Diệp Khuynh Xuyên ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô trong lòng, cố gắng mong
cô sẽ có thể cầm cự được, anh cũng đã sơ cứu vết thương cho cô nhưng ở
vị trí này khó mà có khả năng sống sót, máu lại chảy rất nhiều, anh còn
chưa kịp nói những gì mà mình giấu trong lòng vẫn chưa thể đối diện nói
ra cho cô nghe, anh thật sự không muốn mất cô, cô chính là món quà mà
ông trời đã ban cho anh, xoa dịu trái tim của anh, dẫu cô có mối hận thù nặng nề với anh nhưng anh không quan tâm điều đó, Diệp Khuynh Xuyên chỉ biết là bản thân cần cô.
“Tịch, phải sống, tôi sẽ trả nợ cho em cả cuộc đời này.”
Anh nắm lấy bàn tay của cô, đôi bàn tay mong manh và mềm mại chịu nhiều đau thương, chỉ cần cô không sao, thì cả đời này của Diệp Khuynh Xuyên dù
có làm trâu làm ngựa cũng chấp nhận, anh nhẹ nhàng cúi người xuống hôn
lên môi của cô, một nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua nhưng mang đầy sự yêu
thương và tình cảm của anh.
Chiếc xe cũng nhanh chóng đến nơi,
Liêu Ngữ Tịch được đưa vào bên trong, Diệp Khuynh Xuyên và Nhĩ Thái ở
bên ngoài chờ đợi mà lòng nóng như lửa đốt.
“Nói với Thập Nhất đừng để Diệp Vân biết chuyện này, nếu thằng bé biết sẽ lo lắng lắm.”
“Vâng.”
Những cuộc gọi của đối tác cứ liên tục gọi đến nhưng Diệp Khuynh Xuyên không
bắt máy bởi vì đối với anh bây giờ không có gì quan trọng bằng mạng sống của Liêu Ngữ Tịch, anh chấp tay lại cầu nguyện, chỉ mong có một phép
màu nào đó, thời gian cứ thế trôi qua, Diệp Khuynh Xuyên tựa lưng vào
ghế, chiếc áo cũng xộc xệch, thậm chí vết thương trên tay của anh cũng
không màn đến, đôi mắt đượm buồn hướng về phía căn phòng kia, chờ đợi
từng giây từng phút một.
Lúc này cánh cửa cũng bật mở, cùng lúc
đó một chiếc xe đẩy băng ca cũng đi ngang, chiếc xe đó có một người nằm
trên người là tấm khăn trắng trùm kín người, Diệp Khuynh Xuyên như chết
lặng tại chỗ, đôi bàn tay buông lõng đó không thể là Liêu Ngữ Tịch được, anh đứng bật dậy chạy tới ôm lấy thân thể nằm trên băng ca khóc lớn.
“Tịch, tỉnh lại đi! Tôi không cho phép em chết.”
“Tịch…đừng chết mà.”
Cả người anh run lên bần bật, gương mặt thống khổ, những người xung quanh nhìn thấy anh cũng đồng cảm với anh.
“Tịch, em tỉnh lại đi, mắng tôi nữa đi, tôi muốn nghe giọng của em, làm ơn…”
Vị bác sĩ bên trong phòng lúc này cũng đi ra, ông bước tới vỗ nhẹ vai của anh.
“Cậu thanh niên này nghe tôi nói đã.”
Anh không mấy quan tâm đến những gì vị bác sĩ kia nói, anh chỉ biết rằng trước mặt là xác của người con gái anh yêu.
“Này cậu gì ơi.”
“Còn nói gì nữa chứ? Cô ấy…không còn nữa rồi…”
Anh cắn chặt răng giọng nói vô cùng thê lương.
“Cậu thanh niên này, cậu ôm nhầm rồi, bệnh nhân có chết đâu, cô ấy đang nằm bên trong phòng hồi sức kia kìa!”
Diệp Khuynh Xuyên còn tưởng là mình nghe nhầm, anh liền buông cái xác kia
ra, sau đó nhìn lại thì phát hiện ra cái xác đó là mẫu mô hình thí
nghiệm của thực tập sinh trong bệnh viện, thì ra anh bị nhầm lẫn vô cùng nặng nề, Diệp Khuynh Xuyên đúng là điên mất rồi, anh buông cái mô hình
đó ra rồi đứng bật dậy cúi đầu với bác sĩ.
“Xin lỗi, do tôi nhìn nhầm, nhưng mà cô ấy…không sao chứ bác sĩ?”
Vị bác sĩ lắc đầu rồi ôn tồn nói.
“Không sao, cũng may là đưa đến kịp lúc, nhưng vẫn chưa tỉnh cậu có thể vào
thăm và đợi bệnh nhân tỉnh, mà nè đừng nhầm lẫn nữa biết chưa.”
Anh cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi mừng rỡ đi vào bên trong, nhìn thấy Liêu Ngữ
Tịch đang nằm trên giường bệnh, và cô không bị gì cả, cô vẫn còn sống,
anh tự gõ vào đầu của mình cười như một tên ngốc, anh bước tới kéo ghế
ngồi xuống bên cạnh giường rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
“Tịch, sớm tỉnh lại nhé, em làm tôi tốn nước mắt quá.”
Cơn gió lạnh nhẹ thổi vào cửa, Liêu Ngữ Tịch nhẹ nhàng mở mắt, cả người trở nên nặng trĩu, có lẽ cô đã ngủ một giấc rất dài, ở ngực có chút nhói
nhẹ khi cô cử động, Liêu Ngữ Tịch nhíu mày khó chịu cảm nhận bàn tay của mình bị ai đó nắm lấy rất chặt và dường như không muốn buông ra, cô
quan sát xung quanh thì biết rằng mình đang ở trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng xộc lên cánh mũi làm cô hơi khó chịu.
Nhìn sang Diệp
Khuynh Xuyên đang ngủ gục trên ghế lại còn đan tay vào tay của cô, cô
không muốn làm anh thức giấc nên nhẹ nhàng nhất có thể để kéo tay của
anh ra khỏi tay mình, nhưng càng kéo thì anh lại càng siết lại.
“Làm gì mà nắm dữ vậy?”
Cô đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Xuyên đang ngủ, đôi mắt cũng có phần hốc hác và sưng lên, như đã khóc rất nhiều.
“Tay còn chưa kịp băng bó, chắc là đau lắm.”
Cô bắt đầu nhớ lại khoảnh khắc đó, khi anh nhìn cô rồi nở một nụ cười, đôi bàn tay mạnh mẽ đâm con dao mạnh xuống cánh tay của mình, nhưng sau đó
cô đã cứu mạng của anh, xem như là không ai nợ ai nữa, anh đã cứu cô một mạng vậy thì cô cứu anh lại một mạng, có điều cái này có phần nguy hiểm hơn, cô không hiểu sao lúc đó bản thân lại liều lĩnh xông pha đỡ nhát
dao đó cho anh nữa.
“Anh nói rồi đấy, phải trả nợ cho tôi,nhất định!”
Lúc này hàng mi của Diệp Khuynh Xuyên nhẹ cử động, đôi mắt cũng từ từ mở
ra, giây phút đó bốn mắt lại vô tình chạm nhau, Liêu Ngữ Tịch lại giật
mình rồi quay mặt đi hướng khác, mang tai có phần đỏ lên.
“Em tỉnh rồi sao?”
Liêu Ngữ Tịch nhẹ gật đầu, nhưng giọng của anh lẫn cách nói chuyện cũng lạ lẫm quá, sao lại ngọt đến như thế?
“Nằm xuống đi, đừng cử động mạnh.”
Anh đứng dậy đưa tay giữ lấy bả vai của cô để cô nằm xuống, Liêu Ngữ Tịch
không thể chống đối được cứ thế mà ngoan ngoãn làm theo lời anh.