Trong đêm tối hoang vắng, ở Ngao Sơn phái lại sáng bừng lên bởi những
ngọn lửa vàng. Dưới sự dẫn dắt của Tần Khởi Hoành, các trưởng môn và đệ
tử của tất cả những môn phái khác đều mau chóng có mặt ở đó.
“Các vị! Xin hãy nghe ta nói một câu có được không?”
Trước một đám đông hoảng loạn, Tần Khởi Hoành dõng dạt lên tiếng. Tất cả
những người có mặt ở đó đều hướng sự chú ý của mình đặt lên người của
Tần Khởi Hoành. Hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi tỏ vẻ đau lòng mà
nói tiếp.
“Tất cả các môn phái trong võ lâm đều giống như anh em
một nhà. Nay Ngao Sơn phái lại bị người ta ra tay sát hại một cách tàn
độc dẫn đến diệt môn, Tần Khởi Hoành ta đây thật là vô cùng đau xót.”
“Tần bang chủ! Việc này là do ngài phát hiện, ngài nhất định phải tra rõ chân tướng.”
Lý Tiêu Giang, trưởng môn của phái Võ Đang liền lên tiếng. Tần Khởi Hoành
nghe xong lời hắn nói, khoé môi không nhịn được mà khẽ nhếch lên cười.
“Lý bang chủ! Ngài cứ yên tâm. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tần Khởi Hoành
ta nhất định sẽ tra rõ chân tướng, cho các vị bang chủ ở đây một câu trả lời thoả đáng.”
“Được lắm! Tần bang chủ đúng là anh hùng hiếm
có. Võ nghệ hơn người lại có nghĩa khí. Nếu như có chuyện gì cần đến các đệ tử của Võ Đang thì bọn ta nhất định sẽ không từ chối.”
“Lý bang chủ! Ngài đúng là trọng tình trọng nghĩa. Khởi Hoành xin thay mặt
tất cả các đệ tử của Ngao Sơn phái, cúi đầu cảm tạ ngài.”
“Ấy! Đừng, chúng ta đều giống như huynh đệ một nhà, không cần phải khách sáo.”
Đúng vậy! Tần bang chủ, người của Bồng Lai cũng xin nguyện ý góp chút sức mọn."
“Còn có Thục Sơn ta nữa.”
“Phái Thiên Vương cũng quyết không từ nan.”
Cả đám người kẻ tung người hứng,. mỗi người một câu khiến cho bầu không
khí trở nên vô cùng ồn ào. Tần Khởi Hoành có được sự ủng hộ của các môn
phái khác, trong lòng không giấu được sự vui mừng. Cúi đầu xuống giấu đi những biểu cảm bên trong đôi mắt, hắn cố gắng bày ra bộ dạng cảm kích
mà nói.
“Đa tạ các vị bang chủ đã tin tưởng. Khởi Hoành nhất định không phụ lòng tin của mọi người.”
Xoay người lại giấu đi nụ cười xảo trá, hắn lớn tiếng ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình.
“Hung thủ chắc là chưa thể rời khỏi đây đâu. Các huynh đệ, mau chóng phong
tỏa hiện trường, tìm khắp mọi ngõ ngách, nhất định phải tìm ra hung
thủ.”
“Rõ!”
Tiếng trả lời của đám thuộc hạ hùng hồn đến
mức khiến người ta không khỏi khiếp sợ. Thanh An đứng trốn trong một
góc, nghe được từng câu từng chữ hắn nói mà trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cũng chỉ có đám người ngu ngốc đó mới đi tin tưởng kẻ tiểu
nhân như hắn. Nếu là người thông minh, chắc chắn sẽ nhận ra điểm lạ
thường. Chỉ trách là bọn họ đều bị hắn dắt mũi cả rồi.
[Không được! Phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không thì sẽ bị bọn chúng bắt đi mất.]
Nghĩ như thế, cô lại mau chóng tìm đường trốn đi.
Nhưng người tính lại không bằng trời tính. Một mũi tên từ đâu bay tới, đâm
thẳng vào cánh tay khiến cô phải nhăn mặt vì đau đớn. Lấy hết sự can đảm của mình ra, Thanh An dùng sức rút mũi tên ra rồi ném xuống đất. Ôm
chặt lấy cánh tay đang rỉ máu, nàng vội vàng chạy đi tìm chỗ trốn.
“Bên này có người vừa mới trúng tên.”
Một tên nào đó hét lên. Ngay lập tức, một đám hơn mười người đuổi tới, chạy theo hướng của nàng. Thanh An vội nép vào một góc tường, cắn chặt môi
để không bật ra tiếng kêu đau.
[Nếu như bây giờ bọn chúng bắt
được mình thì mình sẽ chết chắc. Nói kiểu chừng còn liên lụy đến Thiên
Minh… Không được! Mình không thể để chuyện đó xảy ra.]
Cố nén lại sự đau đớn, nàng vội muốn bỏ đi thì lại cảm thấy đầu óc mình choáng
váng. Lảo đảo ngã về phía trước, lại không ngờ tới lại ngã vào vòng tay
quen thuộc của Sở Thiên Minh.
Cúi mặt xuống nhìn người đang nằm trong vòng tay mình, y không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Nàng chán sống rồi đúng không?”
Nghe được giọng nói quen thuộc của y, nàng khẽ ngẩng mặt lên nhìn. Khi xác
định đó là Sở Thiên Minh, nàng liền mỉm cười rồi cầm miếng ngọc bội đặt
vào trong tay y.
“Ta tìm thấy rồi. Sở Thiên Minh, chàng yên tâm, bọn họ sẽ không thể mắng chàng là đại ma đầu nữa rồi.”
Vừa dứt lời, nàng cũng ngất đi. Sở Thiên Minh nhìn nàng, y thật sự không
biết nên mắng nàng thế nào nữa. Ôm chặt lấy nàng trong lòng mình, y mang theo nàng đi theo một đường mật đạo rời khỏi đó.
Trở về phủ của
mình, Sở Thiên Minh cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường. Nhìn cánh tay
nàng vẫn còn đang rỉ máu, y thật đau lòng biết nhường nào.
Đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt nàng, y nhỏ giọng nói.
“Chỉ là một miếng ngọc bội giả mà lại khiến nàng phải bị thương thế này. Vì
một kẻ giống như ta, Thanh An nàng cảm thấy có đáng hay không?”
Y thật sự bị nàng làm cho cảm động rồi. Trước đây khi gặp nàng, y chỉ cảm thấy nàng thật phiền phức. Lúc đó, y còn nghĩ, nàng chắc chắn là người
đó Tần Khởi Hoành phái đến để làm nội gián tiếp cận y. Nhưng sau đó,
cùng nàng trái qua một vài truyện, y cảm thấy nàng thật sự không hề xấu.
Nàng giúp y lấy lại Hồng Quế phường, lại vì y mà hết lần này đến lần khác để bản thân mình bị thương. Giờ lại vì miếng ngọc bội này mà tự đẩy mình
vào trong nguy hiểm. Đến trước lúc ngất đi, câu cuối cùng vẫn là lo lắng cho y.
“Nàng thật là ngốc.”
Ngồi xuống bên cạnh nàng, y
cúi người hôn lên trán nàng một cái. Giúp nàng cầm máu ở cánh tay, y lại dùng nội lực để trị thương cho nàng. Nhìn nhìn thấy nàng khẽ nhíu mày
vì đau đớn, lòng y lại không khỏi thấy xót xa.
“Chỉ lần này nữa thôi, sau này tuyệt đối không để nàng phải chịu uất ức nữa.”