Ba ngày sau, các chỉ số cơ thể của Thẩm Nhược Trăn trở lại bình thường, đã có thể xuất viện rồi.
Hạng Minh Chương mang một bộ quần áo tới, chủ yếu là quần thể thao thoải mái và áo lông vũ, Thẩm Nhược Trăn thay đồ xong ngồi bên giường, duỗi chân
ra, Hạng Minh Chương ngồi xổm trên đất để buộc dây giày cho cậu.
Tóc đã dài ra rồi, ngọn tóc có hơi che mắt, Thẩm Nhược Trăn lần cuối cắt
tóc là do dì Đường làm cho, bà Sở cho ý kiến tham khảo, kết quả cậu rất
hài lòng.
Hạng Minh Chương đứng dậy, giơ tay lên búng một cái: “Buộc xong rồi, đang nghĩ gì thế?”
Thẩm Nhược Trăn đang nghĩ về … nhà, cậu mỉm cười: “Không có gì.”
Hứa Liêu lái xe đến đón bọn họ, đợi ở cổng khu điều trị nội trú.
Đêm qua trời đổ mưa, sương mù ẩm ướt kéo dài rất lâu chưa tan, khi vừa bước ra ngoài, Thẩm Nhược Trăn hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành đã lâu không được hưởng thụ.
Chiếc xe việt dã lái ra khỏi bệnh viện, hướng đến nghĩa trang Viễn Tư, trên đường đi ngang qua cửa hàng
hoa Hạng Minh Chương xuống xe mua một bó hoa lan tuyết trắng.
Ở
vùng ngoại ô vẫn còn mưa lất phất, tiết trời se lạnh, ngôi mộ của “Sở
Thức Sâm” nằm dưới bóng râm xanh tươi, cây cỏ xung quanh sau khi lập
xuân đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Đáng tiếc sức sống bên cạnh mộ
là vô dụng nhất, Hạng Minh Chương bước lại gần đặt bó hoa xuống, bia mộ
không có tên, anh lấy ra khăn tay lau sạch lá rơi và cỏ vụn trên đó.
Thẩm Nhược Trăn cầm ô nói: “Sau khi trở thành “Sở Thức Sâm”, em đã bí mật mua ngôi mộ này, để làm nơi an nghỉ của cậu ấy.”
Lúc đầu Thẩm Nhược Trăn cho rằng “Sỏ Thức Sâm” cũng giống như cậu, đều gặp phải một tai nạn bất ngờ trên biển.
Không ngờ sau khi bóc kén, đã phát hiện ra được huyền cơ thật sự.
Hạng Minh Chương đứng dậy, trên mặt áo khoác đen còn đọng một tầng những hạt nước nhỏ, mưa phả vào mặt khiến cho người như thanh tỉnh, anh quyết
định: “Tuy rằng đã muộn rồi, nhưng anh muốn bồi thường một chút.”
Thẩm Nhược Trăn bước tới trước, nghiêng mép ô để che đỉnh đầu của Hạng Minh Chương, hỏi: “Anh muốn làm thế nào?”
“Người đã chết rồi không thể sống lại, chẳng qua là an ủi người sống mà thôi.” Hạng Minh Chương nói, “Tiền bạc sẽ mất giá, nhà họ Sở cũng không thiếu
thứ gì khác. Mối quan hệ của anh và “Sở Thức Sâm” bắt nguồn từ việc thu
mua cổ phần, vì vậy anh định đem cổ phần đã thu mua trao lại cho nhà họ
Sở.”
Ngay từ đầu Lý Tàng Thu đã nắm giữ quyền ngôn luận, Diệc Tư
đã u ám nhiều năm, trong một năm bị Hạng Việt thu mua về mọi mặt đều đã
được cải thiện, nói là thay hình đổi dạng cũng không phải nói quá.
Bây giờ giá trị của Diệc Tư đã tăng lên rất nhiều, tràn đầy tiềm năng, nếu
cổ phần trở về với nhà họ Sở, bà Sở và Sở Thức Hội trở thành đại cổ
đông, hai mẹ con họ từ nay về sau sẽ có đầy đủ sự bảo hộ.
Thẩm Nhược Trăn nói: “Trong kinh doanh phải nói về kinh doanh, khoản bồi thường này là thiết thực nhất.”
Hạng Minh Chương nói: “Bất quá nếu cổ phần trao lại cho nhà họ Sở, Hạng Việt và Diệc Tư liền không còn quan hệ gì nữa, Hạng Việt cũng không có lập
trường để can thiệp vào sự phát triển của Diệc Tư.”
Tục ngữ có
câu dựa vào một cái cây lớn để tận hưởng bóng mát, những thay đổi về kỹ
thuật và nghiệp vụ của Diệc Tư không thể đạt được nếu không có sự giúp
đỡ của Hạng Việt. Thẩm Nhược Trăn nói: “Sau khi hai bên cắt đứt, Diệc Tư hẳn là sẽ khó khăn hơn một chút, phải cần kinh doanh thận trọng hơn mới được.”
Hạng Minh Chương chính là để tâm đến phương diện này: “Bà Sở không quan tâm đến mọi thứ, Sở tiểu thư vẫn đang đi học, nhất thời
không thể đảm đương trọng trách lớn. Hơn nữa tình hình của Diệc Tư mới
cải thiện chưa đầy một năm, việc kinh doanh công ty, quản lý nhân sự và
người đứng đầu rất quan trọng.”
Người này nhất định phải có thể gánh vác một mặt, nhưng tuyệt đối không được trở thành Lý Tàng Thu thứ hai.
Thẩm Nhược Trăn được thăng chức làm giám đốc kinh doanh của Diệc Tư vào đầu
năm, Hạng Minh Chương đã từng nói với cậu, đây chỉ là bước đầu tiên. Cậu hiểu được, mục tiêu cao hơn là vị trí của Lý Tàng Thu, người đứng đầu
của Diệc Tư, giám đốc điều hành.
Cậu khiêm tốn, nhưng không xấu hổ khi thể hiện dã tâm, hỏi: “Anh có cân nhắc đến em không?”
Người đầu tiên Hạng Minh Chương cân nhắc đến là Thẩm Nhược Trăn, anh trả lời: “Khoản bồi thường mà anh đưa cho nhà họ Sở là cổ phần, không phải là
em.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Có ý gì?”
Hạng Minh Chương quay về phía cậu, cướp lấy tay cầm của chiếc dù nói: “Diệc Tư thuộc về Hạng
Việt, em chỉ là chuyển từ tầng 9 lên tầng 12. Đợi đến khi Diệc Tư rời
khỏi Hạng Việt, anh không hy vọng em sẽ cùng rời đi.”
Thẩm Nhược
Trăn nói: “Anh không phải là người lẫn lộn giữa công và tư, chúng ta bận rộn ở hai nơi, sau khi tan làm thì gặp nhau, lẽ nào mọi cặp đôi đều
phải làm việc cùng nhau sao?”
Hạng Minh Chương trịnh trọng giải
thích: “Em hiểu làm rồi, anh đang không nói chuyện tư. Anh là đang dựa
vào thân phận là tổng tài của Hạng Việt, cấp trên của em cũng như quan
hệ cộng tác làm việc với em, nghiêm túc giữ em lại.”
Thẩm Nhược
Trăn chưa kịp phản ứng, Hạng Minh Chương đã nói một cách rõ ràng: “Anh
cần năng lực của em, không liên quan gì đến việc anh có yêu em hay
không.”
Thẩm Nhược Trăn hiểu ra rồi, không khỏi có chút cảm động, có chút vui vẻ, như thể là tất cả hồi đáp cho chính cậu, cho những gì
cậu đã làm trong thời đại này.
Dựa vào đó để chứng minh rằng,
Thẩm Nhược Trăn cậu có thể thích nghi với xã hội mới, với ngành công
nghiệp mới, hơn nữa còn đang làm rất tốt.
Thẩm Nhược Trăn ngước nhìn những tán dù nói: “Hạng tiên sinh, cảm ơn anh đã đưa cho em một cành ô liu.”
Hạng Minh Chương có dự cảm: “Em muốn từ chối sao?”
“Muốn bồi thường không chỉ có một mình anh.” Thẩm Nhược Trăn trả lời, “Em đã
đánh cắp thân phận của “Sở Thức Sâm”, cũng hy vọng có thể làm nhiều hơn
cho nhà họ Sở, trong tương lai mới có thể cảm thấy bớt đi sự áy áy.”
Diệc Tư khó mà có được sự khởi sắc, cậu không thể bỏ mặc không quan tâm:
“Anh trả lại cổ phần cho Diệc Tư, em tiếp tục giúp đỡ Diệc Tư mọi thứ
đều đi đúng hướng, sự đền bù của chúng ta mới được xem là có đầu có
đuôi.”
Bọn họ đã ước định bên bờ biển, sau khi sự tình kết thúc
Thẩm Nhược Trăn sẽ từ biệt danh tính “Sở Thức Sâm”, Hạng Minh Chương
không nỡ, nói: “Vậy e rằng em phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Thẩm Nhược Trăn là một người có kế hoạch nghiêm ngặt, nhưng nếu đã bị phá vỡ bởi trường hợp bất khả kháng cũng sẽ không ép buộc, cậu rộng rãi nói:
“Cũng không thiếu gì mấy ngày này, em tin mọi thứ đều xảy ra theo ý
trời.”
Hạng Minh Chương tôn trọng mong muốn của Thẩm Nhược Trăn, mưa tạnh rồi, anh thu dù lại rồi cúi đầu trước bia mộ.
Thẩm Nhược Trăn đã từng hứa trước ngôi mộ rằng cậu sẽ cho “Sở Thức Sâm” một
lời giải thích về vụ tai nạn du thuyền, cuối cùng cậu nói: “Alan kẻ giết hại cậu đã bị chôn vùi trong biển lửa, những người khác cũng sẽ phải
trả giá.”
Con đường đá ướt sũng trơn trượt khó đi, Hạng Minh Chương dẫn Thẩm Nhược Trăn rời khỏi nghĩa trang.
Chiếc xe việt dã chạy dọc theo đường cao tốc ở vùng ngoại ô, đến sân bay sau một tiếng rưỡi.
Du lịch trái mùa, cửa đón các chuyến bay quốc tế không có nhiều người,
không lâu sau bà Sở và Bạch Vịnh Đề tay trong tay bước ra ngoài, bên
cạnh còn có vài vệ sĩ.
Sở Thức Hội tụt lại ở phía sau nhưng tinh mắt, hét lớn: “Anh! Sở Thức Sâm!”
Thẩm Nhược Trăn phất tay, cậu bệnh nặng vừa mới khỏi, sắc mặt không được tốt lắm, nhưng may mắn trông vẫn thoải mái và thư thái trong bộ quần áo
bình thường.
Bà Sở đội mũ rộng vành vội vàng đi tới, quan sát cậu một vòng, nói: “Gầy
đi rồi, tiều tuỵ đi rồi, có phải là con bị thương phải nhập viện không?”
Thẩm Nhược Trăn cười nói: “Mẹ, bây giờ không có chuyện gì nữa, con đây rất khỏe.”
“Con đừng có lừa mẹ.” Bà Sở nói, “Người lừa mẹ mẹ không thèm để ý đâu.”
Thẩm Nhược Trăn sửng sốt một chút, Hạng Minh Chương giơ tay đỡ lưng cậu,
thay cậu trả lời: “Bác gái, bác trách con đi, là do con làm việc không
chu toàn.”
Bà Sở sao có thể tính toán với tiểu bối được, nói:
“Vậy Bạch tiểu thư nhất định sẽ rất khó chịu, aiya, con còn đứng canh nó làm cái gì, giúp mẹ con xách hành lý đi.”
Bạch Vịnh Đề đứng ở
một bên, hành lý và túi xách đã sớm nằm trên tay Hứa Liêu, đợi đến khi
Hạng Minh Chương đi qua, bà nói: “Trang trại ở New Zealand rất đẹp, có
mang mật ong cho con.”
Lời này bình thường nói chuyện phiếm khó
mà nghe được, Hạng Minh Chương khoác vai Bạch Vĩnh Đề: “Đi thôi, chúng
ta quay về rồi nói tiếp.”
Hứa Liêu muốn đưa Hạng Minh Chương và
Bạch Vịnh Đề trở lại Mạn Trang, nhà họ Sở có tài xế đến đón, hai gia
đình chia tay bên ngoài nhà ga, hẹn gặp lại vào một ngày khác.
Biệt thự trong nhà đã bỏ trống hơn nửa tháng, may mà ở cạnh bờ sông (*) nên bụi bặm không nhiều, vừa vào cửa, bà Sở liền quăng mình lên sofa trong phòng khách, kêu ca rằng nhà là thoải mái nhất.
(*) bản gốc là 江岸 (Giang Ngạn), nếu dịch ra như thường thì có nghĩa là bờ sông, nhưng
mình tra thì có thấy ở Vũ Hán có một quận tên là Giang Ngạn nữa nên từ
đầu đến giờ đều dịch là quận Giang Ngạn xong đến bây giờ mới biết dùng
theo nghĩa bờ sông mới đúng, hoặc có thể là quận Giang Ngạn này cũng sát bên sông ai biết được nên thôi kệ nha mọi người =))))
Thẩm
Nhược Trăn đặt chìa khóa lên khay, Sở Thức Hội nhìn chằm chằm vào mu bàn tay tím tái của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Do truyền dịch sao, anh thực sự bị thương hả?”
“Tinh mắt thật.” Thẩm Nhược Trăn vân đạm phong kinh
nói, “Bệnh nhẹ mà thôi, không thành vấn đề, em và mẹ ở New Zealand chơi
có vui không?”
Sở Thức Hội nói: “Rất nhàn nhã, giữa chừng thì bị thất tình.”
Thẩm Nhược Trăn không cảm thấy ngạc nhiên, cậu không muốn bình luận về đoạn
tình cảm này hay Lý Hành, xoa đỉnh đầu của Sở Thức Hội nói: “Vẫn còn
nhiều việc đáng để em làm hơn.”
Sở Thức Hội nhún vai, chạy về phía ghế sofa: “Mẹ, gọi cho dì Đường và chị Tú tới đi, con muốn ăn đồ họ nấu.”
Bà Sở nói: “Biết rồi, quà mua cho bọn họ đâu, con chuẩn bị trước đi.”
Thẩm Nhược Trăn nghe thấy tiếng cười trong phòng, nhận thức được cậu không
chỉ sinh ra trách nhiệm với gia đình này, mà đã sớm có sự lưu luyến.
Trước khi xuất viện, bác sĩ căn dặn Thẩm Nhược Trăn về nhà tĩnh dưỡng, cậu
thế nhưng lại nghỉ ngơi không được, ngày hôm sau đã sớm đến công ty.
Suốt thời gian này đều mặc bộ đồ bệnh viện mềm mại và rộng rãi, Thẩm Nhược
Trăn mặc lên bộ tây trang vừa vặn thế nhưng lại cảm thấy hơi không quen, cả đoạn đường đi đều muốn nới lỏng cà vạt.
Dì Đường đã cắt tỉa
mái tóc cho cậu, độ dài vừa phải, tài xế giúp cậu xách hai thùng trái
cây và mứt hoa quả lớn từ New Zealand, sau khi đến công ty thì phân phát cho đồng nghiệp.
Cúp làm lâu như vậy, văn phòng giám đốc gần như chất thành phòng hồ sơ luôn rồi, Thẩm Nhược Trăn siêng năng trả nợ suốt một buổi sáng, sau giờ nghỉ trưa lập tức tổ chức cuộc họp của phòng
ban.
Bởi vì có quá nhiều việc tích tụ lại, thời gian họp hết lần
này đến lần khác kéo dài, ngôn từ Thẩm Nhược Trăn được tinh giản, không
chịu được thảo luận những chi tiết vụn vặt, ly nước trắng trong tay đổ
đầy ba bốn lần.
Sau khi xử lý xong một mục, cậu liếc nhìn đồng hồ và nói: “Vẫn còn một số vấn đề nhỏ, chúng ta làm liền một mạch đi, thêm mười phút nữa.”
Trợ lý gõ cửa phòng họp, ngắt lời nói: “Giám
đốc, Hạng tiên sinh hỏi khi nào cuộc họp kết thúc?”. Ủng hộ chính chủ
ⅴào nga???? -- Т ????Umt????u????ện.Vn --
Thẩm Nhược Trăn nói: “Hạng tiên sinh tìm tôi sao?”
Trợ lý nói: “Vâng, đã được một lúc rồi.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Giúp tôi gọi nội tuyến, mười phút nữa tôi sẽ đến tầng 9.”
Trợ lý lộ ra vẻ lúng túng: “Hạng tiên sinh đang ở văn phòng của ngài.”
Thẩm Nhược Trăn cuối cùng cũng tan họp, trở lại văn phòng, Hạng Minh Chương
ngồi sau bàn làm việc của cậu, đem tất cả các tài liệu cậu cần ký ký
xong, hơn nữa còn dựa theo thói quen làm thư ký của cậu mà sắp xếp thành một hàng.
Chạm vào cửa, Thẩm Nhược Trăn đi vòng qua bàn: “Đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo sao?”
“Kiểm tra định kỳ.” Hạng Minh Chương nói, “Giám đốc Thẩm cúc cung tận tuỵ họp liền tù ti ba bốn tiếng không ngừng nghỉ, lồng ngực không đau, cổ họng
chắc cũng đau rồi đi.”
Thẩm Nhược Trăn nghe ra lời quở trách: “Anh đây là đang tra cương (*) sao?”
(*) tra cương: bạn gái tra hỏi đường đi nước bước của bạn trai để phòng ngừa ngoại tình =))))
Hạng Minh Chương đã đoán được Thẩm Nhược Trăn một lòng tập trung vào công
việc, nói: “Nếu như em bận rộn không biết chừng mực, anh chỉ đành cưỡng
chế cho em nghỉ ốm.”
Quan lớn ức hiếp người, Thẩm Nhược Trăn thế nhưng lại không sợ, hỏi: “Có trả lương nghỉ không?”
Hạng Minh Chương nói: “Không trả, hết tiền rồi.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhược Trăn nghe thấy người này than nghèo: “Sao vậy?”
Hạng Minh Chương di chuyển bản báo cáo trên bàn, bên dưới có một tấm thiệp
giống như thiệp chúc mừng, để cảm ơn đội cứu hộ và các bác sĩ, anh đã
gửi tặng hai lô thiết bị nói: “Em viết lời cảm ơn đi, có thành ý hơn.”