Hoắc Kỳ Vũ cũng bắt đầu cảm nhận được ai đó đang nhìn chằm chằm mình,
hơi nghiêng đầu ra phía sau để xem người đến là ai. Cho đến khi nhìn
thấy rõ dung nhan của người kia, hắn ta hơi bất ngờ. Vì sao cô gái lúc
nãy lại xuất hiện tại nơi này? Nhưng hắn còn chưa kịp đặt câu hỏi thì từ đằng xa, cô gái kia đã nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn ta, đôi mắt
nâu mở lớn nhìn vào chỗ hắn ngồi, có vẻ như tầm mắt đã quen thuộc với
bóng tối, rất chuẩn xác mà vươn tay ra trước mặt của hắn, bàn tay kia
dường như còn đang cầm vậy nào đó.
“Khụ khụ, ví của anh, lúc nãy để quên ở tiệm bánh, bọn họ nhờ tôi đem trả lại cho anh đấy.”
“Cô… Bám theo tôi từ lúc đó chỉ vì muốn trả lại chiếc ví hay sao?” - Hoắc Kỳ Vũ nhận lấy chiếc ví da trên tay cô gái kia, thay vì là một câu cảm ơn
thông thường, hắn ta lại có chút thắc mắc gượng hỏi.
Linh Châu
cảm thấy chuyện này quả thực vô cùng bình thường, hơn hết làm công việc
này cô còn được trả công bằng một chiếc bánh dâu tây đắt đỏ, cũng không
xem là việc lỗ vốn gì. Nhưng vì sao từ lời nói của vị tiên sinh này phát ra nó lại giống như là một chuyện hiếm có khó gặp trên đời như vậy?
“Cũng không hẳn là tôi bám đuôi theo anh lập tức, giới thiệu trước, tôi là
một cảnh sát giao thông. Không biết anh còn nhớ hay không chúng ta đã
từng gặp nhau tại con đường dốc đi xuống ngọn đồi này, tôi chính là
người đã chỉ dẫn cho anh lúc đó. Bởi vậy nên tôi nhớ được biển số xe của anh. Sau một vài thao tác nghiệp vụ cơ bản thì tôi đã định vị ra xe của anh đã đi trên con đường này. Sau đó tôi chỉ việc bắt xe để đến đây mà
thôi.”
Chậm chút, sao lúc cô làm thì cảm thấy vô cùng nhanh gọn,
nhưng lúc kể ra cho người này biết thì bỗng cảm thấy chuyện cô làm lại
rắc rối và loằng ngoằng vậy nhỉ? Hay đây là định lý ngược đời nào đó
vậy? Thực tế thì không chỉ mình Linh Châu cảm thấy chuyện này bỗng trở
nên phức tạp mà ngay cả Hoắc Kỳ Vũ là người nghe kể cũng cảm thấy chuyện này cũng thật hoang đường. Tuy nhiên người ta đã có lòng giúp đỡ mình
như vậy rồi mà bản thân lại trưng ra vẻ mặt hoài nghi nhân sinh với cô
gái này quả thực không phải là chuyện tốt lành gì.
Bởi vì suy
nghĩ như vậy mà Hoắc Kỳ Vũ đành phải dẹp đi khá nhiều câu hỏi đang hiện
hữu trong đầu ra, chỉ để lại tiếng cảm ơn phát ra từ thâm tâm sau đó tạo thành tiếng của mình:
“Không ngờ trên đời này vẫn còn những
người nhiệt huyết như cô ấy, thực cảm ơn cô rất nhiều. Không biết tôi có thể làm gì để đền đáp cho cô không nhỉ?”
Vừa nghe được người
khác đền đáp công ơn, Linh Châu liền cười vui vẻ, nhưng trái ngược với
đầu óc suy nghĩ xa vời, lời ngoài miệng lại mang theo sự khách khí nghĩa hiệp: “Không cần đâu, cảm ơn lòng thành của anh nhé, nhưng tôi đã được
tiệm bánh tặng chiếc bánh kia xem như là lời cảm ơn rồi. Có người từng
dạy tôi rằng sống trên đời không nên quá tham lam, nếu không sẽ tự mình
hại mình mất.”
Nói xong câu đó, Linh Châu cũng tự cảm thán bản thân quả nhiên là người
trượng nghĩa tốt bụng nhất quả đất này. Cô không để ý rằng dưới đôi mắt
nâu của nam nhân kia, lúc này bỗng ánh lên tia sáng khó hiểu. Hai tay
Hoắc Kỳ Vũ hơi run run vươn ra không trung, sau đó lại không tự chủ được mà hạ xuống. Giọng nam từ tính vang lên, theo chiều gió lọt vào tai của Linh Châu, trong âm thanh kia không tự chủ được mà có chút run rẩy:
“Cô… Cô còn nhớ người đã nói câu đó với cô là ai không?”
Linh Châu bị câu hỏi đột ngột của người đàn ông này kéo trở về thực tại,
dùng tay xoa xoa phần cằm, cố gắng suy nghĩ người đã nói cho mình câu
nói kia là ai, nhưng nghĩ cả buổi trời cũng không thể nghĩ ra. Đành phải trưng ra nụ cười hề hề mà đáp lại nam nhân đấy bằng giọng điệu xin lỗi
nhẹ nhàng.
“Thực xin lỗi anh nhé, có lẽ tôi đã nghe qua lâu quá
rồi mà quên mất người nói là ai rồi. Nhưng nếu anh thích thì có thể mang câu nói ấy đi, dù sao chỉ là một câu nói bình thường thôi mà, sẽ không
có ai đánh bản quyền lời nói đâu… Đúng không nhỉ?”
Hoắc Kỳ Vũ bị
dáng điệu ngốc nghếch của Linh Châu làm cho bật cười, hai tay vươn ra,
cứ như bị mê hoặc mà chậm rãi chạm vào mái tóc bồng bềnh của cô. Ngay
lập tức cảm thấy hành động của bản thân mình đã quá phận mà nhanh chóng
rụt tay về, nhỏ giọng nói hai chữ “xin lỗi” với cô.
Nhưng Linh
Châu cơ hồ không nghe được hai tiếng xin lỗi kia của hắn ta. Khi bàn tay ấm áp kia chạm vào mái tóc của cô, Linh Châu cứ như bị điện giật, đôi
mắt không chớp nhìn lại về phía Hoắc Kỳ Vũ. Đại não bắt đầu ẩn ẩn đau,
trong đầu không ngừng phát ra những phân cảnh ngắn như những thước phim, liên tục phát đi phát lại. Điều khiến Linh Châu sợ hãi, chính là đây
không giống như cảnh trong mơ. Nói đúng hơn, nó giống như là những mảnh
ký ức vụn vặt đang muốn tìm đến những mảnh ghép giống mình để có thể kết hợp lần nữa trở về quả cầu ký ức ban đầu vậy.
Hoắc Kỳ Vũ cũng đã nhận ra Linh Châu có gì đó khác thường, vội vàng tiến đến bên cạnh Linh Châu, tay vươn ra lại hạ xuống, không dám chạm vào người của cô gái.
Thẳng đến khi cảm giác được cô gái ấy như sắp ngã xuống, Hoắc Kỳ Vũ
không còn nhiều tâm tư để suy nghĩ nữa, vội vội vàng vàng mà tiến đến đỡ cô vào lòng mình.
Cô gái lúc này đã dần mức đi ý thức, trán lấm
tấm mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, dường như đang chịu đựng sự đau nào đó.
Kỳ Vũ không thiết nghĩ nhiều làm gì nữa, cứu người quan trọng, hắn ta
liền vội vội vàng vàng mà mang cô vào trong xe của mình. Không mấy vài
giây để nổ máy, Hoắc Kỳ Vũ nhanh chóng phóng một đường đến bệnh viện gần nhất.
Bởi vì bị khuôn mặt tái mét đau đớn của Linh Châu dọa sợ,
Hoắc Kỳ Vũ không hề nghe thấy, trong cơn mê man, cô gái kia luôn miệng
gọi từng tiếng “anh hai… cứu em”…