Tư Không Chiến nhà nhã ngồi trên cao quan sát trận chiến đang vô cùng thảm hại ở phía dưới, nhóm thợ săn này có cả cơ giáp nhưng mà vẫn không chịu nổi một lượt đánh của quái thú, thân thủ rõ kém.
Cậu thở ra
một hơi rồi cất tiếng nói vọng xuống - “Này, các anh có cần giúp một tay không? Nhưng tôi nói trước, toàn bộ số quái thú này sẽ là của tôi, thế nào?’’
Mà đám người đang bị vây đánh đến di ngôn cũng đã
nghĩ xong, nghe xong câu nói tràn ngập sự kiêu ngạo của tên thợ săn xa
lạ kia thì đã rất muốn mắng người nhưng nếu thật sự có thể cứu bọn họ
một mạng thì người kia muốn bao nhiêu cũng được, chỉ sợ là thứ to mồm mà thôi.
Một người trong số đó gấp gáp đáp - “Có ngon thì giải quyết tất cả bọn chúng đi, cậu muốn lấy bao nhiêu tôi cũng không quản, đừng
có ở đó mà nói khoác!” - Vừa nói xong thì anh ta đã lãnh ngay một trảo
rồi văng tít nơi xa. Ừm, công nhận anh ta rất uy tín, nói không quản là
thật sự không quản.
Tư không Chiến nhếch môi cười đáp - “Được,
nhưng các anh cũng đừng có lật lọng.” - Nói xong cậu liền thả người nhảy xuống chỗ đám thợ săn nói - “Việc còn lại giao tôi, các anh tránh đi xa một chút!”
Tư Không Chiến đưa tay rút thanh Bá vương Đao nắm chắc trong tay, cơ thể khẽ động rồi dùng tốc độ nhanh đến mức không tưởng
mà mở xong một lối thoát cho đám người - “Mau rút đi!” - Nếu mà bây giờ
cậu không đuổi bọn họ đi thì lát nữa lại phiền phức.
Đám
người kia nhìn tốc độ xuất chiêu và sức mạnh kia mà muốn á khẩu, đậu
nành… người này không lẽ là nhân vật bí ẩn nổi danh suốt ba năm qua sao? Nếu đã biết thực lực của đối phương thì đồng nghĩa là bọn họ đã không
có lựa chọn khác, ngay cả đến việc quay lại cướp đoạt thì cho họ mười lá gan họ cũng không có can đảm đó.
Cả đám triệt để buông tay rồi
đâm đầu bỏ chạy, vì đã có không ít nhóm thợ săn đã từng thử chơi ngu như thế và cái kết hết sức đắng lòng. Ờ, bộ đồ lòng của bọn họ đắng chứ đám quái thú thì hẳn là không chê đắng. Tư Không Chiến cũng không giết bọn
họ nhưng mà cậu tẩm quất vật lý xong rồi thì đám người đó cũng chỉ có
nước nằm chờ quái thú tới xơi.
Mắt thấy nhóm người dã chạy xa, Tư không Chiến đứng giữa vòng vây nhếch môi cười rồi xông thẳng vào đám
quái thú đang lao tới, Bá vương xuất thủ, sát khí vừa xuất đã chém giết
một loạt quái thú cấp hai dễ dàng như trò chơi con nít.
Đám quái
thú gầm lên rồi đồng loạt tấn công, bọn tép riu nhanh chóng bị tiêu
diệt, con quái thú cấp ba sơ cấp cũng đồng thời nhập cuộc, tinh thần lực của nó mạnh mẽ đánh nát những bức tường, mặt đất rung chuyển dữ dội,
không gian xung quanh cũng nổi lên từng vòng sóng khí năng lượng tản đi
cuồn cuộn.
Tư không Chiến trở lưỡi đao, giơ lên ngang vai rồi
chém một đường dứt khoát, tinh thần lực nồng đậm chém thẳng về phía đám
quái thú, một tiếng nổ long trời vang lên nhưng nó không dừng lại mà
tiếp tục đánh thẳng về phía trước. Cơ thể của bọn chúng lập tức bị cắt
rời rồi rơi xuống mặt đất, cảnh tượng phải nói là hết sức hoành tránh,
chấn động lòng người.
Bãi đất nơi diễn ra trận hỗn chiến giờ đây năm la liệt xác quái thú, máu nhuộm đỏ cả một khu vực rộng lớn.
Tư Không Chiến đảo mắt nhìn về một phía, gió lạnh mang theo bụi mù thổi nhẹ làn tóc nâu óng mượt.
Con quái thú cấp ba trung cấp cuối cùng cũng chịu lộ diện, thân hình đồ sộ
như ngọn núi nhỏ chậm rãi bước ra với khí thế hừng hực, đôi mắt màu đỏ
nồng đậm sát ý trần trụi, cặp răng nanh thật dài cùng cái miệng đầy răng nhọn không ngừng phát ra tiếng gầm gừ vô cùng có tính uy hiếp. Nó gầm
lên giận dữ, khí thế tăng vọt.
Cuộc chiến lúc này mới chính thức bắt đầu.
Đối với con Hoả Sư trung cấp này thì việc đối kháng trực tiếp là không có
khả năng vì nhiệt độ mà nó phát ra rất cao. Nhưng cũng đơn giản thôi,
không chạm vào nó là được. Cái này là nói nhỏ cho nhau nghe, chứ để mấy
thợ săn khác nghe thấy sẽ bị gọi là đồ khùng, không giao đấu vậy giết
kiểu gì?
Dĩ nhiên là dùng tinh thần lực chứ sao, quan trọng là
tinh thần lực phải đủ mạnh, tìm đúng điểm yếu của nó mà công kích, phải
một kích trí mạng thì mới gọi là thành công.
Nhắc tới đây cậu
thật sự rất muốn khóc, có lần lão quái vật nổi hứng, bắt cậu diệt một
con Cự Lang cấp hai cao cấp mà không được dùng vũ khí, chỉ dùng tinh
thần lực và cái kết khỏi cần đoán, thảm miễn bàn luôn. Nhưng mà nhờ
chơi ác vậy mà sức mạnh của cậu bị ép tới cực hạn rồi đột phá, rồi sau
đó thì đi từ cực hạn này sang cực hạn khác. Rồi cũng từ đó “ông lão quái vật” đã triệt để biến thành “lão quái vật” nhờ độ chơi ác của ông.
Tư không Chiến đảo nhẹ thanh đao trong tay, đôi mắt chuyển từ nhàn nhã xem trò sang trạng thái nghiêm túc.
Cả hai cùng lúc xông lên, cậu lập tức bồi liên tiếp hai nhát chém rõ mạnh
nhưng đều bị Hoả Sư đánh gãy, còn trở đầu tán cho cậu một phát, may mà
cậu kịp tránh đi, đạp chân lên bức tường lao lên bồi thêm một cú chém
cực mạnh khiến Hoả Sư ăn đau, thân hình cao tận bốn mét, nặng trên hai
ngàn ký nhìn thì rất đáng sợ nhưng so về tốc độ thì nó rõ ràng là chậm
hơn so với cậu.
Tư không Chiến di chuyển với tốc độ cao, còn liên
tục chém túi bụi khiến hoả Sư nổi nóng. Nó gầm lên đầy tức tối -
“Gruuu!” - Tức quá mà, tên này cầm tinh con khỉ sao?
Cậu cũng chỉ
chờ có nhiêu đó mà thôi. Hỏa Sư nổi điên và bắt đầu đánh loạn vào không
khí, cả một vùng không gian rộng lớn bị nó thiêu rụi, lửa khói ngút
trời, nhiệt độ tăng cao khủng khiếp, trên người nó gần như không có điểm yếu, cơ mà có lỗ là có chỗ hiểm thôi. (Đừng rảnh mà đi đếm lỗ nha quý
dị)
Hỏa Sư trúng kế vừa khiến cậu hài lòng cũng vừa xót gần chết,
mấy con quái thú kia gần như bị nướng chín luôn rồi, nướng nữa là chỉ
còn đống tro thôi á, cậu còn cần lấy đồ trên người chúng đổi lấy tiền
nha.
Tư Không Chiến vờn đủ liền lợi dụng màn khói lửa xung quanh
người nó làm làm chỗ ẩn mình rồi một kích đánh thẳng vào lỗ tai của quái thú, từ bên này Bá vương Đao liền xuyên thẳng qua bên kia.
“Xoẹt!” Một tiếng xé gió lạnh lẽo vang lên mang theo vài giọt máu nóng cùng dịch não bay ra bên ngoài.
“Gầm!” Hoả Sư gầm lên một tiếng, cơ thể to lớn lắc lư rồi ngã ầm xuống. Cuộc
chiến lúc này mới thực sự kết thúc, bãi chiến trường giờ phút này hoàn
toàn yên lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo mùi cháy
khét và mùi máu tanh chậm rãi bay xa.
Cậu nhanh chóng thu lấy
chiến lợi phẩm, thông thường là đuôi của quái thú, những cái gì chỉ có
một thì sẽ đảm bảo là không bị hôi của. Nhìn đống vật phẩm cậu khá hài
lòng, nếu mỗi ngày cậu đều có thể săn từ tầm này trở lên thì học phí của Lữ Băng cũng không còn là vấn đề nữa.
Nhìn lại đống xác
quái thú nằm ngổn ngang trên mặt đất, Tư Không Chiến khá là hài lòng với thực lực hiện tại của bản thân, nếu là ba năm về trước thì khi giết con Hoả Sư này cậu chắc chắn là bị ăn không ít hành, còn hiện tại thì khá
là nhẹ nhàng.
Cậu ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ cũng đến lúc nên rút khỏi đây rồi, tham quá cũng không tốt, tối hốt tiếp cũng không muộn.
Mà nhóm thợ săn ban nãy sau khi nhận thấy chấn động dừng lại cũng muốn
quay về xem kết quả như thế nào lắm, nhưng khổ nỗi với cuộc chiến quy mô lớn như thế thì chỗ đó bây giờ chắc chắn là đã tràn ngập quái thú tới
kiếm ăn rồi. Quả thật là tiếc muốn chết, dù gì đó cũng là thần tượng
trong lòng của bọn họ, cao thủ kín tiếng như thế bao giờ cũng khiến
người ta cảm thấy tò mò.
Trở lại rừng an toàn,Tư không Chiến ngả
lưng trên cành cây lớn suy tư. Quả thật là cậu rất muốn biết vì sao cha
lại nhất quyết không muốn rời đi, đi sang một tinh cầu khác tốt đẹp hơn
là ước mơ của biết bao người, vì sao cha lại phản ứng cương quyết đến
như vậy? Không biết tới khi cậu trúng tuyển thì cha sẽ phản ứng ra sao?
Từ bé đến lớn, trong mắt cậu thì cha luôn là người dịu dàng, mềm mỏng,
rất hay cười và yêu thương cậu hết mực. Hiếm khi cha nổi giận với cậu,
cũng chưa bao giờ to tiếng. Lần duy nhất cha tỏ ra khó chịu là lúc nghe
cậu nhắc tới trường Vương Tinh, chỉ là cha nghiêm túc phản đối bằng ngữ
điệu cứng rắn chứ không nổi giận đùng đùng.
Càng nghĩ cậu càng cảm thấy rối não, không phải là không còn trường quân đội để lựa
chọn, nhưng những trường đó danh tiếng lại thua xa. Chẳng qua là cậu
muốn thử một lần, nếu trượt thì lấy số điểm đó mà xét duyệt trường khác
cũng được, cậu đâu ngờ phản ứng của cha lại quyết liệt như vậy.
“Hầy!” Tư Không Chiến thở ra một hơi, vứt tâm sự sang một bên và bắt đầu nghĩ
về chuyện thu nhập. Số tiền kiếm được hôm nay cũng không tính là ít, nếu những ngày tiếp theo cậu vẫn may mắn như thế thì cậu có thể đảm bảo cho cha một cuộc sống no đủ.
Tốc độ kiếm tiền của Tư Không Chiến
trong một tháng tương đương với hai nhóm thợ săn cao cấp, tính ra thì
cũng coi như là khá nhanh. Sau ba năm làm thợ săn quái thú cậu cũng kiếm được một số vốn kha khá, nhưng giai đoạn kiếm tiền nhiều nhất là hiện
tại cho nên cậu cần nỗ lực gấp đôi mới kịp.
Đứng trên tường thành
cao chót vót, dõi mắt nhìn ra xa, tất cả mọi người ở nơi này chỉ quanh
quẩn giữa bốn bức tường cao cùng với những khu nhà máy ngày đêm thải ra thứ khí đen xì. Sống như thế này cũng gọi là cuộc sống sao?
Nhìn thấy cơ thể của cha mỗi lúc một hao gầy, cậu đau lòng lắm. Có lẽ trong
quá khứ, có một nơi nào đó đã để lại trong lòng cha một vết thương, cho
nên cha mới không muốn rời khỏi cái nơi nghèo nàn, lạc hậu này, vĩnh
viễn chôn mình ở nơi mà không ai tìm thấy.
Tư không Chiến nâng
đôi mắt đượm buồn nhìn ánh chiều tà hiu hắt, mờ ảo, yếu ớt dần tắt lịm
phía chân trời. Không cần biết thực tại ra sao, cậu chỉ cần biết khi
bình minh lên thì cuộc sống lại bắt đầu. Cậu nhất định sẽ mang cha đi,
đến nơi mà ánh bình minh luôn rực rỡ, cả đến buổi chiều tà cũng trong
vắt, tuyệt đẹp như đôi mắt của cha.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc của mình, Tư Không Chiến thả người tiếp đất, thay lại bộ đồ thường ngày rồi thông thả quay về.
Khi màn đêm phủ kín khắp ngõ nhỏ, Tư Không Vân Tường mới chậm rãi bước chân trở về nhà, hiện tại anh đang làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng
lớn trong vùng cho nên khi công việc kết thúc anh cũng đều mệt đến mức
muốn lết về. Nhưng khi về đến nhà anh lập tức bày ra bộ dáng ổn nhất để
con trai không phải lo lắng cho mình.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra,
chào đón anh là nụ cười tươi của con trai, anh nhìn cậu rồi cũng nở một
nụ cười hạnh phúc. Không cần biết cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, chỉ
cần nhìn thấy con trai hạnh phúc vậy là đủ.