Cao như hắn nhìn từ xa là đã thấy rồi, Tư Không Chiến cũng đáp lại “Anh đến sớm thế, đợi có lâu không?’’
Tư Không Vân Tường cũng gật đầu cười nói “Làm phiền cháu rồi.”
“Haha không phiền đâu ạ, cháu cũng vừa mới đến thôi, hai người đi theo cháu.
Bây giờ chúng ta sẽ đến đó xem nhà luôn, bác ưng căn nào thì lấy căn
đó.” Hắn đã chuẩn bị hẳn bốn năm căn liền để cho hai người lựa chọn.
Cả ba cùng lên xe huyền phù đi thẳng đến một con đường khá sầm uất nhưng
không tính là lớn đúng theo yêu cầu của Tư Không Vân Tường.
Vì
Tinh cầu này rất lớn nhưng dân số lại ít cho nên nhà cửa ở đây xây dựng
khá rộng rãi, cũng không tính là quá mắc, vậy cho nên chọn tới chọn lui
cuối cùng cũng chọn được một căn góc khá đẹp với giá rẻ hơn so với cái
giá mà cậu nghĩ.
Có điều những cái khác thì không chắc,
mặc dù vậy, có thể thuận lợi tìm cho cha một chỗ để ổn định là cậu đã
cảm thấy an tâm rồi. Đứng tại nơi này nhìn dòng người lướt qua, có thể
nói đây là một góc nhìn khá đẹp, lúc rảnh có thể nhìn thế gian đổi thay
từng ngày, khách đến quán cũng có không gian thoáng đãng để tâm tình, vì cha cậu sẽ mở một tiệm bánh ngọt và đồ uống. Tuy có rất nhiều thắc mắc
nhưng cậu sẽ không truy hỏi và chờ ngày cha sẵn sàng chia sẻ với cậu.
Ngôi nhà mới của hai cha con có tổng cộng bốn lầu, tầng trên cùng có bốn phòng để ở, ba tầng còn lại sẽ dùng để kinh doanh.
Buổi chiều, hai người cùng hóa trang rồi đi dạo các cửa hàng bán nguyên vật
liệu, có thể nói Tư Không Vân Tường rành các loại nguyên liệu như lòng
bàn tay, cò kè mặc cả cũng rất uyển chuyển và chuyên nghiệp.
Tư
Không Chiến nhìn thấy cha mình tràn đầy sức sống thì bất giác nở nụ
cười, rất lâu rồi cậu mới nhìn thấy cha vui vẻ và cười nhiều như thế.
Không còn là những nụ cười miễn cưỡng, không còn vẻ tiều tuỵ, không còn
nét mặt mệt mỏi sau một ngày dài làm việc vất vả nữa. Tất cả giờ đây là
những nụ cười hạnh phúc với đôi mắt biết cười mang màu vàng của nắng.
Tương lai, nằm trong tầm tay. Cậu siết chặt nắm tay, quyết tâm phải trở nên
mạnh mẽ hơn nữa, hạnh phúc không chỉ dành cho cậu mà còn cho tất cả mọi
người.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày nhập học, với thực lực
hiện tại có lẽ cậu có thể sống sót trong trường quân đội. Trong thời
gian này cậu nhất định phải không ngừng tập luyện, như vậy mới mong bảo
toàn cái mạng này cho đến ngày tốt nghiệp.
Tối hôm đó cậu mới chân chính được biết đến cái gọi là bữa cơm gia đình, cậu, còn có cả Liễu
Thanh Phong cũng được mời ở lại ăn cơm, cả ba người cùng nhau quây quần
trong căn bếp rộng rãi, đầy đủ tiện nghi.
Trong đời Liễu Thanh
Phong có món ngon nào mà chưa ăn qua, nhưng những món mà Cha của Tư
Không Chiến nấu ra thì lại khác biệt, sắc, hương, vị đều có đủ mà còn
rất đậm đà, phải nói là làm hắn cắn lưỡi mấy lần vì quá ngon. Quả thật
là hắn ước gì ngày nào cũng được sang ăn cơm ké, mà tiếc là hắn cũng sắp đi học rồi, không còn thời gian lêu lỏng nữa.
Tư Không Vân Tường
rất thích tính cách ngay thẳng, cởi mở của Liễu Thanh Phong nên cũng rất hoan nghênh hắn ghé nhà chơi, trong trường quân đội có thêm người thay
anh chăm sóc con trai cũng là một việc rất tốt, tuy nhiên với thực lực
hiện tại của con trai thì anh tin việc tồn tại ở trường Vương Tinh cũng
không hẳn là khó, chỉ cần cậu khiêm tốn một chút là được.
Chính vì lẽ đó, anh rất sảng khoái cho cậu đi chơi cùng Liễu Thanh Phong, một là được mở rộng tầm mắt, hai là muốn con trai được thư giãn đầu óc. Muốn
về lúc nào cũng được, dù gì cũng còn hai ngày nữa là nhập học rồi, phải
để đầu óc thư giãn một chút mới tốt. Bên cậu cạnh có Liễu Thanh Phong
bảo vệ thì không cần phải lo lắng, chỉ cần hai đứa không chọc nhầm mấy
kẻ phiền phức là được. Dĩ nhiên anh cũng đã biết được Liễu Thanh Phong
cũng thuộc tầng lớp có địa vị cho nên cũng sẽ có tính uy hiếp đối với
một số người.
Sau khi dặn dò đôi câu thì đôi bên chia tay nhau, Tư Không Chiến theo chân Liễu Thanh Phong đi dạo khắp nơi trong
thành phố, bất kỳ nơi nào vui, nơi nào thú vị hắn đều giới thiệu một
cách nhiệt tình, nhưng trước tiên việc hai người phải làm là đi mua cơ
giáp.
Trung tâm cơ giáp của tinh cầu lớn khác hẳn với nơi cậu ở,
mẫu mã cũng rất đa dạng, nhưng cái giá….nhìn mà thấy rỉ máu trong tim.
Ngược lại thì Liễu Thanh Phong lại nhiệt tình tư vấn sơ một lượt cho cậu lựa
chọn, hắn tư vấn còn đáng tin hơn nhân viên bán hàng, chính vì lẽ
đó…nhân viên trí năng chỉ làm đúng một việc là đi theo sau đít, một câu
cũng không có cửa chen vào vì cái mà hắn nói vốn là phạm trù cao thâm,
chỉ có người sử dụng mới nói rõ được ưu điểm của cơ giáp đó ngoại trừ
thiết kế sư. Dĩ nhiên, cơ giáp mà Liễu Thanh Phong ưng cũng đâu có rẻ
tiền.
Cuối cùng, cậu bấm bụng mà mua một chiếc cơ giáp cấp bảy với giá hai mươi tỷ tinh nguyên. Ôi đây là cái giá cho mười con quái thú
cấp bốn cao cấp đó trời, thành quả của một năm trời ăn hành sấp mặt,
trái tim Tư Không Chiến như bị cắt mất một miếng lớn, nhưng mà không
sao, ít ra mất hai mươi tỷ này cậu cũng không chết đói được.
Nhưng cậu nào biết cái giá đó là giấc mơ của vô số người, họ chỉ dám ngắm
thôi, chứ mua thì mua loại cấp năm với giá bốn tỷ tinh nguyên.
Sau khi giúp Tư Không Chiến mua được chiếc cơ giáp tốt mà chính hắn cũng
phải để dành mấy năm trời mới đủ tiền thì cảm thấy rất thành tựu, thành
tựu là vì tinh thần của hắn đủ mạnh mẽ cho nên mới không sốc tâm lý. Vì
ai mà ngờ một tên thợ săn tiền thưởng ở một tinh cầu nhỏ bé chỉ mới mười tám tuổi này mới lại đại gia, hắn vì quá nhập tâm nên quên mất giá cả,
kết quả thằng nhóc này cứ vậy mà chốt luôn. Nếu hắn là người bán hàng
chắc sẽ mừng tới bật khóc.
Sauk hi rời khỏi cửa hàng cơ giáp thì
Liễu Thanh Phong mới khoác tay lên vai cậu hỏi nhỏ “Này, tôi hỏi nhé, vì sao đang yên đang lành cậu lại hoá trang làm gì? Còn thêm cả vết sẹo,
xấu muốn chết!” Lúc bình thường nhìn Tư Không Chiến rất đẹp nhưng hoá
trang xong thì hắn nhìn cũng muốn đấm cho một phát.
Tư Không Chiến tỉnh bơ đáp “An toàn.”
Hắn nghe xong thì cũng gật gù “Cũng đúng, cậu dễ nhìn như vậy, người khác
vừa nhìn là muốn nuốt luôn cậu vào bụng rồi, cùng khó trách cậu cẩn thận như vậy. Thôi không nói nữa, giờ chúng ta tìm một nơi uống vài ly đi.”
Tư Không Chiến, một người không định để cho người ta ăn hơi bất mãn với
cách ví von của Liễu Thanh Phong. Ai nói cậu nhất định phải nằm dưới hả? Ai nói đẹp là phải để bị ăn, cậu lập tức lườm hắn một cái rồi dứt khoát đáp “Tôi không uống rượu.” Nói trắng ra là không biết uống cũng không
muốn uống. Uống rượu dễ hư việc, huống hồ cậu vừa mới đến nơi xa lạ này
cho nên càng phải cẩn thận.
“Ây da, sợ cái gì chứ. Yên tâm, say
rồi thì tôi đưa cậu về nhà tôi ngủ một đêm. Cha cậu cho phép chúng ta đi chơi xuyên đêm rồi còn gì? Nào đi thôi, có tôi ở đây sẽ không ai dám
làm gì cậu đâu.” Hắn vỗ ngực đảm bảo rồi mạnh mẽ lôi cậu đi đến quán bar mà hắn thường đến, tuy hắn cũng không có thế lực lớn gì nhưng nơi này
là sân nhà của hắn, hắn đến đây chơi cũng an tâm hơn, với lại hắn cũng
không phải loại tuỳ tiện, buông thả. Nhìn hắn cà rỡn vậy thôi chứ cũng
khó tính như ông cụ non ấy.
Khi hai người đi đến trước cửa của quán bar, cậu nhìn lại mình với trang phục bình dân, vẻ bề ngoài
xấu xí, Tư Không Chiến cảm thấy bản thân không hợp với nơi này cho lắm.
Liễu Thanh Phong thì ngược lại không để tâm mấy cái này mà nghênh ngang đi
vào, bảo vệ trông thấy hắn thì lập tức cúi đầu chào, đồng thời xem Tư
Không Chiến là vệ sĩ riêng. Hắn chọn một khu vực riêng tư, một bàn riêng cho hai người, sau đó mới gọi rượu. Từ đây nhìn ra cửa sổ chính là
thành phố về đêm thu nhỏ trong tầm mắt, khung cảnh tráng lệ, lung linh
tuyệt đẹp, bầu không khí ở nơi này trong lành tới nỗi tầm nhìn có thể
phóng ra rất xa. Không còn ánh nắng ảm đạm trong khói mù, không còn cái
khung cảnh mờ mịt như đã từng. Mọi thứ nơi đây mới đúng là cuộc sống.
Bản thân Liễu Thanh Phong cũng vừa lặng im uống rượu vừa nhìn vào khoảng
không nơi mà hắn đã quá quen thuộc, nhưng đối với một người từng có cuộc sống ở dưới đáy xã hội thì đây là thiên đường. Hắn cũng không quên nhắc nhở một câu “Chiến, cậu uống ít thôi, tuy là rượu nhẹ nhưng uống nhiều
sẽ say. Ở nơi này cậu cũng tuyệt đối không nên tùy tiện uống đồ của
người khác tặng, phải đề phòng một chút, cũng đừng tin ai. Cho dù hiện
tại cậu trông rất xấu nhưng không có nghĩa là không có người để mắt tới. Cậu nhớ kỹ lời tôi nói!” Hắn đã cảm nhận được một vài ánh mắt ác ý đão
qua bên này nhưng không dừng trên người hắn quá lâu, dù sao nếu đụng vào hắn thì xác định là có kẻ sẽ đi ăn cơm tù, nhưng Tư Không Chiến thì
khác.
Tư Không Chiến cũng hiểu được nên gật đầu “Vâng!” Ngay lúc
vào đây cậu cảm nhận không ít ánh mắt dán lên người cậu, một loại ánh
mắt hết sức gợi đòn.
Rượu say quá năm phần, Liễu Thanh Phong liền
chủ động đứng dậy ra về. Bình thường đi mình hắn thì không sao, nhưng
hôm nay hắn còn mang theo cậu nhóc nhà quê mới lên thành phố bên người
hắn cũng không muốn gặp phiền phức.
Nhưng mà lần này hắn tính nhầm một bước rồi, người biết hắn thì dĩ nhiên là tránh nhưng những kẻ tự
cho mình là lớn thì làm gì biết chữ chết viết làm ra sao.
Hai
người rời khỏi quán bar được một đoạn thì lập tức bị một nhóm người chặn đường. Liễu Thanh Phong lập tức nghiêm giọng cảnh cáo “Không muốn chết
thì cút, đừng cản đường ta!”
Tên cầm đầu cười lạnh “Ta e rằng kẻ
nên cút là ngươi, người bọn ta cần là hắn, nhóc con, không muốn chết thì biến, đừng cản trở ta.” Gã chỉ tay về phía Tư Không Chiến, dù tên thanh niên trước mặt nhìn thì ngon thật nhưng hắn bắt không nổi, chỉ có tên
nhóc xấu xí bên cạnh thì mới dễ bắt nạt.
Liễu Thanh Phong nghe
thấy thế thì nhếch môi cười “Muốn người của ta, xuống suối vàng mà tìm!” Nói rồi hắn lập tức rút binh khí xông lên đánh úp tên cầm đầu. Lưỡi đao của hắn xé gió trảm tới nhanh tới mức khó có thể nhìn thấy nhưng tên
cầm đầu vẫn đánh bật một cách hết sức nhẹ nhàng. Tới lúc này hắn cũng
tỉnh rượu luôn rồi, bọn này toàn cao thủ cấp S trung cấp, lần này e rằng hắn không bảo vệ nổi cậu nhóc rồi.