Lên đến tầng 5, hai nhà khách sáo tạm biệt nhau, Hạng gia đi về phía
Đông, Sở gia đi về phía Tây, anh đi đường anh tôi đi đường tôi mà hướng
về hai sảnh tiệc với hai cái tên khác nhau.
Sảnh Mỹ Hoà hầu như
mang màu đỏ tươi theo phong cách cổ điển, thường được dùng để tổ chức
các bữa tối gia đình nhỏ, không khí đoàn viên vui vẻ hoà thuận. Trên ghế sofa đặt vài túi quà, là các sản phẩm điện tử từ những thương hiệu nổi
tiếng và thương hiệu mới, trên bàn trà đặt một lượng lớn hoa tulip màu
đào.
Lý Tàng Thu và Lý Hành đã đến, chỉ có hai cha con. Vợ hiện
tại của Lý Tàng Thu còn rất trẻ, Lý Hành là con trai duy nhất của ông và vợ cũ.
Khi ba người nhà họ Sở bước vào, Lý Hành đứng dậy chào hỏi đầu tiên, nhẹ nhàng gọi “Tiểu Hội”, sau đó chào bà Sở và Sở Thức Sâm.
Bà Sở nói: “Ôi dào, sao mà lắm lễ nghĩa thế.”
Lý Hành kéo Sở Thức Hội đi mở quà, Lý Tàng Thu đi tới đứng cùng bà Sở, hai người họ gương mặt tràn đầy vui vẻ yên tâm, không khí giống như một gia đình.
Sở Thức Sâm treo một nụ cười không quá nồng nhiệt cũng
không quá nhạt nhẽo, ngày trước nổi lên cái gọi là “tự do yêu đương”,
người trẻ khi yêu đương thích trốn ra khỏi nhà, đi dạo trên bãi cỏ, dạo
câu lạc bộ thơ, và sẽ ngồi lại với cha mẹ hai bên khi bàn về hôn nhân.
Ở thời đại mới, Sở Thức Hội và Lý Hành không đi hẹn hò riêng trong ngày kỷ niệm một năm mà chọn dành thời gian cho gia đình.
Phục vụ hỏi thăm có cần đem đồ ăn lên chưa, mọi người đi đến bàn ngồi xuống, Sở Thức Sâm vừa mới kéo ghế ra nói: “Tiểu Hội, mở bao nhiêu quà như thế rồi, đi rửa tay đi.”
Lý Hành nghe thấy thế cũng muốn đi, còn
chưa kịp đứng dậy đã bị Sở Thức Sâm giành trước, trong phòng có một gian thay quần áo độc lập, hai anh em đi vào, đứng song song nhau rửa tay
trước gương.
Nước chảy róc rách, Sở Thức Sâm cúi đầu, thấp giọng
nói: “Hôm trước em hỏi anh đêm nay có tăng ca không. Nếu em muốn anh tới thì cứ trực tiếp mời, cứ vòng vo tam quốc như vậy có phải là không muốn anh tới hay không.”
Sở Thức Hội thấy phiền nhất là phải giao
tiếp với trưởng bối, cô lo rằng Sở Thức Sâm có việc không thể tới, bữa
ăn đoàn viên đó sẽ bị dời lại hoặc huỷ bỏ, cô trả lời: “Anh cho rằng em
muốn tới sao?”
Sở Thức Sâm hỏi: “Vậy tại sao không từ chối?”
Sở Thức Hội nói: “Vì bữa ăn này là ý của chú Lý.”
Sở Thức Sâm rút tay ra, nước ngừng chảy, cậu rút một tờ khăn giấy lau mu
bàn tay nói: “Vì thế nên em cho rằng ý tứ của Lý Tàng Thu là không thể
làm trái à.”
Sở Thức Hội bị cách gọi thẳng tên của cậu làm cho sững sờ, nhỏ giọng nói: “Diệc Tư đang dựa vào chú ấy, em hiểu.”
Khăn giấy đã ướt, Sở Thức Sâm vo thành một cục ném đi, cô gái trong tháp ngà (*) này đã sớm học được cách nhìn nhận thời thế, thật may mắn nhưng cũng không may.
(*) tháp ngà: là một nơi ẩn dụ — hay một bầu không khí — nơi mọi người vui
vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ, thường là những mục tiêu tinh thần và bí truyền.
Quay lại phòng ăn, nước trà đã đủ ấm, Sở Thức Sâm cầm ly lên từ từ thưởng thức, hồi lâu vẫn không mở miệng.
Lý Tàng Thu quan tâm hỏi: “Thức Sâm, sao lại im lặng thế, có phải là dạo gần đây làm việc mệt quá không?”
Sở Thức Sâm nói: “Con không có vấn đề gì cả.”
Lý Hành và cậu tuổi tác xấp xỉ, nói chuyện hơi tuỳ ý: “Đúng rồi, tại sao
cậu lại làm thư ký cho Hạng Minh Chương? Tôi nghĩ đi nghĩ lại đều cảm
thấy không thể tin nổi.”
“Không còn cách nào khác.” Sở Thức Sâm
cười, “Tôi tưởng tượng cũng muốn giống cậu mở công ty làm sếp nhưng lại
không có bản lĩnh như thế.”
Lý Hành xua tay: “Là vận may của tôi tốt thôi, Độ Hành cũng chỉ là công ty nhỏ, không đáng để nhắc đến.”
Sở Thức Sâm cầm tách trà, ngón tay mảnh khảnh mơn trớn lớp sứ trắng, ôn
nhu như gió xuân mà nói: “Đừng khiêm tốn như thế, nhiều khách hàng cũ
của Diệc Tư cũng chuyển sang Độ Hành, chẳng lẽ tất cả đều là may mắn
sao?”
Lý Hành cong cong khóe miệng, đây là lần đầu tiên nói về
tài nguyên của công ty một cách công khai, hắn nên lý giải lời này như
lời nói vô ý của Sở Thức Sâm, hay là trong bọc đang giấu kim đây.
Lý Tàng Thu đúng là người lão luyện, phản ứng trước tiên: “Trong cùng một
ngành cạnh tranh với nhau là không tránh khỏi, sự lựa chọn của khách
hàng thay đổi cũng là chuyện bình thường. Thức Sâm, nếu như con có hiểu
lầm gì đó, chúng ta ngày nào đó hãy nói chuyện sau.”
Sở Thức Sâm
giọng điệu vui cười: “Chú Lý nói quá lời, con chỉ là cảm thấy Trường
Giang sóng sau xô sóng trước, Lý Hành có lẽ chính là trò giỏi hơn thầy.”
Lý Tàng Thu cầm ly nước lên đáp: “Vậy thì chú phải cố lên rồi, đối với chú mà nói, Diệc Tư so với con trai ruột càng quan trọng hơn.”
“Đương nhiên rồi.” Lý Hành phụ hoạ, “Nói về dự án công ty dược phẩm lần trước
đi, cha con tôi đều dốc toàn lực để Diệc Tư lấy được, đáng tiếc…”
Trên bề mặt, chuyện đó Sở Thức Sâm gánh trách nhiệm chủ yếu, Lý Hành nói:
“Hạng Việt ngư ông đắc lợi, ở đằng sau lấy được dự án rồi đưa cho Diệc
Tư làm, sau đó lại thành ra chịu ơn bọn họ. Theo tôi thấy, chúng ta đều
bị Hạng Minh Chương xoay như kẻ ngốc.”
Lý Tàng Thu than thở: “Thức Sâm, đừng để người ngoài lợi dụng, gây xích mích quan hệ của chúng ta.”
Người luôn vui vẻ hay nói chuyện như bà Sở bây giờ lại ngồi lặng lẽ một bên,
đôi mắt xinh đẹp đảo qua một hồi, mím đôi môi đỏ mọng kết thúc cuộc trò
chuyện: “Aiya, đàn ông mấy người cứ thích bày mưu tính kế, đừng nói
chuyện làm ăn nữa, cơm canh sắp nguội ngắt rồi đây này.”
Mọi
người cùng cười bỏ qua chuyện này, cầm đũa lên nếm thử các món ăn, ăn
được một lúc, bọn họ cùng nâng ly kỷ niệm 1 năm Sở Thức Hội và Lý Hành
quen nhau. Lý Hành đang có tâm trạng tốt, tưởng tượng xem ngày kỷ niệm
năm sau sẽ diễn ra như thế nào.
Sở Thức Hội có thể thành thục mà
báo cáo trước mấy trăm người trong hội trường học thuật, nhưng tại bàn
xã giao lại không tự tại, đỏ mặt, nở nụ cười xem như qua chuyện.
Lý Tàng Thu tươi cười hoà nhã: “Lý Hành cứ nói đến Tiểu Hội là không dừng
được, cảm tình tốt như thế, có phải là muốn ổn định rồi không.”
Sở Thức Sâm ngước mắt hỏi: “Ổn định ở đây có ý gì vậy?”
Lý Hành bày tỏ ý muốn cùng Sở Thức Hội tiến triển thêm một bước, bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, có thể xem như thanh mai trúc mã, từ khi Sở
Thức Hội học năm nhất hắn đã bắt đầu theo đuổi rồi. Hiện tại đã quen
nhau một năm, cảm tình ổn định, có thể đính hôn trước.
Sở Thức Sâm dừng đũa, đã hiểu được mục đích của bữa ăn này.
Bà Sở “Ai ya” một tiếng, ôm mặt như một cô gái trẻ, nói chuyện như lấy nhu thắng cương: “Làm goá phụ cũng lâu rồi, tôi không biết ứng phó thế nào
với những chuyện yêu đương này đâu.”
Lý Hành không nhận được thái độ rõ ràng, xoay đầu hỏi: “Tiểu Hội, em có nguyện ý không?”
Sở Thức Hội vẫn cười như cũ, khoé miệng cong lên như hình bán nguyệt: “Em, em…”
“Em vẫn đang là một cô bé, còn nhỏ như vậy sao đã nói chuyện hôn sự rồi?”
Sở Thức Sâm cắt ngang nói: “Trong nhà chỉ có một người đang đi học, đợi học xong hết đại học thì nói tiếp vậy.”
Bà Sở không chút do dự mà nhìn cậu gật đầu: “Chính là như thế, lúc Sở
Triết còn sống, điều ông ấy coi trọng nhất là chuyện học hành sự nghiệp
của Tiểu Hội.”
Lý Hành đáp: “Dù sao mùa hè năm sau cũng tốt nghiệp rồi.”
“Thế thì càng không nên gấp, cũng không thiếu gì một năm này.” Sở Thức Sâm
nói, “Yêu thích là một chuyện lâu dài, không cần phải để ý một sớm một
chiều.”
Lý Tàng Thu cười lên: “Thức Sâm, sao đột nhiên lại phản đối rồi, con trước đây đều rất ủng hộ mà.”
Sở Thức Sâm nói: “Sau khi mất trí nhớ cảm thấy thế giới này thực sự rất
mới mẻ, cả đời đều nên không ngừng khám phá, cho em ấy tự do thêm vài
năm nữa không tốt sao?”
Lý Tàng Thu đáp: “Việc này không mâu
thuẫn, nói cho cùng chính là Lý Hành quá yêu thích Tiểu Hội, có thể lập
gia đình trước rồi lập nghiệp mà.”
“Đây là quan niệm cũ, bây giờ
đã là thời đại mới rồi.” Sở Thức Sâm nói, “Chú, sao chú lại giống như
người xuyên không từ Dân Quốc đến thế, thực ra tư tưởng thời đó cũng đã
khá cởi mở rồi.”
Nụ cười cứng nhắc của Sở Thức Hội vô thức biến
mất, ánh mắt sáng ngời ở một bên nghe Sở Thức Sâm “biện luận”, cô đột
nhiên có sức mạnh nói: “Con đồng ý với ý kiến của anh hai.”
Lý
Tàng Thu khuấy chén canh không tiếp lời, Lý Hành thần sắc vẫn trông như
thường ngày nhưng không còn tinh thần nhiệt huyết nữa.
Một bữa
tiệc vui vẻ lại bị Sở Thức Sâm làm xáo trộn, chuyện hôn sự bị dập tắt,
cậu đoán chắc chắn hai cha con họ không vui, nhưng cậu cũng không để
trong lòng.
Trong phòng rơi vào im lặng, nếu đã đóng vai phản
diện, làm một kẻ xấu thì cũng không cần tỏ ra lễ nghĩa chu toàn nữa. Sở
Thức Sâm đặt đũa xuống, mượn cớ hút thuốc mà rời khỏi phòng.
Hành lang được bao quanh bởi lan can bằng đồng, trên đầu treo những chiếc
đèn chùm có cao có thấp, Sở Thức Sâm dựa vào lan can hít thở, ánh mắt
đuổi theo sợi dây thủy tinh trên đèn rủ xuống.
Gió xuyên qua đại sảnh, sợi thuỷ tinh lay động, cậu thoáng nhìn thấy sảnh Mỹ Mãn ở phía đối diện.
Ngoài những họ hàng nhà họ Hạng ra thì còn mời một nhóm thành viên hội đồng quản trị của Hạng Việt cũ.
Hạng Hành Chiêu trước khi lâm bệnh là người lãnh đạo không thể rung chuyển
của công ty, uy thế rất cao. Dù bây giờ ông không thể nhận ra được ai
nhưng con cái đều kính trọng, cháu chắt hiếu thuận, một tốp người dưới
trướng ngày xưa đều vô cùng kính nể. Tiệc mừng thọ hôm nay thực sự là
một buổi tụ họp vui vẻ.
Sở Thức Sâm trong lúc tưởng tượng đã hút hết một điếu thuốc.
Cậu đang chuẩn bị quay trở lại, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.
Người quản lý phục vụ bữa tiệc vội vàng đi ra, tư thế vô cùng rụt rè, vừa
đóng cửa đã có hai người phục vụ đến đưa mì trường thọ đã nấu xong, quản lý vội vàng ngăn lại.
Phục vụ nói: “Bếp trưởng đã dặn rồi, trong vòng năm phút phải đưa đến bàn cho khách, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vị của thức ăn.”
Quản lý đẩy đối phương ra xa một chút, trừng mắt lên quát: “Tôi còn vừa cụp
đuôi đi ra đây này, còn thời gian đâu mà lo đến khẩu vị?”
Người phục vụ do dự đáp: “Vậy mì này phải làm sao đây?”
Quản lý nói: “Mang về đi, khi nào có yêu cầu thì làm lại.”
Người phục vụ hiếu kỳ hỏi: “Bên trong sao vậy?”
Quản lý nhỏ giọng tiết lộ: “Hạng tiên sinh đột nhiên tức giận, doạ tôi sợ muốn chết.”
Hai người họ anh một câu tôi một câu đi dọc đến nửa hành lang, vừa lúc đi
ngang qua trước mặt Sở Thức Sâm, dựa theo quy định mà chào hỏi khách
hàng, còn chưa kịp mở miệng thì Sở Thức Sâm đã cướp lời hỏi: “Hạng tiên
sinh nào vậy?”
Quản lý không biết tên họ cụ thể nói: “Vị ngồi bên cạnh ông cụ ở ghế chính, dáng người cao nhất, anh tuấn nhất.”
Vừa nói xong, cửa phòng trong sảnh Mỹ Mãn được mở ra.
Hạng Côn đẩy chiếc xe lăn với khuôn mặt tái mét, bên cạnh có vợ và con trai
lớn Hạng Như Cương, Hạng Hành Chiêu ngồi trên xe lăn không biết đã chịu
phải kích thích gì, thế nhưng lại vừa khóc vừa kêu.
Họ là người bước ra đầu tiên từ trong phòng, sau đó Hạng Hoàn tay cầm túi
da bước ra, chồng bà đứng bên cạnh như muốn dỗ dành bà đừng tức giận.
Hạng Như Tự chậm hơn một chút, bước tới cửa thì quay đầu liếc một cái.
Chỉ trong vài phút, cả nhà Hạng gia từ gái trai chú bác, cháu chắt anh em
đều lần lượt đi ra, những thành viên hội đồng quản trị của Hạng Việt cũ
cũng rời đi.
Mọi người đều đã đi hết, trong và ngoài đại sảnh đều im lặng, chỉ còn lại hai cánh cửa chạm khắc hình hoa.
Sở Thức Sâm có chút lo lắng, men theo lan can bước nhanh đến ngoài cửa.
Bên trong phòng, trần nhà màu vàng tối, bức tường đỏ như son, trên bàn đầy
những món sơn hào hải vị, hơn mười món quà quý trọng được chất thành một núi.
Lúc này tiệc rượu kết thúc, vừa trống không vừa yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Hạng Minh Chương ở lại trên bàn.
Không có người vây quanh, chỉ lẻ loi một mình.
Anh ngồi quay lưng đối diện cửa lớn, rót một ly rượu trắng uống cạn.
Tiếng bước chân chầm chậm tới gần rồi dừng lại phía sau, Hạng Minh Chương
ngửi được mùi hương Kỳ Nam nhàn nhạt nói: “Làm sao, đến kính rượu à, cậu chậm một bước rồi.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Vậy tại sao anh không đi?”
Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cậu lại đi?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Vì tôi đã làm hỏng bữa cơm này rồi.”
“Như nhau cả thôi.” Hạng Minh Chương cầm chai rượu lên, “Thư ký Sở, có muốn cạn một ly không?”
Sở Thức Sâm nói: “Nếu anh đã vì tôi mà rót đầy một ly, tôi đương nhiên không thể cự tuyệt.”
Hạng Minh Chương rót đầy chung rượu của mình, đứng dậy xoay người qua, cầm
lên không trung, Sở Thức Sâm đưa tay ra nhận lấy, nhấp môi ngửa đầu uống cạn một chén.