Địa điểm gặp mặt là một khách sạn năm sao, công ty bên A có khá nhiều
người tham dự nên chiếm hơn nửa phòng họp. Đại diện bên phía Nhật Bản
tuổi đã qua tứ tuần, mang theo hai phiên dịch và một trợ lý.
Thời gian của hai bên đều rất quý giá, không có thời gian dư thừa, bắt tay cái liền vào thẳng chủ đề luôn.
Hệ thống CRM (*) của công ty này là do Hạng Việt thực hiện, trong ngành tài chính Hạng
Việt chiếm thị phần tuyệt đối, bằng cách này, việc nâng cấp hoặc mở rộng kinh doanh sau này sẽ giúp cho việc hợp tác trở nên dễ dàng hơn nhiều.
(*) CRM: Quản lý quan hệ khách hàng (Customer Relationship Management) là
sự kết hợp giữa chiến lược và công nghệ để xây dựng và cải thiện mối
quan hệ kinh doanh với khách hàng.
Thời điểm máy chiếu sáng lên, Sở Thức Sâm mở mắt rất lớn.
Mỗi ngày cậu đều cảm thán về những món đồ chơi tân tiến trong xã hội hiện
đại, không kiềm chế được mà tưởng tượng, ngày xưa nếu như có máy tính
thì hiệu quả công việc của ngân hàng Phục Hoa sẽ được cải thiện hơn rất
nhiều.
Ở phía trước, nhân viên kỹ thuật cốt cán bắt đầu thuyết trình.
Sở Thức Sâm đã rất lâu không dự họp, cậu từ lúc 3 tuổi được phụ thân ôm
trong lòng đến phòng nghị sự của hội quán giao dịch tiền tệ, mấy tiếng
đồng hồ đều không khóc không nháo, sau khi biết chữ thì học cách viết
tốc ký, phụ trách giúp phụ thân ghi chép lại nội dung cuộc họp.
Ngòi bút chuyển động, Sở Thức Sâm rất thèm muốn cảm giác ngay giây phút này đây.
Buổi gặp mặt hôm nay cố gắng đạt tới việc giải quyết vấn đề, nhân viên kỹ
thuật nói xong phần đầu tiên của powerpoint, ngay lập tức trả lời các
câu hỏi để tránh bị thiếu sót.
Vấn đề của bên A chủ yếu xoay
quanh nhu cầu nghiệp vụ. Về phương diện tài chính Sở Thức Sâm nghe hiểu, khoảng thời gian này không chỉ học tập mà còn bổ sung lại những kiến
thức đã nắm rõ ngày trước, so sánh giữa cái cũ và cái mới, bản chất vẫn
không khác nhau là mấy.
Sau đó, đại diện Nhật Bản mở miệng hỏi
một câu, dùng từ vô cùng khách sáo, Sở Thức Sâm ngại dài dòng nên
nghiêng người dịch cho Hạng Minh Chương một cách ngắn gọn súc tích để
thuận tiện hơn cho việc suy nghĩ.
Hạng Minh Chương nghe xong, giơ tay bấm bút điều khiển từ xa, màn hình chiếu trở lại một bộ sơ đồ biểu
diễn đường đi, anh cười nhã nhặn bắt đầu giải đáp nghi hoặc của đối
phương.
Sở Thức Sâm không kiềm được mà liếc mắt sang bên cạnh,
những khi xã giao riêng tư thế này Hạng Minh Chương xem như vô cùng
thành thục lão luyện, ở công ty làm chủ thì nghiêm túc không cẩu thả,
lúc này đang trong trạng thái làm việc, tất cả khí chất đều quy tụ lại
thành “chuyên nghiệp”.
Hạng Minh Chương giải đáp xong liền đề
xuất một ý tưởng mới về “trải nghiệm người dùng”, điều này khiến đội ngũ đề ra quyết sách của bên A vô cùng ngạc nhiên.
Các phần thuyết trình và giải đáp nghi vấn theo trình tự đã tiến hành xong, cuộc họp kết thúc thành công tốt đẹp.
Trời không còn sớm nữa, công ty bên A mời mọi người cùng ăn tối tại nhà hàng bên trong khách sạn, ăn mừng dự án đã tiến thêm một bước.
Sở
Thức Sâm từng bước từng bước đi theo, khi đến nhà hàng liền phát hiện
trang trí theo phong cách Nhật Bản, mọi người đều muốn ăn đồ Nhật.
Trong phòng riêng có trải chiếu tatami, mọi người lần lượt đi vào, Sở Thức
Sâm đứng ở cửa thất thần, không tự chủ được nhớ lại vài ký ức.
Hạng Minh Chương đang định ngồi xuống, quay đầu lại thấy Sở Thức Sâm vẫn chưa đi vào, liền gọi: “Thư ký Sở?”
Sở Thức Sâm do dự đáp một tiếng, bị kéo trở về thực tại, cậu cởi giày da
bước vào, cúi người ngồi xuống bên cạnh Hạng Minh Chương.
Sashimi tươi ngon có màu sắc hấp dẫn, trên bàn đã bày sẵn các đĩa thức ăn nhưng Sở Thức Sâm lại không có cảm giác ngon miệng, phục vụ rót cho cậu một
ly rượu sake, cậu lặng lẽ gạt sang một bên.
Phó tổng của công ty
tài chính rất cao hứng, mời mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng. Sở
Thức Sâm không còn cách nào khác phải nâng ly lên nhưng chỉ nhấp cho ướt môi.
Hạng Minh Chương chú ý tới nhưng không để tâm, vạn nhất uống say làm trễ nải chính sự, không bằng không uống thì tốt hơn.
Không khí tại bàn ăn vô cùng vui vẻ, hai bên trò chuyện thoải mái và chuyên
tâm, dần dần chủ đề rời khỏi công việc, đại diện bên phía Nhật Bản tán
thưởng thành phố sắc xuân dạt dào, hỏi thăm có nơi nào đề xuất để du
ngoạn hay không.
Nhiệt độ trong phòng hơi cao, Hạng Minh Chương
cởi áo vest ra, cùi chỏ vô tình chạm vào Sở Thức Sâm, anh theo bản năng
quay đầu định xin lỗi nhưng lại nhìn thấy Sở Thức Sâm “soạt” một cái
nhìn qua, ánh mắt như thể tràn đầy… cảnh giác?
Những người khác
thì đang chén chú chén anh, gắp lấy gắp để, Sở Thức Sâm bấu hai tay lên
đùi mình, dùng lực mạnh đến mức mu bàn tay trắng nổi lên những đường gân xanh.
Hạng Minh Chương nhận thấy Sở Thức Sâm đang ở trong trạng
thái căng thẳng bất thường, giống như một con mèo đang bị kích động vậy.
Cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn sao?
Lượng công việc quá sức nên mệt rồi?
Cách một chiếc bàn dài, phó tổng công ty tài chính không nhận được phản hồi liền nói: “Hạng tổng, đừng đơ ra như thế chứ.”
Hạng Minh Chương không nhìn Sở Thức Sâm nữa, nói một câu “Thật ngại quá” với đối phương. Anh vừa cười nói với những người khác vừa không nặng không
nhẹ đưa tay ra sau đặt lên lưng Sở Thức Sâm.
Anh không hề vỗ về,
cũng không sờ loạn, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng áp vào sống
lưng của Sở Thức Sâm giống như một điểm tựa.
Thân thể cứng ngắc của Sở Thức Sâm dần dần thả lỏng.
Sự thất thố này chỉ cần một người phát hiện ra là đủ rồi, cậu sợ bị người
khác nghe thấy nên nói nhỏ vào tai Hạng Minh Chương: “Cảm ơn, tôi không
sao nữa rồi.”
Một câu nói rất ngắn rất nhanh, khí tức đã tan biến trước khi kịp đọng lại.
Hạng Minh Chương đem bàn tay đặt sau lưng Sở Thức Sâm thu lại, đầu ngón tay
còn vương lại chút hơi ấm cầm lấy một ly rượu sake, một hơi uống sạch.
Sau khi ăn tối xong đã quá giờ tan tầm từ lâu, hai đồng nghiệp kia bắt taxi về trước.
Tài xế đã đợi sẵn bên cạnh cửa, Hạng Minh Chương ngồi vào vẫy tay ra hiệu,
tài xế cúi người lắng nghe, sau đó quay đầu hỏi: “Sở tiên sinh, có cần
đưa cậu về không?”
Sở Thức Sâm cảm thấy trong ngực ngột ngạt nói: “Không cần đâu, tôi muốn đi dạo hít thở không khí một chút.”
Chiếc xe đưa Hạng Minh Chương đi xa, Sở Thức Sâm chậm rãi đi bộ trên phố một
mình, làn gió mát đêm mùa xuân thổi qua làm cho đầu óc choáng váng.
Đoạn đường này xem ra khá phồn hoa, buổi tối có rất nhiều người đi dạo phố
mua sắm, Sở Thức Sâm đi ngang qua một trung tâm thương mại cao cấp, màn
hình LED cực lớn ở bức tường bên ngoài đang chiếu trailer một bộ phim
bom tấn mới nhất.
Cậu dừng lại để xem và lại vô cùng kinh ngạc.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ lối vào chính của trung tâm mua sắm,
cả người ăn mặc toàn đồ hiệu, bước xuống bậc thang đột nhiên dừng lại,
hắn đưa tay lên tháo kính râm ra, xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay
không rồi mới hét lớn: “Sở Thức Sâm!”
Sở Thức Sâm nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Người trẻ tuổi nhanh chóng chạy tới trước mặt cậu rồi quàng lấy vai cậu:
“Thực sự là cậu à! Tôi còn tưởng cậu biến mất trên đời này luôn rồi
chứ!”
Sở Thức Sâm tràn đầy đề phòng: “Tiên sinh, xin hỏi cậu là?”
“Tôi là Tiền Hoa, Tiền Hoa biết tiêu tiền (*) đây này!”
(*) Tiền Hoa là 钱桦 /qián huà/, tiêu tiền là 花钱 /huā qián/, đọc khá là giống nhau nhé
Sở Thức Sâm đương nhiên không nhận ra, nói: “Tôi bị mất trí nhớ rồi, xin thứ lỗi.”
“Cậu nói nghiêm túc đấy à?” Tiền Hoa ngạc nhiên nói, “Nghe nói bữa tiệc cậu
tổ chức xảy ra chuyện, tôi còn tưởng cậu giả vờ bị bệnh tâm thần để
không phải hầu toà chứ, thế nhưng lại mất trí nhớ thật à? Bị cháy đến
não luôn rồi hả?”
Sở Thức Sâm tránh khỏi vòng tay của Tiền Hoa:
“Chuyện dài lắm, có cơ hội rồi nói sau vậy, hôm nay thời gian không còn
sớm nữa rồi——”
“Đương nhiên là không còn sớm rồi!” Tiền Hoa hơi
thấp, kiễng chân móc lấy cậu, “Nếu không bắt đầu cuộc sống về đêm bây
giờ thì trời sẽ sáng mất, đi! Đã biến mất lâu như vậy, cậu hôm nay đừng
hòng chạy thoát!”
Sở Thức Sâm bị Tiền Hoa “cưỡng ép” đến một hộp đêm.
Theo như Tiền Hoa giới thiệu, bọn họ thường xuyên đến hộp đêm này, sàn nhảy
cực lớn ở tầng 1 chật ních những thân ảnh uốn éo, ánh đèn lóa mắt, sóng
âm chói tai liên tục nối tiếp nhau. Tầng 2 là những gian ghế ngồi, tầng 3 là khu vực riêng dành cho thành viên cao cấp, không nhận khách hàng phổ thông.
Tiền Hoa đưa Sở Thức Sâm lên tầng cao nhất ở tầng 4, nơi
đây ít người hơn, có một quầy bar độc lập và một dãy phòng dành riêng
cho các khách hàng bạch kim quanh năm, tính riêng tư vô cùng tốt.
Sở Thức Sâm hỏi: “Đây là nơi nào?”
Tiền Hoa nói: “Ngôi nhà khoái lạc của chúng ta.”
Sở Thức Sâm đau đầu nói: “Tôi hiện tại không thích chơi bời nữa rồi.”
“Tôi hiểu, cơ thể vừa mới hồi phục, cần nghỉ ngơi.” Tiền Hoa cảm thấy bản
thân rất ân cần, “Tối nay chỉ uống rượu nói chuyện phiếm thôi, đoạn thời gian này tôi luôn nhớ cậu đó, còn có ai đối với cậu trượng nghĩa như
thế này nữa không?”
Tất cả các loại rượu đủ màu sắc đã được đưa lên, Sở Thức Sâm cầm ly trầm mặc, nghe Tiền Hoa bô bô độc tấu.
Bây giờ cậu mới biết Tiền Hoa và “Sở Thức Sâm” thật đã học cùng nhau hai
năm ở nước ngoài, chơi rất hợp tính, ví dụ như cùng thử qua các chất
kích thích hợp pháp lẫn bất hợp pháp, từng nếm qua những thú vui thanh
thuần lẫn gợi cảm, chơi qua những thứ đốt tiền, gặp mặt thì ngưu tầm
ngưu mã tầm mã, giải tán thì vẫn giữ liên lạc… để tiện lần sau lại hẹn
tiếp.
Cậu quả thực bị choáng ngợp bởi thứ tình bạn bẩn thỉu này.
Tiền Hoa nói đến mức miệng khát lưỡi khô, uống một hơi cạn ly rượu ngoại:
“Đừng để cho mình tôi nói thế chứ, cậu một chút cũng không nhớ gì sao?
Không ảnh hưởng đến sinh hoạt à?”
Sở Thức Sâm nói: “Vẫn ổn.”
“Cậu làm gì ở lối vào trung tâm mua sắm đấy?” Tiền Hoa cười ác ý, “Chậc
chậc, mặc một thân vest nghiêm trang, đi đóng phim hay làm nhiệm vụ
đấy?”
Sở Thức Sâm nghĩ là đang chỉ “nhiệm vụ công việc” liền nói, “Vừa mới hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiền Hoa: “Cậu chơi đồ mới không nói với tôi à! Cậu là chủ hay nô?”
Sở Thức Sâm không vui, tại sao thời đại mới vẫn còn cái gọi là “nô lệ”?
Cậu trả lời: “Tan làm rồi đi dạo thôi, tôi làm việc ở Viễn thông Hạng
Việt.”
Tiền Hoa thiếu chút nữa phun ra: “Cậu đem cổ phần bán cho
Hạng Việt, sau đó quay đầu làm việc cho Hạng Minh Chương, cậu thực sự là nổ hỏng não rồi đấy à!”
Sở Thức Sâm nhạy bén hỏi: “Cậu quen biết Hạng Minh Chương?”
“Không thân, chỉ nghe qua vài chuyện, là một người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh
tế một cách cực độ.” Tiền Hoa hừ một tiếng, “Cậu nếu đã phải đi làm, sao không đến trung tâm mua sắm nhà tôi này, hai chúng ta chơi cùng không
sướng chết à?”
Sở Thức Sâm suy ngẫm, bữa ăn tại Sở gia ngày hôm
đó, Lý Tàng Thu nhắc đến Hạng Minh Chương còn chưa nói xong, nhưng giọng điệu nghe ra không phải nhận xét tốt, vừa rồi Tiền Hoa cũng có thái độ
tiêu cực.
Hạng Minh Chương rốt cuộc là người như thế nào?
Ly rượu cầm trong tay đã ấm lên, Sở Thức Sâm đặt xuống, biểu thị phải đi rồi.
Tiền Hoa đột nhiên nhào tới, mang chút hơi say mà lảm nhảm: “Tôi đặc biệt
gửi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy, cậu một tin nhắn cũng không trả lời, mất trí nhớ rồi định tuyệt giao sao? Cậu đừng có mơ mà rời đi, tôi kể
cho cậu nghe chuyện quá khứ, chưa biết chừng còn giúp cậu nhớ lại đấy
chứ, có một bộ phim truyền hình cũng tìm lại ký ức như thế này đấy…”
Sở Thức Sâm thấy vẻ buồn bã của Tiền Hoa không giống đang giả vờ, có lẽ
không chỉ đơn giản là bạn nhậu, cậu đã thay thế người ta, về tình về lý
đều không thể để bạn cũ của người ta đau lòng được.
Cậu đành phải ở lại liền nói: “Lại nói về chuyện trước đây của tôi đi.”
Hạng Minh Chương trở về căn hộ, trước khi đi ngủ bà Sở gọi điện thoại đến
nói Sở Thức Sâm vẫn chưa về nhà, điện thoại cũng tắt máy, hỏi xem công
ty có sắp xếp tăng ca hay không.
Hạng Minh Chương nói rằng buổi
tối có xã giao, sau khi kết thúc Sở Thức Sâm tự mình đi khỏi, có lẽ là
đi dạo phố, sau đó qua quít trấn an vài cậu rồi cúp máy.
Một đêm
trôi qua, ngày hôm sau là ngày nghỉ, Hạng Minh Chương không có thói quen ngủ nướng, sáng sớm thức dậy đi lên bể bơi trên tầng cao nhất bơi vài
vòng.
Chuông điện thoại reo, bà Sở lại gọi đến.
Hạng Minh
Chương ấn nút mở loa ngoài, lấy khăn lau những giọt nước trên người,
giọng nói lo lắng của bà Sở vang lên trong không khí: “Minh Chương, lại
làm phiền con rồi, tối hôm qua các con chia tay ở đường nào vậy?”
Hạng Minh Chương hỏi: “Cậu ấy vẫn chưa về nhà sao?”. Truyện mới cập nhật
Bà Sở nói: “Cả đêm không về nhà, bác phải đi tìm nó, nếu không bác chỉ có thể báo cảnh sát.”
Hạng Minh Chương ném khăn tắm đi, nén giận nói: “Bác gái, trước tiên bác đừng lo lắng, con sẽ cho người đi tìm xem sao.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạng Minh Chương cho người đi tìm khu vực xung
quanh khách sạn tối qua, Sở Thức Sâm hiện tại là nhân viên của Hạng
Việt, làm xong việc ở công ty liền biến mất, xảy ra chuyện thì không ai
có thể tránh khỏi liên luỵ.
Quay lại căn hộ để thay quần áo, Hạng Minh Chương thử gọi vào điện thoại di động của Sở Thức Sâm, cuối cùng cũng được kết nối.
“Alo?”
Hạng Minh Chương ngữ khí vô cùng không thân thiện: “Cậu ở đâu?”
Sở Thức Sâm báo địa chỉ, là một hộp đêm có tiếng trong thành phố.
Hạng Minh Chương cười lạnh một tiếng, trong lòng nói đúng là ngựa quen đường cũ: “Đừng đi đâu hết, đứng ở cửa đợi tôi.”
Anh không bảo người được cử đi qua đón, nếu người dưới quyền anh biết được
đức hạnh của Sở Thức Sâm mà truyền tai nhau thêm mắm dặm muối thì càng
chứng tỏ việc gia nhập công ty là không chính đáng, các đồng nghiệp sẽ
càng chỉ trích nhiều hơn.
Tối qua Sở Thức Sâm nghe Tiền Hoa nói
chuyện cũ đến tận nửa đêm, cuối cùng Tiền Hoa say khướt, cậu ta không
chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Điện thoại hết pin nên bị
tắt máy, sáng sớm phục vụ đến đưa canh giải rượu và điểm tâm, giúp Sở
Thức Sâm sạc pin, vừa mới mở máy vô số cuộc gọi nhỡ đã hiện lên, ngay
sau đó Hạng Minh Chương liền gọi đến.
Tiền Hoa vẫn chưa tỉnh dậy, Sở Thức Sâm để lại một tờ giấy note rồi rời khỏi phòng.
Đèn trong hộp đêm vẫn còn sáng, trong nắng sớm có màu nhạt hơn một chút,
những chàng trai cô gái lả lướt rời đi, sàn nhảy cũng trở nên vắng vẻ
như bên ngoài.
Sở Thức Sâm xốc lại tinh thần đứng ở cửa, sợ dáng vẻ không lịch sự nên chỉnh lại cà vạt cho thẳng.
Mười lăm phút sau, một chiếc Rolls-Royce Phantom dáng dài phi tới rồi dừng lại bên đường.
Hạng Minh Chương tháo dây an toàn xuống xe, Sở Thức Sâm mặc quần áo chỉnh
tề, thế nhưng lại không khó coi như anh tưởng tượng, nhưng dưới mắt một
mảng tim tím, hẳn là đã thức trắng đêm không ngủ.
“Sở công tử.”
Anh nói, “Tôi không quan tâm cậu phóng đãng thế nào, nhưng để cho phụ
huynh gọi điện cho sếp mấy lần là lỗi mà chỉ có học sinh tiểu học mới
mắc phải.”
Sở Thức Sâm tự nhận mình đuối lý: “Xin lỗi, tôi sẽ về nhà ngay.”
Hạng Minh Chương sợ Sở Thức Sâm bằng mặt không bằng lòng, vạn nhất lại chạy
đi đâu đó chơi bời một ngày một đêm, người nhà họ Sở có thể kéo tới cửa
Hạng Việt giơ băng rôn đòi người mất.
Sở Thức Sâm thấy ngại vì làm phiền người khác liền hỏi: “Anh đưa tôi về sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Là áp giải.”
Sở Thức Sâm đi tới bên cạnh xe, ngày xưa luôn là đại thiếu gia, làm quản
lý rồi đến giám đốc ngân hàng, đã sớm ngấm vào trong máu, trực tiếp đi
thẳng ra hàng ghế sau ngồi, hơn nữa còn có giáo dưỡng mà nói thêm một
câu: “Làm phiền rồi.”
Hạng Minh Chương rốt cuộc không nhịn được phát hoả: “Cậu lấy đâu ra cái giá lãnh đạo đó hả?”
Sở Thức Sâm dừng lại, lại gì nữa đây?
Hạng Minh Chương ra lệnh: “Qua đây ngồi ghế phó lái!”