“Bà nên cảm ơn dì tôi. Bà ấy đã cố gắng giúp tôi trở về như bây giờ, nếu là tôi của khi ấy thì đã…” Tống An bật cười làm động tác cắt ngang cổ,
đôi mắt xinh đẹp kia làm cho người ta có cảm giác quỷ dị.
Hết giờ nói chuyện, cô nhìn ả đàn bà khiến mình ám ảnh bao lâu nay nước mắt
nhầy nhụa, bà ta cố phản phản kháng bị cảnh sát đè mạnh xuống bàn, còng
chiếc còng số 8 vào đôi bàn tay nhuốm máu kia. Tâm trạng Tống An chưa
bao giờ tốt như hôm nay, vui vẻ bước khỏi đồn cảnh sát. Đi bộ dưới ánh
nắng ấm áp, Tống An cuối cùng cũng bật cười. Nụ cười ấy khiến bao anh
chàng đi cùng làn quay đầu nghoảnh lại không rời được mắt.
Vậy là chỉ còn một người duy nhất mà thôi, kẻ đã gây ra mọi thứ - Vưu Thi.
Cô nhớ tới bóng dáng người đàn ông đứng bên cạnh cô ta, có chút lưu
luyến. Đây là thứ cảm xúc dư thừa duy nhất mà Tống An cảm nhận được rồi
buông thả nó. Trước kia nhìn thấy Vưu Thi hạnh phúc, nổi bật trên tivi
cô cảm thấy rất ganh ghét. Vì cái gì mà người như cô lại suốt ngày sống
trong bốn bức tường, còn kẻ tàn độc như ả lại được tự do. Thứ cảm xúc
kia trở nên khó kiểm soát, Tôn Lệ lo lắng tinh thần của cháu gái nên đã
cho người mang hết đồ gây nguy hiểm cùng tivi ra khỏi căn phòng kia.
Sau một thời gian Tống An học được cách kiểm soát cảm xúc, cô lừa bác sĩ
tâm lý rồi xin dì cho về nước thăm nhà cũ. Thực chất là trở về trả thù
cho gia đình, Tôn Lệ không muốn dính dáng đến gia đình nọ vì trước đây
Vưu Hành cùng Tôn Lệ là tình cũ. Sau này ông ta muốn cưới bạn gái nhà
giàu nên đã bỏ dì cô theo Thẩm Quyên, vốn dĩ ân oán của người lớn không
liên quan đến đời con. Kẻ gây ra gián tiếp việc này liên quan đến Vưu
Thi, cô ta biết được chuyện ba mình gặp riêng Tôn Lệ liền nói với mẹ
mình. Sau đó người đàn bà chanh chua này trực tiếp hất nước bẩn lên
người Tống An, nói một ả đàn bà không ra gì thì cháu gái cũng vậy.
Khiến cho Tống An phải chịu nhục nhã ở trường vì những lời ra tiếng vào của
bạn học. Tống An dừng suy nghĩ, cô lắc đầu nhẹ không muốn nghĩ tới những kí ức kia. Nắm chặt lấy túi sách, cô thở phào vững bước đi về phía
trước. Chắc hẳn dì sẽ vui lắm đúng không? Dù sao cô đã thay dì tống ả
đàn bà dì ghét nhất vào trong tù. Ở trong đó chắc chắn bà ta sống không
bằng chết, Tống An đã động tay chân một xíu, cô tặng bà ta một phòng
giam đặc biệt nhất. Mà… Tốt nhất bà ta nên chết ở trong tù. Tống An nhíu mày thầm nghĩ.
Vưu Hành đã sớm tỉnh, ông ta sợ hãi không dám ra
ngoài nên suốt ngày chỉ loanh quanh trong phòng. Bác sĩ hay y tá nữ đều
không muốn vào căn phòng này, mỗi lần đi vào đều rất nhanh lại ra. Cảnh
sát cũng đến để xem tình hình sức khỏe ông ta, rồi trực tiếp mời lên hầu tòa. Trước một ngày ông ta nghe tin Thẩm Quyên đã bị bắt, khối tài sản
to lớn như một chiếc bánh gato bị chia ba xẻ bảy. Khi đến tay Vưu Thi
thì may thay cô ả nắm được phần to nhất, vẫn là cổ đông lớn nhất trong
công ty. Vưu Thi muốn ẩn danh đưa ba ra ngoài, thay vào đó là một thế
thân khác gánh tội đi vào.
Nhưng Tống An nào cho, cô chuẩn bị cho lần này rất lâu rồi, hơn nữa phía bên nhà Lệ cũng suy nghĩ giống Tống
An. Do hai bên gây sức ép Vưu Hành chẳng được giảm án mà còn thêm tội,
Vưu Thi bị kỉ luật. Cứ thế Vưu Thi lại trơ mắt nhìn người thân của mình
vào tù một lần nữa.
“Tại sao anh không giúp ba mẹ!!! Rõ ràng anh
có thể.” Vưu Thi khóc lóc, đấm đá vào người Tần Dực. Hắn không né tránh, ôm cô ta vào lòng, luôn miệng nói câu anh xin lỗi.
“Anh xin
lỗi.” Tần Dực áy náy, mặc kệ những cú đấm đá của Vưu Thi. Cô ta nói rất
đúng, hắn hoàn toàn có thể nhúng tay vào vụ này, đổi trắng thay đen
nhưng vì để Tống An vui hắn không nỡ. Cuối cùng vẫn không đem vai diễn
này đóng đạt, một hồi náo loạn cuối cùng cũng im lặng.
Vưu Thi
nắm lấy áo Tần Dực khóc không thành tiếng, cô ta tự bổ não rằng Tần Dực
không muốn vi phạm quy tắc riêng của mình. Vụ này không ra tay thì cũng
không phải lỗi của anh ấy, cô ta tự nhận là hiểu tính cách Tần Dực cũng
tự biết rằng bây giờ ba mẹ cô ta không còn ở ngoài. Mọi thứ trong công
ty cô ta lại không hiểu biết, đám người cổ đông kia lại luôn rình mò
thời cơ đoạt lấy cổ phiếu. Vưu Thi tin tưởng nên đã đưa cho Tần Dực để
hắn quản lý công ty.
Nỗi đau thương nhanh chóng nguôi ngoai, dù
sao ba mẹ cô ta ở trong tù cũng đâu phải chết thật. Tuy hận người tạo
cho cô ta cục diện này nhưng cũng vì thế mà cô ta được chồng cưng chiều
hơn, Vưu Thi hưởng thụ nhưng vẫn hơi khúc mắc. Nó như một cái xương cá
ghim vào lòng ngực cô ta, dù cố gỡ nhưng vết thương vẫn đau xót.