Thuật Dung vốn tưởng rằng mình sẽ sống cả đời trong phòng thí nghiệm,
giải quyết công việc mà tổ chức cần, sau đó chuyên tâm vào nghiên cứu
của mình -- Nghiên cứu thứ có thể vượt qua tiến sĩ.
Nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng bình thường như vậy. Mạt thế đến? Tiến sĩ đã
đoán trước được điều này, nên để lại cho cô hai lọ thuốc năng lượng chưa hoàn thiện rồi vội vàng rời đi. Nghe nói tiến sĩ đi điều tra nơi khe dị thứ nguyên sẽ xuất hiện.
Dị thứ nguyên? Thuật Dung vốn không
tin, với tư cách là một nhà nghiên cứu khoa học, Thuật Dung hoàn toàn
không tin vào chuyện quỷ thần. Vì vậy, vẫn không để nó trong lòng. Cho
đến khi mạt thế thực sự đến...
Khe dị thứ nguyên? Năng lượng dị
thứ nguyên làm mọi thứ biến dị? Điều này khiến Thuật Dung quá sốc, nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh tâm tình lại.
...
Thanh Hòa
và tôi cùng nhau uống thuốc, sau khi thăng cấp thành công lên 1 Sao,
Thanh Hòa rời tổ chức cùng với những thuộc hạ sẵn sàng đi theo cô ấy.
Chúng tôi đến thành phố Z và xây dựng căn cứ ở đó.
Trong những
ngày đầu của mạt thế, Thanh Hòa chịu trách nhiệm thu mua các loại vật tư bằng nhiều cách khác nhau, bao gồm cả gia súc sống và các loại hạt
giống. Còn tôi thì mua tất cả các loại vật liệu xây dựng và vật liệu thí nghiệm. Mặc dù tôi đã mang tất cả những thứ từ phòng thí nghiệm trước
ra nhưng tôi vẫn cần xây dựng một phòng thí nghiệm mới -- Một tòa nhà
nghiên cứu?
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Bởi vì căn cứ mở
rộng, có rất nhiều người tị nạn kéo đến căn cứ, Thanh Hòa sáng lập ra
khu bình dân xong không thèm quản những người đó.
Đồ ăn? Nước? Tồn tại? Đó không phải là thứ mà căn cứ phải chịu trách nhiệm cho họ.
Và tất cả những gì tôi quan tâm chỉ có nghiên cứu khoa học.
Tiến sĩ nói đúng, khe dị thứ nguyên và năng lượng dị thứ nguyên là nguyên nhân dẫn đến mạt thế.
Thanh Hòa ra ngoài làm nhiệm vụ bắt nhiều tang thi và ma nhân... Ma nhân là
một chủng tộc mới, trên người nồng đậm năng lượng dị thứ nguyên, có lẽ
chúng là cư dân của thế giới dị thứ nguyên.
Tôi đã phát minh ra nhiều thứ, cũng cố gắng tìm kiếm tin tức của tiến sĩ.
Tôi vốn tưởng trong mạt thế, tôi cũng sẽ cống hiến hết mình cho nghiên cứu khoa học.
Thanh Hòa truyền tin xin giúp đỡ là khởi đầu của mọi chuyện.
Một con chó tang thi đặc biệt, một mảnh giấy bình thường không gì đặc sắc...
Một kẻ yếu đuối cực kỳ ngu ngốc.
Mà kẻ yếu đuối này, người bình thường này, đã giết chết tang thi 2 Sao.
Sau khi xuống trực thăng, tôi cúi xuống kiểm tra hơi thở của em ấy, hơi thở nhợt nhạt lướt qua đầu ngón tay, em ấy vẫn còn sống?
Quá mức khác thường, tôi sinh ra tâm tư muốn giải phẫu em ấy nên đã mang em ấy trở lại căn cứ.
Thanh Hòa vẫn luôn lải nhải bên cạnh, trách tôi không cứu tiểu cô nương này.
Một hai phải để tôi rút dao phẫu thuật ra, Thanh Hòa mới an tĩnh như gà.
Tiểu cô nương không chết trên đường, thậm chí cũng không có dị năng, ngoan
ngoãn bất tỉnh suốt đường về căn cứ, như đang ngủ say. Thanh Hòa cứ nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt như đang nhìn biến thái, vì vậy tôi tạm
thời không nghĩ đến việc giải phẫu tiểu cô nương nữa.
Mượn sức tiểu cô nương là suy nghĩ của tôi sau khi kiểm tra con chó tang thi và băng bó vết thương cho em ấy.
Cả người cô nương này chứa đầy bí mật.
Cho dù là dao găm cực kỳ sắc bén, chó tang thi trung thành, hay là một
người bình thường đã giết 2 Sao... Cuối cùng, chính là tờ giấy trông
bình thường không gì đặc sắc, phù chú? Phù Chú Sư?
Nhưng trên người tiểu cô nương này không có gì.
Thật là thú vị.
Trong khi Thanh Hòa đang mãi lải nhải, tiểu cô nương tỉnh lại.
"Nếu thuận tiện, em có thể nói cho tôi biết chức nghiệp của em không? Phù Chú Sư."
Tiểu cô nương sững sờ, nhìn tôi ngu ngơ. Thanh Hòa giải thích danh tính của
tôi và sự quan tâm của tôi dành cho em ấy... Tiểu cô nương sợ hãi suýt
chút nữa trượt khỏi giường.
Tiểu cô nương không giấu được cảm xúc của mình chút nào, hoảng hốt, xấu hổ, khó xử... Mở to đôi mắt to tròn
nói với tôi những điều vô nghĩa, nhưng khi thái độ của tôi trở nên cứng
rắn hơn, bộ dáng em ấy như sắp khóc trông vô cùng đáng thương.
Như thể nếu tôi vạch trần những lời nói dối của em ấy và tiếp tục tra hỏi sẽ làm ra một việc tội ác tày trời.
Trên thực tế, em ấy có vẻ thực sự rất ngây thơ, như thể em ấy đã bay từ thế
giới khác đến mạt thế. Vì thế tôi đã phái người đi thu thập thông tin về em ấy.
Tiểu cô nương sẽ xấu hổ vì giọng của Thanh Hòa, chạy ra
ngoài lại bị phim ma làm cho sợ hãi, khi em ấy run rẩy ngồi bên cạnh
tôi, không ngờ, tôi lại không có cảm giác ghét bỏ khi em ấy chạm vào
người.
Màn trình diễn ở khu bình dân khiến tiểu cô nương không
thể hiểu được, nhưng nó thực sự khá bình thường, trong mạt thế hỗn loạn, những người bình thường không bị kiểm soát là một nhóm người bình
thường đáng ghét, bản chất xấu xa của con người được bộc lộ trực tiếp,
nó cũng là một cách để họ giải tỏa áp lực và cảm xúc.
Tiểu cô nương ôm chặt lấy eo tôi.
Nếu không liều mạng kìm chế, suýt chút nữa tôi đã ném em ấy ra ngoài. Tiểu
cô nương rơm rớm nước mắt cầu xin tôi cứu người đàn ông đó. Thật ngu
ngốc.
Nhưng em ấy không lên tiếng ngăn lại ở đây một cách ngu
ngốc, đứng trên đỉnh cao của đạo đức chỉ trích đám bình dân đó, không
gây thêm rắc rối cho tôi. Cũng không tự lượng sức mình trèo qua lan can, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Một kẻ yếu lương
thiện sao? Tôi cười lạnh trong lòng, lại nhịn không được nhớ lại cảnh
tượng tiểu cô nương chiến đấu với tang thi 2 Sao với đôi mắt đỏ hoe trên ban công. Lẳng lặng, cuối cùng vẫn ra tay.
Có lẽ làm đồng đội với tiểu cô nương là một chuyện tốt.
Và... Khu bình dân cần phải được chấn chỉnh một chút.
Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về Tạ Dư Trì, một kẻ yếu đuối đơn thuần,
tốt bụng và cực kỳ ngu ngốc, nhưng lại có nhiều bí mật.
Rất thú vị, muốn giải phẫu em ấy.
Nhưng từ khi nào tôi lại không nỡ giải phẫu em ấy? Tôi không nhớ chính xác.
Có lẽ vì ánh mắt của tiểu cô nương quá trong trẻo mỗi khi đối diện với
tôi, có lẽ vì tiểu cô nương quá thú vị, có lẽ vì Phù Chú Sư quá thần kỳ? Có lẽ là bởi vì mỗi lần tôi chạm vào em ấy, phản ứng của tiểu cô nương
luôn đáng yêu như vậy, giống như một tiểu bạch thỏ đang run rẩy sắp bị
tôi giải phẫu vậy.
Tất nhiên, lý do lớn nhất rất có thể là vì em ấy là phó căn cứ trưởng, của tôi.
Tạ Dư Trì từng hỏi tôi giữa nghiên cứu khoa học và em ấy, cái nào quan
trọng hơn. Một câu hỏi cực kỳ ngu ngốc, nếu trung tâm nghiên cứu và em
ấy cùng rơi xuống nước, tôi nên cứu ai trước.
Câu hỏi này quá ngu ngốc, nhưng theo phản xạ, suy nghĩ đầu tiên của tôi là em ấy. Từ khi
nào tôi lại cảm thấy nghiên cứu khoa học không quan trọng bằng em ấy?
Càng quan tâm đến em ấy, càng muốn chiếm hữu em ấy... Ngay cả khi em ấy nhìn Lâu Cư An nhiều hơn một lần, tôi sẽ cảm thấy phiền muộn.
Thanh
Hòa mắng tôi nhỏ mọn, bảo vệ người của mình, tôi cười lạnh. Không phải
người phụ nữ này trước đây gọi tôi là băng sơn lãnh cảm sao?
Vốn tưởng rằng sau khi tiến công nước D, sẽ có một thời gian yên ổn, kết quả lại xuất hiện Phó Diễn... Và tin tức của tiến sĩ.
Tạ Dư Trì kiên quyết vào phó bản một mình, tôi bảo vệ cơ thể em ấy, tiểu cô nương như đang ngủ, chỉ là ngủ rất lâu...
"Có chút ít kỷ khi vì một người mà mặc kệ cả thế giới." Đây chỉ là nửa câu.
Trước nay tôi chưa bao giờ là người muốn cứu thế giới.
Trước kia, thứ tôi quan tâm là nghiên cứu khoa học, bây giờ là Tạ Dư Trì. Thế giới liên quan gì tới tôi? Chỉ là không thể nói ra thôi. Nếu Tạ Dư Trì
rầu rĩ không vui, thậm chí trốn tránh tôi vào phó bản, chi bằng tôi lùi
lại một bước. Trông giữ nàng cũng được.
Trong trận chiến với Phó
Diễn, sự bất lực của chênh lệch thực lực đã đả kích sâu sắc đến tôi. Khi tôi thay Tạ Dư Trì chặn lại một kích, dùng tay trái túm chặt lấy xương
tay xuyên qua cơ thể mình, tôi nghĩ có thể đồng vu quy tận với Phó Diễn
cũng tốt.
Nhưng sau đó phát hiện suy nghĩ này là quá vô trách nhiệm.
Cũng, quá mức luyến tiếc.
Lấy mạng tôi cứu Tạ Dư Trì? Tôi không có suy nghĩ này vào thời điểm đó. Nói cách khác, suy nghĩ chưa xuất hiện, cơ thể đã đưa ra quyết định.
Điềm tĩnh? Lý trí? Cân nhắc? Không có gì cả.
Ý niệm duy nhất là trở thành nơi che chở em ấy.
Trận chiến cuối cùng cũng vậy.
Cảm giác trong cơ thể của dị thú cực kỳ khó chịu và buồn nôn, máu thịt bóp
nghẹt khó chịu cùng với... Cảm giác hít thở không thông.
Không
biết kính đã rơi ở đâu, tôi chỉ có thể tiếp tục đi lên. Động lực duy
nhất là khuôn mặt đau khổ của Tạ Dư Trì khóc nức nở trong vòng tay tôi
-- Giống như lần trước tôi bị thương nặng.
...
Cuối cùng,
khoảnh khắc tôi ôm Tạ Dư Trì, cảm giác tìm lại được báu vật đã mất khiến tôi vừa thỏa mãn vừa sợ hãi, tuyến nước mắt của tôi lần đầu tiên không
thể kiểm soát được. Tôi luôn cảm thấy những người khóc là yếu đuối và
kém cỏi, rằng khóc là vô ích. Nhưng gặp được Tạ Dư Trì, em ấy đã thay
đổi tôi rất nhiều.
...
Hết thảy đã trần ai lạc định.
Lãnh đạo? Xây dựng lại thế giới?
Tôi lịch sự từ chối lời đề nghị của Trác Húc, chỉ nắm tay Tạ Dư Trì.
Mạt thế đã kết thúc, chị sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn.