Tôn Lệ đau lòng lại có chút buồn bã: “Ta đã bảo con là đừng làm vậy, sao con không chịu nghe lời.”
Đến lúc này Tống An mới chậm chạp cử động, nụ cười trên môi cô cũng cứng
đờ, trái tim có chút đau xót. Mái tóc đen dày che đi ánh mắt, Tống An bỏ con dao đang thái cà rốt xuống, một hồi lâu mới trầm mặc hỏi.
“Dì… Con chỉ đưa họ vào tù thôi, tay con không dính máu. Dì không phải lo
lắng cho con, sau khi kết thúc vụ này con sẽ trở về. Không phải bọn họ
cũng khiến dì đau buồn sao? Tại sao dì vẫn để bọn họ tự tại như vậy.”
Tôn Lệ thở dài: “An An, quá khứ là quá khứ, hiện tại dì sống tự tại như
vậy. Dì biết con trọng tình cảm, yêu ba mẹ nhưng điều con làm vẫn sai
trái. Con có thể làm ảnh hưởng đến người vô tội.”
Tống An mím môi quay đi, ở một nơi không ai thấy hai mắt cô đã đỏ hoe. Nói cho cùng dì
vẫn không ủng hộ cô, trước giờ Tôn Lệ là người thật thà, yếu đuối. Bà có thể là một doanh nhân thành đạt cũng có ít nhiều sự giúp sức của Tống
An, vì tính cách mà bà ăn thua thiệt nhiều mới chịu cứng rắn lên.
Khi nhắc đến vấn đề nhạy cảm này, bà lại một mực phản đối. Tống An có thể
sống một đời nhàn nhã nhưng vết sẹo trong lòng cô khó mà lành lại. Bởi
vậy nếu không diệt trừ nó đi, còn sống ngày nào là dằn vặt ngày đó. Cô
thà chết đi còn hơn sống như cái xác không hồn, ánh mắt lấy lại tiêu cự
Tống An xịt mũi cứng rắn.
“Xin lỗi nhưng con sẽ làm theo ý mình,
khi nào trở về con sẽ tạ lỗi. Dì đừng đến, con đã giấu visa của dì đi
rồi. Đợi xong việc con liền về.”
Tôn Lệ lường trước được việc
này, bà thở dài nhìn bóng dáng cháu gái mình đang loay hoay trong bếp.
Vốn dĩ hai dì cháu có thể vui vẻ nói chuyện cùng nhau, vậy mà giờ đây
hai người im lặng đến đáng sợ. Ai cũng không chịu nhường ai, Tôn Lệ có
quy tắc riêng của bản thân. Bà không muốn quá khứ mình ảnh hưởng đến cô, cũng không muốn Tống An chìm vào đau khổ.
Cuộc tĩnh lặng này bị
đánh vỡ bởi tiếng gõ cửa, thư kí mang tư liệu đi vào đặt lên bàn. Nhìn
một đống giấy dày cộp bà xoa thái dương, ánh mắt liếc qua màn hình điện
thoại một lúc rồi thở dài.
“Dì có việc cần làm, dì cúp máy trước
nhé. Vài hôm nữa dì cháu mình gọi điện lại để thương lượng, cho tới hôm
đó cháu suy nghĩ lại hành động của mình đi.”
Tút… Tút… Tút.
Tống An nắm chặt chuôi chảo trong tay, chặt đến nỗi da thịt trắng ngần bị
miết đến đỏ ửng. Cô từng nghĩ dì hiểu bản thân cô nhất nhưng hóa ra
không phải, suy cho cùng cô vẫn là người duy nhất hiểu bản thân muốn gì. Đúng vậy, chỉ có bản thân mình mà thôi. Cơm rang được đảo vàng thơm
phức cũng không gợi được cơn đói bụng, Tống An tắt bếp, xúc cơm ra đĩa
từng bước đi đến sofa.
Cô nằm lên ghế, với tay cầm lấy điều khiển mở tivi, đĩa cơm đặt trên bàn từng làn khói nhẹ bốc lên cho đến khi làn khói tiêu tan Tống An vẫn chưa ăn thìa nào. Cô cứ ngẩn ngơ nhìn tivi,
thời sự chẳng mấy chốc đã hết chương trình kế tiếp là kênh truyền hình
được chiếu lúc 8h. Mặc kệ tivi hay tiếng kêu tích tắc của đồng hồ, Tống
An không biết đã ngẩn ngơ được bao lâu.
Đến khi cô mệt mỏi thiếp
đi, giọt nước mắt yếu đuối khẽ rơi trên gò má rồi thấm vào thành ghế.
Đêm dài như cơn ác mộng nhấn chìm cô vào nỗi u sầu, đau thương.
Rầm!
Một chiếc xe ô tô gia đình bị xe tải vượt đèn đỏ cán qua, kính xe vỡ nát.
Tống An đứng ở ven đường chứng kiến tất cả mọi thứ, cô hét lên điên
cuồng chạy tới, vùi bàn tay mềm mại vào đống thủy tinh và cửa xe đổ nát
liên tục đào bới, mùi máu tanh nồng phả lên.
“Hộc… Hộc… Ba mẹ!”
Cô mở mắt, boàng hoàng nhìn xung quanh. Trán chảy xuống vài giọt mồ hôi, giọng nói yếu ớt, ngay cả bây giờ thân thể cô vẫn còn run rẩy. Ba mẹ
chết trước mặt còn bản thân mình vô dụng không thể làm gì, Tống An hận
bản thân vô năng, hận bản thân yếu đuối. Cho dù bản thân đã đưa hai kẻ
tội phạm vào tù với mức án cao nhưng cô vẫn chưa thỏa mãn.
Chắc
chắn là dì biết, dì biết cô sẽ không hài lòng với đáp án chính mình đưa
ra nên mới ngăn cản. Tống An chậm rì rì ngồi dậy, bây giờ mới có 5 giờ
sáng nhưng cô không muốn ngồi lâu một chỗ, cô thay quần áo vệ sinh cá
nhân rồi ra ngoài tập thể dục kiềm nén dục vọng tàn nhẫn trong đầu.
Rất ít khi cô ra ngoài chạy bộ, phần lớn cô đều tật yoga trong nhà nhưng
hôm nay yoga bị gạt sang một bên. Đôi khi cũng phải chạy bộ mà? Chí ít
thì nó cũng giúp cô giảm stress. Khi về Tống An đi ngang qua cửa hàng
bánh, nhớ đến trước kia mẹ rất thích bánh ngọt nên cô đã mua nó.