Nhìn người phụ nữ đang đứng trên lan can không có dấu hiệu gì muốn dừng
lại việc nhảy xuống của mình, tâm tình của Linh Châu càng cảm thấy lo
lắng hơn. Đôi mắt nâu ánh lên vẻ sợ hãi, nhưng người đang giữ lại bàn
tay của cô không hề có ý định nới lỏng lực đạo, ngược lại còn nắm chặt
hơn.
“Linh Châu, tin tưởng em, cô ta không thể nào chết được đâu. Nhưng nếu chị thật sự ra mặt để cố gắng giúp cô ả, điều đó sẽ trở thành mắc xích quan trọng nhất để kế hoạch của ả ta trở nên thành công mỹ
mãn. Chị đã nghe được những lời Hứa Thanh Thanh nói từ nãy đến giờ rồi
đó, lưỡi không xương trăm đường lắt léo. Chị chỉ cần tiến lên, mọi sự
việc ả ta bịa đặt từ lúc đó đến giờ sẽ gián tiếp trở thành sự thật trong mắt toàn bộ công chúng đang có mặt ở đây.”
“Nhưng lỡ cô ta thật
sự muốn tự sát thì sao? Nếu không có ai ngăn cản cô ta… Một mạng người
so với những điều đó có đáng là bao? Nhu Nhi, em thực sự muốn nhìn cô ta chìm vào trong bóng tối mãi mãi không thể ngẩng đầu lên được sao?” -
Linh Châu cẩn thận cất lời, đôi tay bị nắm lấy không kìm được mà hơi run rẩy. Sóng mắt lay động nhìn Nhu Nhi như muốn nhận được sự tán thành của cô bé.
Ngặt nỗi, Đàm Nhu Nhi không bị cô làm cho lay chuyển tâm
tình, cô so ra vẫn còn tỉnh táo để có thể nhìn ra mánh khóe nhỏ trong
cái bẫy chết người kia của Hứa Thanh Thanh, nếu đã nhìn ra, tất nhiên cô sẽ không dễ dàng để Linh Châu bị mắc bẩy của cô ả như vậy được. Khóe
môi cong lên nụ cười nhẹ đáp lại chị ấy:
“Chị không cần phải lo
lắng đâu, cô ả có muốn chết cũng không được, Lâu Vĩnh cùng với anh trai
chị đã đi trước cô ta một bước rồi.”
Vừa nói, Đàm Nhu Nhi vừa kéo Linh Châu lẩn vào trong đám đông để Hứa Thanh
Thanh không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người họ trong đám đông nữa. Lúc này Nhu Nhi mới dẫn Linh Châu đến phía sau khu biệt thự, ngang qua
khu vườn sáng rực bởi những bóng đèn. Ở phía xa xa từ từ hiện ra bóng
người cao lớn, được ánh sáng của bóng đèn rọi tới, khuôn mặt của người
kia lộ rõ ra, trên môi vẫn còn vương ý cười thanh lãnh.
“Không có đồng bọn, có vẻ lần này cô ả muốn liều ăn nhiều, dùng sự đáng thương
của mình để có thể lừa lấy lòng thương của những kẻ ngu muội kia mà
thôi.” - Hoắc Kỳ Vũ vừa thấy Đàm Nhu Nhi dẫn Dao Dao của hắn tới, cả
người đã thu hồi lại sát ý, cơ thể tản ra khí chất ôn nhu nhẹ nhàng.
Linh Châu cũng chính là Mộng Dao khi nhìn thấy sự hành xử kỳ lạ của anh
trai, đáy mắt nổi lên sự khó hiểu cùng tò mò. Nhưng còn chưa kịp hỏi, từ phía sau đã truyền đến tiếng nói trầm thấp kế tiếp câu lời của Kỳ Vũ.
“Hoắc Kỳ Vũ, từ khi nào cậu lại chủ quan như vậy? Người của tôi mới kiểm tra
một vòng quanh biệt thự, bọn họ báo lại cha mẹ cậu từ lúc hơn 5 giờ
chiều đã biến mất rồi.” - Người tới không ai khác chính là Lâu Vĩnh, hắn vừa nói vừa đi tới bên Đàm Nhu Nhi, không biết là vô tình hay cố ý mà
tách bàn tay đang nắm chặt của cô ra khỏi Linh Châu, đổi lại thành bị
nắm chặt trong lồng tay ấm áp của mình. Dưới khóe môi còn không nhịn
được mà nâng lên tạo thành đường cong nhẹ.
Linh Châu cho dù có
ngốc cũng dễ dàng cảm nhận được tia phòng ngờ xuất phát từ người đàn ông này, nếu ở trong trường hợp khác cô ấy đã không kiêng dè gì mà cất
tiếng cười lớn, hoặc có thể là một lời trêu chọc tới hắn. Bất quá bọn họ đang ở trong tình cảnh không mấy dễ dàng, Linh Châu lúc này cũng không
có tâm trạng để trêu đùa ai.
Hoắc Kỳ Vũ đứng một bên, vừa nghe
thấy tin báo của Lâu Vĩnh, đuôi lồng mày nhíu lại thành một đường cong
khó chịu, trong đôi mắt kia có phần không tin tưởng hỏi lại hắn:
“Làm cách nào mà ả ta lại có thể… Chiều nay tôi mới vừa cùng cha mẹ đàm đạo… Lâu Vĩnh, cậu chắc chắn với thông tin này?”
Hoắc Kỳ Vũ dù sao cũng có lý do để nghi ngờ thông tin này của Lâu Vĩnh, dù
sao em gái của hắn ta cũng vì một câu không còn nữa của Lâu Vĩnh mà mãi
mới có thể nhận nhau. Lâu Vĩnh đương nhiên hiểu rõ người kia đang nghĩ
gì trong đầu, không thể làm gì hơn ngoài việc chậc lưỡi đắp lại:
“Nếu cậu không tin thì có thể lập tức đi kiểm tra, đây là địa bàn của cậu,
nếu cậu ra tay tìm có lẽ còn nhanh hơn so với người của tôi. Hứa Thanh
Thanh rõ ràng không phải một con gà mờ, dù sao trước đây cô ta từng là
người của tôi, mà tôi thì không trọng những kẻ bất tài. Nếu tôi đoán
không nhầm, nếu sự việc diễn ra không theo ý của cô ả, người chịu trận
sẽ là cha mẹ cậu đó, Kỳ Vũ à.”
“Không… Hứa Thanh Thanh làm sao có thể…” - Linh Châu ôm miệng run rẩy phát ra từng tiếng khó khăn. Cô ấy
thực không hiểu, vì cớ gì mà một người có thể thay đổi theo chiều hướng
xấu một cách nhanh chóng như vậy? Là thứ gì đã cắn nuốt lương tâm một cô gái nhanh chóng như vậy?
Nhu Nhi nhìn Linh Châu, môi mím chặt
lại, bàn tay đã nắm chặt thành quyền, nhưng không được bao lâu thì bị
ngón tay thon dài có lực của người đàn ông làm giãn ra. Cô ngẩng đầu
lên, bắt gặp ánh mắt an ủi của Lâu Vĩnh đang dành cho mình. Trong phút
chốc, cảm giác bí bách nơi lồng ngực dần dần được nới lỏng.
Lâu
Vĩnh khẽ cười, trong đôi mắt xanh ngọc không kiêng dè mà phát ra ánh
sáng nuông chiều ôn nhu với người con gái bên cạnh mình. Sau đó mới nhìn sang Hoắc Kỳ Vũ, tiếp tục bàn vấn đề:
“Vậy bây giờ cậu tính sao? Kỳ Vũ, không nhất thiết người phụ nữ nào cũng nên đối đãi nhẹ nhàng, có một số người phải kiên quyết sát phạt.”
Hoắc Kỳ Vũ hơi mím môi,
lời của Lâu Vĩnh, có thể nhiều người sẽ hiểu sai ý của hắn nói ra, nhưng Kỳ Vũ lại hoàn toàn hiểu… Hắn ta đã quá mềm mỏng khi giải quyết vấn đề
đối với người phụ nữ này. Mà đối với Hứa Thanh Thanh, sự mềm mỏng này
lại trở thành con dao sắc bén để cô ả có thể phản công.
Sau một thời gian im lặng không nói gì, Hoắc Kỳ Vũ cũng mở miệng, dưới tầng mắt là tia sắc bén dọa người:
“Tôi có một ý tưởng… Bất quá phải nhờ mọi người giúp một phen.”