Tiếng đập cửa vẫn vang lên hết sức gấp gáp, cùng tiếng nói tràn đầy
sự đe doạ “Mở cửa, có nghe thấy không, mau mở cửa ra nếu không ta sẽ phá cửa! Mau mở cửa ra!”
Người nọ vẫn giương đôi mắt lạnh băng nhìn
về phía cậu, sau đó mới chậm rãi lấy khăn tắm quấn quanh eo rồi đi lướt
qua. Thấy thế cậu lập tức đóng chặt cửa phòng tắm, áp tai lên cánh cửa
lắng nghe động tĩnh.
Người nọ mở cửa, đôi mắt sắc bén, lạnh ngắt
như lưỡi dao đảo qua đám người bặm trợn trước mặt, lạnh giọng nói “Có
chuyện gì?’’ Khí thế trên người anh ta lúc này mới bộc phát, phải nói là khí tràn trên người anh ta vốn rất mạnh nhưng Tư Không Chiến sớm đã
miễn dịch nên không cảm nhận được.
Tên cầm đầu tuy hơi ngán nhưng vẫn gân cổ lên nói “Chúng tôi đang tìm một tên trộm, hắn rất xấu, trên
mặt còn có một vết sẹo, ngươi có thấy hắn chui vào phòng không?’’
“Không.”
“Ta không tin, ta muốn xét phòng.”
Thái độ của anh ta đã bắt đầu không kiên nhẫn “Ngươi muốn chết thì cứ việc
thử!” Giọng nói rét mướt vang lên cùng lúc với một luồng sát khí nồng
đậm đập vào mặt đám người.
Cả đám người bất giác rùng mình rồi
rụt cổ rồi kéo nhau rời đi, mặc dù bọn chúng dám vỗ ngực nói mình không
sợ bố con thằng nào nhưng mà người trước mặt này chúng không đụng chạm
được.
Cánh cửa phòng lần nữa khép lại, người nọ nhàn nhã ngồi vào
sopha hờ hững nói vọng vào “Bọn chúng đi rồi, giờ thì cậu mau cút khỏi
đây!”
Mà lúc này bên trong phòng tắm, cả người Tư Không Chiến có
chút không ổn, cơ thể nóng dần lên, cả người dần thoát lực, đầu óc cũng
nóng tới mơ hồ. Cậu chống tay lên bồn rửa mặt cố gắng đáp “Cảm ơn, nhưng nếu anh không phiền thì cho tôi trốn trong này một lúc nữa có được
không? Khi nào bọn họ thật sự rời đi thì tôi nhất định sẽ không để anh
nhìn thấy tôi nữa. Nhân tiện cho tôi mượn phòng tắm của anh một lát nhé, anh bận thì cứ làm đi, đừng để ý đến tôi.”
Người nọ nghe đến đây thì cau mày, tên khốn này da mặt dày thật chứ. Anh đang định nói thêm
thì trong phòng đã vang lên tiếng nước chảy “…” Ủa alo, đây là đang định hiến thân báo đáp đó hả? Nhưng mà… cái nét đẹp kia quả thật là khiến
anh cảm thấy buồn nôn.
“Cậu… có thể đi được rồi, không cần phải báo đáp, tôi không cần!”
“…” Không có tiếng đáp lại, chỉ còn tiếng nước chảy.
Tư Không Chiến cảm thấy bản thân nóng đến mức muốn phát điên, tại sao lại
nóng đến như vậy? Cậu điều chỉnh nước ở mức độ lạnh nhất nhưng một chút
tác dụng cũng không có, rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ đây là tác dụng
của thứ chất lỏng mà họ tiêm vào cơ thể cậu sao?
Từng hơi thở gấp
gáp vang lên, hạ thân trướng đau vô cùng khó chịu, Tư Không Chiến không
khỏi giật mình kinh hãi, cái này còn không phải là động dục sao? Chết
tiệt, cậu còn chưa có người yêu, nhưng nếu bây giờ không nhịn được thì
cậu chết chắc, còn nếu để bị người khác ăn thì thà chết quách cho rồi.
Tên chết tiệt ngoài kia còn không biết quân tử hay tiểu nhân, mà bây giờ
đến sức để đi cậu cũng không có, đầu óc bắt đầu mơ hồ, bản năng như thôi thúc cậu làm điều ngu xuẩn gì đó, cậu cố gắng chịu đựng, áp chết bản
năng muốn tự xử của mình. Hai hàm răng cắn chặt, bàn tay cào lên lồng
ngực tạo thành những vết thương rướm máu, rồi máu trôi theo dòng nước
chảy thẳng xuống sàn đá lạnh lẽo. Cậu co rúm người thống khổ, thời gian
trôi đi một cách chậm chạp.
Mười phút trôi qua và tiếng nước chảy
vẫn không dừng lại, người thanh niên ngồi ngoài phòng khách nhướng mày
tự hỏi, bộ tên này tính tắm tới lột da luôn hả, mà cho dù có kỳ đến sáng mai cũng không trắng nổi đâu. Anh ta bực mình định tiến đến đập cửa thì cửa phòng lại bị người ta gõ vào.
“Cộc, cộc, cộc!”
Anh ta
không vui nhưng vẫn đi mở cửa, đứng trước mặt anh ta bây giờ là một cậu
trai trẻ với vẻ ngoài hết sức non mềm, nhìn rất ngọt nước và hiển nhiên
là hàng chưa bóc tem.
Cậu nhóc nọ nhìn thấy anh ta liền chết đứng
“…” Gương mặt rất nhanh đã đỏ ửng cả lên, một bộ dáng mê đắm nhan sắc mà bỏ qua gương mặt khó ở của anh ta.
Ngược lại thì tự dưng anh ta
lại cảm thấy không còn hứng thú với tên nhóc này nữa liền nói “Bây giờ
tôi không có hứng thú, cậu quay về đi!”
Cậu nhóc giật mình bối
rối, bộ dáng e ấp đáng thương như con thú nhỏ bị ruồng bỏ, đôi mắt hơi
ươn ướt nhìn anh ta nói “Tôi xin lỗi vì đã thất thần, anh cho tôi một cơ hội có được không? Tôi …’’ Hắn thật sự là rất cần tiền, hơn nữa khách ở phòng VIP thường là nhân vật lớn, nếu như hắn lấy được sự yêu thích của người này thì sẽ một bước lên mây, mà người này nhìn quen quen, mình đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
“Tôi nói là không cần, cậu điếc sao?” Nói rồi anh ta lạnh lùng đóng sầm cửa lại, cùng lúc với tiếng đóng cửa là tiếng ầm trầm đục vang lên từ trong phòng tắm.
Cậu nhóc nọ "..." Lúc
này mới kịp phản ứng "Trời ơi, đó đó là..." mình vừa để mất cư hội ngàn
năm có một, trời ơi ta hận. Nhưng mà cho dù hắn có đục thủng cửa thì
người nào đó cũng không thèm nhìn đến, ngược lại còn nổi nóng.
Sau khi đuổi xong kẻ dư thừa thì anh ta đảo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, chấn động lớn như vậy là muốn gây chú ý sao?
Thật ra, anh ta nghĩ nhiều rồi. Quả thật là Tư Không Chiến đang muốn tìm
chết chứ không phải gây chú ý, mặc dù đã rất cố gắng nhưng loại thuốc
kia quả thật là rất mạnh, cậu không thể chống lại được. Bằng chút lý trí cuối cùng, cậu đập mạnh đầu mình vào tường tìm sự giải thoát. Máu theo
làn nước trôi đi, cơ thể cũng lạnh dần mang theo những tia hy vọng cuối
cùng.
Còn cái người nào đó hết ngồi rồi lại đứng, đứng đã lại
ngồi. Anh ta bực mình quát “Rốt cuộc là cậu muốn tắm đến khi nào? Mau
bước ra đây cho tôi”! Tiếng nói hùng hồn mang theo cảm giác áp bức rất
lớn.
Thế nhưng uy áp của anh ta giờ phút là là gió thổi ngoài trời “…” Tiếng nước vẫn chảy đều.
“Soạt!” Cánh cửa phòng tắm bị đẩy sang một bên một cách thô bạo, một thân ảnh
cao to bước vào, người nọ cứ nghĩ sẽ được trông thấy một màn múa trong
nước nào đó, nhưng cuối cùng lại là một cảnh tượng muốn hộc máu.
Bức tường của phòng tắm xuất hiện một vết nứt lõm sâu rõ to, nhìn thôi cũng đủ biết người kia đã dùng bao nhiêu sức mà đập vào. Anh ta vội vàng
chạy lại chỗ tên trộm nào đó, đưa tay tắt nước đi, sau đó nâng người dậy để kiểm tra một chút, cái chính là gương mặt đen đúa kia giờ lại trắng
mịn không tì vết? Không lẽ tắm lâu sẽ thật sự trắng hả?
Nhưng
gương mặt đẹp như thế lúc này lại nhuộm toàn máu đó, anh thoáng cau mày, lấy máy trị thương từ nhẫn không gian ra rồi bắt đầu chữa trị vết
thương, sau đó lột đi mớ quần áo đã ướt nhẹp và rách nát của cậu vứt
đi.
Bàn tay của anh ta bỗng chốc dừng giữa không trung, hơi thở
dường như ngừng lại. Đập vào mắt anh là một cơ thể trắng trẻo nhưng lại
phủ đầy những vết sẹo có cũ có mới và những vết thương còn rướm máu. Đây là chuyện gì? Cho dù là người thường xuyên lên chiến trường cũng không
có những thứ này trên người trừ phi họ muốn giữ lại, nếu không thì với
với công nghệ trị thương tân tiến như hiện tại thì những vết thương này
đều có thể hoàn toàn trị khỏi mà không để lại bất kỳ vết sẹo nào.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để ngắm nghía, anh nhanh chóng trị thương, cầm máu, sau đó tẩy rửa một lần nữa rồi mới quấn khăn mang người đặt
lên giường. Một người máy trí năng lo phần hông khô tóc.
Xong xuôi mọi việc, lúc này Lăng Dực Thần mới chậm rãi quan sát người nọ. Gương
mặt của cậu ta thật hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo, rồi anh phát hiện ngay
cả vết sẹo kia cũng là giả. Ngay khi gỡ xong vết sẹo, gương mặt xấu xí
kia liền trở nên cực kỳ dễ nhìn, lại còn rất trẻ nữa. Anh thầm cảm thán
“Đúng là yêu nghiệt’’.
Nhìn xuống cơ thể trắng nõn mịn màng, múi
cơ săn chắc với những vết sẹo bất đồng nhưng anh vẫn có thể nhìn ra đây
là vết cào do quái thú để lại, thậm chí còn có những vết thương nằm ngay tim. Anh không thể tưởng tượng nổi tên nhóc này rốt cuộc đã xảy ra
chuyện kinh khủng gì? Bàn tay anh chạm nhẹ lên vết thương nơi lồng ngực, một cảm giác ấm nóng khác thường truyền đến, anh hơi ngạc nhiên, bị sốt sao? Ban nãy anh chỉ cảm thấy hơi nóng nhưng bây giờ thì cảm thấy làn
da lại nóng tới dọa người.
Rất nhanh, Lăng Dự Thần đã nghe thấy
những tiếng rên khe khẽ, tuy cậu nhóc đã không còn biết gì nhưng cơ thể
lại rất thành thật, chỗ nào đó còn chào cờ nữa, đây… là bị tiêm thuốc
sao? Nhìn gương mặt đỏ hồng cùng từng nhịp thở nặng nề, Lăng Dực Thần
thoáng nuốt nước bọt, như vầy thì chẳng khác nào khiêu khích lòng kiên
nhẫn của anh chứ?
Nhưng nếu người nọ có ý dâng hiến cho anh thì đã chẳng đập đầu tìm cái chết, còn may mà mạng cậu ta cứng, cú đập mạnh
kia thế mà chẳng ăn thua.
Lăng Dực Thần đứng nhìn không rời mắt,
hạ thân cũng bắt trướng đau đến lợi hại. Từ trước tới giờ luôn có không
ít người nguyện quỳ dưới thân anh, nhưng chưa có lần nào khiến anh muốn
phát nổ như lần này.
Bỏ đi, cậu ta chịu đựng thêm một lúc là ổn.
Lăng Dực Thần quay lại sopha ngồi uống rượu hạ hoả, bản thân anh cũng
nóng hừng hực, biết vậy giữ tên nhóc kia lại chẳng phải đỡ khổ hơn rồi
không.
Trên giường, Tư Không Chiến mặc dù một chút ý thức cũng
không có nhưng cơ thể lại vô cùng khó chịu, những tiếng rên cứ phát ra
một cách đều đặn, gương mặt đỏ bừng, dòng máu đỏ từ mũi cậu chậm rãi
chảy thành dòng, cơ thể cậu đã đến cực hạn và máu sẽ chảy đến khi cạn
mới thôi. Đây là chỗ lợi hại của thuốc mới.
Lăng Dực Thần nghe
tiếng thở dốc mà cảm thấy phiền không chịu được, anh quay đầu gắt gỏng
nói “Cậu có tin tôi làm thịt cậu không?’’ Nhưng sau đó anh lập tức nhảy
dựng lên, tên nhóc này… chết tiệt, cậu ta sắp không xong rồi.
Mặc
dù Lăng Dực Thần rất muốn giúp cậu cầm máu nhưng lại không có biện pháp
khác, hai bàn tay anh ta dính đầy máu đỏ, chiếc khăn trên tay anh cũng
thấm ướt một mảng. Anh cắn răng hạ quyết tâm nói “Thôi được, đây là cậu
ép tôi, tôi chỉ là muốn cứu mạng cậu thôi, đừng trách tôi!”
Lăng Dực Thần ném phăng chiếc khăn tắm của cậu, sau đó bắt đầu sự nghiệp vuốt ve, nhẹ nhàng cho công tác ra trận.
Nhưng đến lúc quan trọng anh lại bị kẹt cửa, tức muốn hộc máu mà quát “Cậu
thả lỏng một chút có được không? Không muốn chết thì thả lỏng, tôi sắp
bị cậu bóp chết rồi!’’
Nhưng Tư Không Chiến làm sao nghe thấy được, cơ thể theo bản năng mà thít chặt, nhưng không lâu sau cũng thuận theo mà phối hợp.
Lăng Dực Thần cày cuốc hồi lâu mới miễn cưỡng khiến cậu ổn định, sắc mặt
cũng đỡ hơn rất nhiều. Anh chống tay lên giường, mặt đối mặt mà nhìn
gương mặt đang ngủ say kia. Càng nhìn lại càng thuận mắt, anh bị cuốn
hút đến mức không tự chủ mà đặt lên môi cậu một nụ hôn, cảm giác này
thật tuyệt.