“Ta không làm phiền cậu chứ?’’ Anh ta đưa đôi mắt nâu không có lấy
một tia cảm xúc mà nhìn cậu, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng dường như có
xen lẫn chút gì đó, chính anh cũng không nhận ra giọng nói của mình vậy
mà ấm áp hơn vài phần.
Mà Tư Không Chiến đánh bài chuồn không
thành thì đành quay lại hành lễ chào “Chào trung tướng, ngài không có
làm phiền gì tôi cả, tôi ngắm cảnh xong rồi, xin phép quay trở về!” Cậu
nghiêm túc chào, ý tứ muốn rời đi rất dứt khoát. Nếu là người khác thì
hẳn là muốn níu kéo quan hệ, nhưng cậu thì không cần.
Lâm Vân
Thiên thoáng ngạc nhiên vì phản ứng kỳ lạ này nhưng vẫn gật đầu cho
phép, rồi anh lại quay về thế giới riêng của mình. Thế giới mà từ rất
lâu rồi anh quên lãng, bỗng dưng đêm nay anh lại cảm thấy bóng dáng phía xa nhìn rất đỗi quen thuộc. Bóng dáng mà vô số lần trong quá khứ anh
vẫn nhìn thấy mỗi ngày, nó khiến anh nhớ những đêm trăng thời thơ ấu
tươi đẹp. Chỉ tiếc, cảnh còn nhưng người thì không biết nơi đâu, mà
người trước mặt cũng chẳng phải người mà anh muốn tìm.
Trái tim
anh từ lâu đã hoàn toàn giá lạnh, mọi thứ với anh chỉ là hư không. Anh
rất nhớ đôi mắt màu vàng của năng, nhớ hương tóc mùi mật quả nhẹ nhàng,
nhớ sự dịu dàng chu đáo, nhớ những bữa cơm gia đình, nhớ… những món bánh ngọt tràn đầy yêu thương. Quả thật là đã rất rất lâu rồi anh mới cảm
thấy nỗi nhớ ùa về, cái cảm giác bất lực bắt đầu dâng trào, anh hận bản
thân khi đó đã không đủ mạnh mẽ để bảo vệ người mà mình yêu thương nhất.
Đôi mắt nâu pha lẫn những tia sáng vàng thoáng hiện lên nét ưu thương, đau
khổ. Có ai biết rằng đằng sau ánh hào quang là nỗi cô đơn vạn dặm?
Nỗi buồn theo cơn gió bay xa, gió vẫn thổi những chiếc lá khô bay về phía
chân trời, nhưng vì sao lại không thể mang người ấy quay về nơi đã từng
cho nhau nhiều kỷ niệm?
Chiếc bóng cô đơn vẫn lặng im nhìn ánh
trăng dần khuất sau áng mây buồn lặng lẽ, gió thét gào, màn đêm thăm
thẳm, tất cả giờ chỉ còn là một nỗi tuyệt vọng không lời.
Một
ngày mới bắt đầu khi ánh bình minh dần ló dạng, trên sân thi đấu, những
trận đấu vẫn lần lượt được diễn ra, hiện giờ chỉ còn những đội mạnh nên
sự cạnh tranh vô cùng quyết liệt.
Neil ngồi bên cạnh Tư Không
Chiến chậm rãi nói “Đối thủ của chúng ta lần này đến từ trường Vinh
Quang, họ là nhóm có khả năng phối hợp vô cùng ăn ý, hơn nữa thể thuật
của cả nhóm đều đạt cấp hai mươi ba. Có ba tên tinh thần lực là cấp A
đỉnh cấp và hai tên là cấp S sơ cấp, vậy cho nên lần này chúng ta đụng
phải một đối thủ rất có thực lực. Khải Ân, Cảnh Huyền, Lôi Tác, lần này
ba cậu phải hỗ trợ nhau, cố gắng tách bọn họ ra, tuyệt đối không tham
chiến, tôi là và Chiến sẽ tuỳ thời hỗ trợ mọi người.”
Cảnh Huyền
gật đầu “Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp. Ba tên Cấp A đỉnh
cấp chúng tôi lo được, còn hai tên mạnh nhất giao cho hai người.”
Neil gật đầu đầy tự tin đáp “Yên tâm, chúng ta nhất định thắng trận này,
nhưng mọi người nhớ đừng khinh địch.” Vì nhóm của bọn họ cũng toàn cấp A đỉnh cấp, bản thân hắn là cấp S sơ cấp ba sao, chỉ có Tư Không Chiến là hắn không phán đoán được nhưng tệ nhất là cấp S trung cấp rồi.
Vì thi đấu là bốc thăm ngẫu nhiên mà số lượng quân số của Đế Tinh quá thấp cho nên tình trạng gà nhà đá nhau là rất hy hữu.
Cuối cùng giây phút người người mong chờ cũng đến, đây là trận đấu cuối cùng giành vé vào vòng hai. Một lần sẽ diễn ra song song nhiều trận đấu
cùng một lúc cho nên tốc độ mới thể nhanh đến vậy, nhưng một chi tiết
nhỏ đều có người để mắt đến nên không ai có khả năng gian lận, chơi xấu.
Trên sân đấu, mười người đứng đối diện nhau. Đôi mắt lạnh băng nhìn đối
phương, làn gió lạnh lướt qua rét mướt vì ẩn trong đó là sát khí nhàn
nhạt của đối phương.
Trọng tài vừa hô bắt đầu, Cảnh Huyền, Khải Ân lập tức xông lên nghênh chiến hai kẻ cấp A đỉnh phong, Lôi Tác giữ chân một tên khác, họ cố tách đối thủ ra để đánh vì bọn họ phối hợp rất ăn
ý.
Neil cũng tóm lấy một tên mạnh thứ hai, tên này phải
nói là rất điên loạn, ra tay rất tàn độc, một khi bị hắn đánh trúng là
từ tàn phế cho đến chết mà thôi. Sát khí trên người hắn rất nồng nhưng
vẫn không bằng tên mà Tư Không Chiến chăm sóc. Tên này rất xảo quyệt,
thường dùng hư chiêu và tinh thần lực đánh lén, nhưng xui cho hắn, cậu
sớm đã bị huấn luyện tới mức phản xạ bản năng cũng có thể tránh được.
Hai tên này vẫn thường phối hợp cùng nhau ra tay đánh lén, nhưng Neil và Tư Không Chiến phối hợp còn nhuần nhuyễn hơn vì đối thủ của bọn họ còn tàn bạo hơn hai người này.
Đụng phải đối thủ mạnh, hai tên cấp S càng điên cuồng hơn. Một chiêu lại một chiêu như thể muốn đoạt mạng đối
phương, đao quang chém xuống không ngừng nghĩ tựa như có thể cắt nhỏ đối thủ thành mảnh vụn, tên mạnh nhất lúc này đã muốn phát điên, tinh thần
lực cuồn cuộn tụ vào lòng bàn tay của gã, từ trên cao, quả cầu năng
lượng mạnh khủng khiếp đánh thẳng về phía Tư Không Chiến.
Khải
Ân, Cảnh Huyền nhìn thấy thì nhất thời phân tâm mà hét lớn “Chiến, Cẩn
thận!” Rồi sau đó bọn hắn bị đối phương một cước đá bay. Cả hai bị đá
văng đi khá xa, hai tên kia cũng quyết không cho bọn kịp thở dốc mà lập
tức bồi thêm một cú đánh bằng sóng tinh thần lực vô cùng mạnh “Chết đi!”
“Hự! Phụt! Rắc! Ầm!” Rõ ràng là bọn họ đã bị thương không hề nhẹ. Nhưng đối
thủ vẫn không định dừng tay mà vẫn còn tiếp tục xông lên, chiến đao
trong tay như núi lớn đánh mạnh về phía Khải Ân và Cảnh Huyền.
Còn Lôi Tác thì vẫn đang gồng mình với tên còn lại, cố không để hắn rảnh
tay nên nhất thời không kịp hỗ trợ. Bản thân hắn cũng mệt bở hơi tai,
mặc dù bị Tư Không Chiến đánh bại khiến hắn rất không phục nhưng bản
chất của hắn cũng không phải kiểu thối nát cho nên công ra công mà tư ra tư, cho dù là ai trong đội bị đánh thì hắn cũng không có lý do mà
khoanh tay đứng nhìn, nhưng mà hiện tại ngay cả hắn cũng lo thân mình
còn không xong.
Mắt thấy đồng đội gặp nguy hiểm Neil lập tức đánh văng đối thủ của mình ra, sau đó nhanh chóng phóng tới chặn trước mặt
hai người, trực tiếp vung đao nghênh đón đòn tấn công hung bạo của đối
phương kịp thời giúp đồng đội chặn một đòn chí mạng trong chớp mắt “Ầm!” Chỉ thấy nơi hắn đang đứng đã bị lực đánh nện mạnh xuống, mặt sàn dưới
chân hắn bắt đầu xuất hiện những vết nứt kéo dài, nổ thành một cái hố
lớn, sức công phá phái nói là vô cùng khủng khiếp, nếu đối lại là người
khác thì xác định là không thể an toàn rút lui. Mà sau đòn vừa rồi tay
cầm đao của Neil cũng đau tới mức tê dại, không ngừng run lên nhưng đã
bị hắn giấu đi. Hắn nữa quỳ trên sàn thi đấu, ánh mắt như điện nhìn hai
kẻ phía đối diện. Bọn chúng tuy chiếm chút lợi thế nhưng vẫn bị Neil
trực tiếp đánh văng, việc này khiến cả hai có chút kiêng kỵ Neil.
Ở bên này, Tư Không Chiến cũng đáp trả tên kia rất nồng nhiệt mặc kệ cho
thân pháp của đối phương như cuồng phong quét qua, đao quang như biển
lớn, khí thế hung bạo tưởng chừng như là sức mạnh chân long giáng xuống. Cậu không tránh mà trực diện nghênh đón, quyền đối quyền, đao đối đao,
khí thế song phương không ngừng giằng co bất phân cao thấp.
Thân
ảnh của cả hai nhanh như chớp, biến ảo khôn lường, từng gợn sóng năng
lượng không ngừng va chạm vào nhau ầm ầm khiến sân thi đấu cũng phải
rung lắc. Khí thế giữa đôi bên trong chốc lát đã bạo tăng, sóng khí nổ
vang, cuồng phong gào thét.
“Aaa!” Sau một tiếng hét lớn, Tư
Không Chiến bật người nhảy lên, quả cầu năng lượng trong tay lớn dần lên trong tích tắc rồi nhanh chóng phóng nó đi, hai quả cầu năng lượng đâm
thẳng vào nhau giữa không trung phát ra một tiếng nổ kinh hoàng “Ầmm!”
Lại một trận chấn động khủng khiếp nữa vang lên, từng trận sóng tinh
thần lực không ngừng khuếch tán khắp sàn đấu, những học viên ở gần cũng
bị sóng năng lượng đánh cho bật ngửa.
Nhóm Neil, Khải Ân, Cảnh
Huyền, Lôi Tác cũng tụ lại sau vụ nổ lớn rồi nhìn cảnh tượng mà thầm
kinh hãi “…” Đúng thật là trâu bò mà, họ không thể tin Tư Không Chiến
lại có thể đạt đến trình độ này, khí thế lúc cậu bộc phát thật sự khủng
khiếp.
Mà cú đánh này của Tư Không Chiến đã trực tiếp đánh bay
tên khốn kiếp kia ra khỏi sân đấu trong ánh mắt hốt hoảng của bốn tên
còn lại.
Lập tức, năm người thừa thắng xông lên tẫn luôn bốn tên
kia dưới sự hỗ trợ của Tư Không Chiến. Trận đấu cứ thế kết thúc một cách nhẹ nhàng.
Đúng như dự đoán, tinh anh lớp một từ ban số một đến
số chín đều toàn thắng. Riêng những lớp khác hầu hết đều lọt vào vòng
trong.
Kể từ lúc này, bầu không khí mới bắt đầu sôi sục và áp lực
hơn bao giờ hết, những đội có thể trụ lại đều là tinh anh trong tinh
anh. Hiện ngoại tại trừ nói chuyện bằng thực lực ra thì kinh nghiệm đánh nhanh thắng nhanh cũng rất quan trọng, chưa kể trong quá trình thi đấu
có thể sẽ bị những đội mạnh phỏng tay trên, mà đội của họ cũng chỉ có
mình cậu là có kinh nghiệm.
Tư Không Chiến nhìn ba người kia
nghiêm túc nói “Lần này, tôi hy vọng chúng ta có thể đoàn kết hơn nữa.
Chiến thắng là của chung và vinh quang là của ngôi trường mà chúng ta
đang theo học. Mọi người cố gắng hỗ trợ nhau, tôi cũng sẽ toàn lực phối
hợp, ân oán cá nhân gạt bỏ hết được chứ?’’ Tuy nói Lôi Tác không có
chống đối một cách rõ ràng nhưng trong bất kỳ trận chiến nào thì tin
tưởng nhau là điều hết sức quan trọng, phải tin tưởng mới có thể giao
mạng cho đối phương.
Lôi Tác đón nhận ánh mắt kiên định của cậu, hắn cũng khẳng khái đáp “Được, chúng ta là một thể, vinh quang là của cả đội!”
“Tốt!” Neil hài lòng gật đầu. Những người còn lại cũng đồng quan điểm, từ đầu tới cuối không hề có dị nghị.
Vòng thi chính thức cuối cùng cũng bắt đầu, đề thi lần này rất đơn giản, mà
khó hay không thì tùy khả năng của các đội. Đó chính là tìm giết những
quái thú đã được gắn những tấm thẻ mang số điểm tương ứng, cuộc thi diễn ra trong vòng một ngày, cuối ngày sẽ tổng kết số điểm mà họ mang về,
hiển nhiên quái thú có số điểm cao thì càng khó xơi.