Ở bên này ngọt ngào như vậy, nhưng tại đầu khác của thành phố A không
khí lại trở nên căng thẳng đến đáng sợ. Hoắc gia hôm nay tổ chức cuộc
họp gia đình, mục đích tất nhiên nhằm thông báo cho gia phả họ Hoắc biết được đã tìm lại đứa con gái mất tích vào 15 năm về trước. Nhưng để được điền tên vào trong gia phả họ Hoắc thì cần dấu mộc của cháu đích tôn
của họ, mà vị cháu đích tôn này không ai khác chính là Hoắc Kỳ Vũ. Chỉ
cần một ngày Hoắc Kỳ Vũ chưa tán thành đem tên Hứa Thanh Thanh vào trong gia phả, cô vẫn chỉ là một người lạ sống tạm ở nhờ trong nhà Hoắc gia.
Mà đáng buồn cho Hứa Thanh Thanh chính là, Hoắc Kỳ Vũ cả ngày hôm nay đã
không trở về nhà chính của Hoắc gia, cho dù cha mẹ hắn ta đã gọi rất
nhiều cuộc, lại còn sai người tìm kiếm ở những địa điểm hắn thường xuyên lui tới ở thành phố A này, nhưng kết quả nhận lại đều có cùng kết quả
không tìm thấy.
Hoắc gia từ thái độ ban đầu bực dọc với tính khí
của Hoắc Kỳ Vũ, sau càng nhiều giờ trôi qua bọn họ lại quay trở lại lo
lắng cho hắn ta hơn. Rõ ràng hắn ta không chỉ là cháu đích tôn, Kỳ Vũ
còn là một đứa có năng lực không tầm thường, Hoắc thị cũng nhờ hắn ta
mới có thể cùng với NN nổi tiếng toàn cầu kia cạnh tranh một cách ngang
bằng, điều mà không một người nào trong Hoắc gia có thể làm được.
Nếu Hoắc Kỳ Vũ mà có mệnh hệ gì, 10 Hứa Thanh Thanh cũng không thể cứu hồi
thế cục. Cha mẹ Hoắc đành xin lỗi đứa ‘con gái’ tội nghiệp của mình thay cho vị anh trai tính khí thất thường kia, hứa lần sau nhất định sẽ đòi
lại công bằng cho cô.
Mà Hứa Thanh Thanh cũng không thể làm gì
hơn ngoài việc cười trừ dạ vâng ngoan ngoãn, chỉ là đôi mắt hơi hồng lên một tầng nước như bị ủy khuất không dám nói ra để chiếm thiện cảm từ
cha mẹ. Tất nhiên hai ông bà Hoắc gia nhanh chóng bị tầng nước mắt kia
đánh vào tâm trí, dù ngoài mặt không nói nhưng trong lòng đang nghĩ xem
khi con trai mò mặt mo về đây, ông bà sẽ dù cách thức gì để xử trí hắn.
Thực tế thì, bảo hai ông bà già không nghi ngờ Hứa Thanh Thanh là giả, nhưng sau gần một tháng sống cùng con bé, hai ông bà không nhịn được mà muốn
yêu thương con bé nhiều hơn. Một đứa trẻ bởi vì trước nay chưa bao giờ
được cảm nhận cái gọi là hơi ấm tình thương thì làm sao có thể hoàn toàn hiểu và nhận ra được đâu mới là hành vi đúng đắn cơ chứ? Cho dù con bé
trước đây có làm chuyện xấu chẳng qua là vì không ai nói với nó rằng
điều đó là xấu mà thôi. Mà hiện tại, đã có hai ông bà ở đây, bọn họ muốn thay đổi Hứa Thanh Thanh, muốn hướng tâm của cô quay trở lại sự thiện
lương vốn có của một con người.
Nhưng mà, đóa hồng trắng một khi nhiễm mực bẩn, liệu thực sự có thể rửa sạch sẽ hoàn toàn không?
Hoắc Kỳ Vũ thực tế đã không còn ở thành phố A từ lâu, hắn sáng hôm đó đã bắt một chuyến máy bay để trở về thành phố V nhộn nhịp. Lấy xe của mình
chạy đến bãi cỏ lau rộng lớn trên cánh đồi thoải. Hắn muốn tìm đến nơi
đó, cái nơi cuối cùng mà hắn gặp em gái mình.
Nhưng trước khi đến nơi đó, hắn tìm đến một quán bánh ngọt có tiếng trong thành phố, theo
một thói quen mà đặt mua 1 phần bánh ngọt.
Người ta từng nói, chỉ cần hai người còn duyên, nhất định sẽ còn tương phùng, mặc cho thế giới rộng lớn đến nhường nào.
“Một phần bánh dâu tây loại nhỏ…”
“… Nhớ cho thêm 1 quả dâu tây ở phía trên nhé?”
Nếu không phải là do khác tông giọng nhau, người bán hàng còn nghĩ rằng là
do một người yêu cầu, thời gian cùng câu nói đều cùng một lúc mà phát
ra. Nhưng xuất phát điểm là hai người một nam một nữ. Vị nhân viên kia
khi nghe xong thì có chút bất ngờ, nhưng theo sự chỉ dẫn thường ngày mà
đặt câu hỏi:
"Hai vị dâu tâu đã thái mỏng hay nguyên một quả?’
“Nguyên một quả, phiền cô có thể cho đầu của quả dâu tây ấy cắm xuống dưới được không? Tại tôi có tật không nhìn được một quả dâu bị ngược.”
Hoắc Kỳ Vũ trong tích tắc bị sốc bởi câu nói của cô gái này, cơ hồ quay lại
rất nhiều năm về trước có một người con gái từng nói với hắn rằng, những hạt dâu tây kia nhìn ngược rất giống yêu quái hạt, cô bé rất sợ hãi,
vậy nên dù rất thích ăn dâu tây, mỗi lần mẹ làm bánh, con bé đều bắt mẹ
phải lộn ngược quả dâu tây lại cắm…
Lúc đó hắn ta còn trêu con bé một tiếng nhút nhát. Nhưng mà trên đời này lại có một cô gái có cùng
nỗi sợ có thể gọi là kì quặc giống con bé như vậy hay sao?
Linh
Châu thấy vị nhân viên kia gọi người đàn ông mãi không được, bèn hơi lay lay cánh tay của hắn ta, giọng nói thanh thoát như kẹo bạc hà vang lên:
“Vị tiên sinh, cô ấy hỏi ngài dâu tây thái mỏng hay để nguyên cả quả?”
Lúc này Hoắc Kỳ Vũ mới hồi hồn lại, nhìn xuống cô gái thấp hơn mình một cái đầu, đôi mắt nâu của cô đang nhìn hắn, dưới tầm mắt là ánh sáng nhẹ
nhàng… Nhưng Kỳ Vũ lập tức bị ấn tượng bởi ánh nâu kia trong đôi mắt cô
gái ấy. Là ánh nâu hạt dẻ mang theo một chút màu của hổ phách, làm người khác bị mê hoặc trong đó.
“Giống cô.”
Linh Châu hơi
nhướng mày, trong lòng không khỏi cười vang, người này đừng nói đã bị
sắc đẹp của cô chinh phục rồi chứ? Nhưng nhìn kỹ, vì sao lại cảm giác vị tiên sinh đẹp trai này có chút quen mắt?
Vị nhân viên nghe xong
thì không khỏi cất ra âm thanh cười khúc khích, lập tức vui vẻ làm theo
đơn hàng của hai người. Chẳng mấy chốc đã mang bánh đưa cho hai người.
Chờ đến khi Hoắc Kỳ Vũ thanh toán rồi rời đi, vị nhân viên kia mới khẽ “á”
lên một tiếng vô cùng giả trân, nói với Linh Châu rằng.
“Quý
khách, vị khách nam hồi nãy vậy mà quên đem theo ví rời đi rồi, cậu ấy
chỉ vừa mới ra khỏi cửa, chắc là chưa lâu lắm, vị khách nữ xinh đẹp liệu có thể giúp chúng tôi đem trả giùm được không ạ?”
“Chuyện này…” - Linh Châu cảm giác có gì đó sai sai, nhưng để cô nói sai ở đâu thì cô thực sự nói không ra.