ tay Hạng Minh Chương, cúi người cắn đầu xì gà,
khuôn miệng chiếm cứ, cậu khẽ nhướn mi dùng ánh mắt ra hiệu, không nhiều không ít mà phải cắn đúng vị trí này.
Sau khi cắn xuống rồi nhổ ra, Sở Thức Sâm liếm đôi môi mỏng.
Hạng Minh Chương bật lửa, một chùm lửa sống động lập lòe trong đêm đen, Sở
Thức Sâm giơ tay chắn gió, sau đầu là vầng trăng trắng sáng, khuôn mặt
ánh lên màu đỏ cam.
Điếu xì gà được châm lửa, Hạng Minh Chương
dùng lực hút, có hơi sặc, phả ra một làn khói trắng, gió lạnh tràn ngược về phía sau, anh nằm trên bãi cỏ từng ngụm từng ngụm lớn hít thật sâu.
Sở Thức Sâm hỏi: “Hương vị có được không?”
Hạng Minh Chương nói: “Quá nồng.”
“Romeo Y Julieta không phải là nồng nhất.” Sở Thức Sâm nói, “Lẽ ra nên lấy cho anh một điếu nhẹ chút.”
Ngón tay mảnh khảnh của Hạng Minh Chương bóp lấy điếu xì gà rồi hỏi: “Em thích nồng hay nhạt?”
Sở Thức Sâm nghiêng người phủ lên Hạng Minh Chương, giật lấy điếu xì gà
được đưa ra, còn dùng đầu ngón tay vuốt qua lòng bàn tay của Hạng Minh
Chương để thưởng thức một chút ngon ngọt, trả lời: “Đã nghiện rồi, không chọn được.”
Như Vân và Số 1 lắc lư chạy tới, vó ngựa của chúng
kêu lạch cạch đạp lên dốc, Sở Thức Sâm hít một ngụm xì gà, thở ra sương
mù, cậu cúi đầu trong gió Tây đêm, cuốn nốt làn khói mỏng còn sót lại
vào miệng Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương ôm lấy cậu, lăn qua
lăn lại khiến cho lưng phủ đầy cỏ mịn, bọn họ cùng hưởng thụ một điếu
Romeo Y Julieta để giải sầu, trên đầu là cùng một bầu trời rộng lớn, cho đến khi toàn thân lạnh buốt.
Đã là nửa đêm canh ba (*) rồi, đưa ngựa mệt mỏi về chuồng, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đi ngủ lại ở khu phía Nam.
(*) canh ba: từ 11h đêm đến 1h sáng
Mạn Trang thực sự quá lớn, đi bộ đến mức hai chân cũng yếu ớt, Sở Thức Sâm
lúc cưỡi ngựa cũng đã dốc hết sức, bước chân dần dần lề mề.
Hạng Minh Chương dừng lại đợi hai ba lần, quỳ một chân xuống, nói: “Anh cõng em.”
Đêm nay ai cũng không thoải mái, Sở Thức Sâm nói: “Không cần.”
Hạng Minh Chương nói: “Đợi đến khi em đến được biệt thự trời cũng sáng rồi.”
Sở Thức Sâm lười biếng nói đùa: “Vậy thì chúng ta cùng ngắm bình minh.”
Hạng Minh Chương không nói lời dư thừa nữa, như tóm lấy mà kéo Sở Thức Sâm
lên trên lưng, thuận thế đứng dậy, móc lấy đùi hơi lảo đảo một chút liền ổn định lại.
Sở Thức Sâm bất lực, duỗi tay ôm chặt cổ Hạng Minh
Chương. Lúc nhỏ cậu chỉ được quản gia cõng qua, cả đường đều đung đưa
bắp chân, về đến nhà mới phát hiện bị mất một chiếc giày da nhỏ.
khổ thân em bé mất giày (cre: artist 绘了个弦)
Mẫu thân răn dạy và quở mắng cậu, nói cậu không ổn trọng, cậu đau lòng đến
mức khóc lóc, phụ thân lại đến nói tiếp, đúng là không đủ ổn trọng, nam
tử hán sao lại có thể rơi nước mắt.
(Trên Weibo Bắc Nam có viết: Thẩm mỗ lúc đó 3 tuổi, lau đi nước mắt, thôi
không khóc nữa nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng, mãi cho đến buổi chiều
được mua một đôi giày da mới.)
Bây giờ nghĩ lại chuyện nhỏ như vậy thật không đáng kể, Sở Thức Sâm quay
sang bên tai Hạng Minh Chương hỏi: “Anh đã khóc bao giờ chưa?”
Hạng Minh Chương chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”
Sở Thức Sâm nói: “Nhiều năm như vậy anh đã khóc bao giờ chưa?”
Hạng Minh Chương trả lời: “Chưa.”
Sở Thức Sâm cảm khái: “Thực sự rất kiên cường.”
Hạng Minh Chương nhéo đùi cậu, yếu ớt lui về sau, khôi phục lại sự bá đạo
thường ngày: “Đừng dùng ngữ khí của tiền bối nói chuyện với anh.”
Sở Thức Sâm giữa đường ngủ thiếp đi, Hạng Minh Chương cõng cậu về biệt
thự, không nỡ đánh thức cậu, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, chỉ cởi ra
áo khoác đã bẩn.
Hạng Minh Chương lui ra bên ngoài đóng cửa lại, không cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng vẫn là nghĩ đến tình trạng của Bạch Vịnh Đề.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện, vừa mới đổ chuông hai lần đã có
người bắt máy, điện thoại cố định ở khu phía Bắc đều do chị Thanh phụ
trách trả lời, anh trực tiếp hỏi: “Mẹ tôi thế nào rồi?”
Bên tai truyền đến giọng nói của Bạch Vịnh Đề: “Mẹ không sao.”
Hạng Minh Chương trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Mẹ, sao vẫn chưa nghỉ ngơi đi?”
“Một lát nữa là đi ngủ đây.” Bạch Vịnh Đề nói, “Sáng mai qua ăn sáng với Thức Sâm, mẹ đã bảo chị Thanh nấu canh gừng.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Tại sao phải uống canh gừng?”
Bạch Vịnh Đề nói: “Nằm trên trường đua ngựa cả nửa đêm, mẹ sợ hai đứa cảm lạnh.”
Hạng Minh Chương nắm chặt điện thoại, không thể tưởng tượng được Bạch Vịnh
Đề không ngừng lo lắng mà đuổi theo, trốn ở đằng xa trường đua ngựa nhìn biểu tình của anh.
Anh đã thỏa hiệp rồi, nói: “Con sẽ nói với bà Sở ——”
Tuy nhiên Bạch Vịnh Đề đã ngắt lời anh: “Mẹ đã quá lâu không ra ngoài, nhất định là đã lạc hậu rồi.”
Hạng Minh Chương sững sờ: “Mẹ…”
Giọng điệu của Bạch Vịnh Đề nhẹ nhàng là vậy nhưng quyết định lại nặng ngàn
cân: “Chỉ cần nói với bà Sở, làm phiền bà ấy chăm sóc vậy, mẹ đồng ý.”