Liêu Ngữ Tịch nghe được tiếng la hét thảm thiết bên ngoài xe, biết có
điều không lành sẽ xảy ra đặc biệt là người bị hành hung ngoài kia chính xác là Triệu Chí Nhan, không thể sai đi đâu được, cô mở cửa xe ra thì
đã nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên đang nắm lấy cổ áo của Triệu Chí Nhan kéo cổ hắn lên cao rồi vung tay liên tục đấm vào mặt của hắn, không biết là hắn còn sống hay không nhưng dường như hắn không còn cử động nữa, Liêu
Ngữ Tịch xanh cả mặt, cô đã từng chứng kiến cảnh tượng anh ta giết người một lần rồi, cô không muốn chứng kiến thêm bất kỳ lần nào nữa, cô dường như quên mất mình đang sống cùng một kẻ sát nhân, có lẽ cô đã quá dễ
dàng tin tưởng anh ta chăng?
“Diệp Khuynh Xuyên, dừng tay lại đi!”
Có lẽ anh không nghe những gì cô nói, cô không thể chống mắt lên nhìn anh
ra tay giết người trước mặt cô bất kỳ lần nào nữa, dù cho cô có ghét tên khốn Triệu Chí Nhan đến cỡ nào cũng không thể để anh làm ra chuyện tàn
ác ấy một lần nữa, cô nhào tới đưa tay kéo lấy cánh tay của anh.
“Diệp Khuynh Xuyên, đủ rồi, anh còn đánh nữa là anh ta sẽ chết mất.”
“Diệp Khuynh Xuyên, nghe tôi đi mà.”
Cô không còn cách nào khác liền ôm chầm lấy anh với hi vọng nhỏ bé, có vẻ
như điều đó đã khiến cho Diệp Khuynh Xuyên ngừng tay lại, anh quăng
Triệu Chí Nhân xuống đất với vẻ mặt lạnh tanh, cô liền vuốt ngực thở
phào bước tới để kiểm tra xe anh ta vẫn còn sống hay không, cũng may chỉ bị thương bên ngoài nhưng vẫn may mắn anh ta còn phước mạng lớn nên vẫn chưa chết.
“Diệp Khuynh Xuyên… đừng giết người trước mặt tôi nữa có được không, anh coi nhẹ mạng người như vậy sao, nếu như không có tôi anh đã thực sự giết người rồi đấy!”
Diệp Khuynh Xuyên lơ đi những gì mà cô nói anh lạnh nhạt quay lưng rời đi,
Liêu Ngữ Tịch lấy điện thoại ra gọi cho xe cứu thương đến để đưa anh ta
đi đến bệnh viện, đợi khi xe cứu thương đến cô cũng lên xe cùng với Diệp Khuynh Xuyên rời đi, cô ngồi trên xe nhưng không nói với anh câu nào,
biết rằng anh có ý giúp cô nhưng hành động đó làm cô nhớ lại chuyện tận
mắt nhìn thấy anh giết người một lần nên bây giờ chỉ cần thấy anh động
tay động chân là cô không thể đứng trơ mắt nhìn một lần nữa.
“Cô lo cho hắn sao? một tên cặn bã như vậy không đáng để sống.”
“Tôi biết là hắn xấu xa nhưng tôi không muốn anh giết người, làm ơn… anh đừng đi lại con đường đó nữa có được không?”
Đây cũng là lần đầu tiên Liêu Ngữ Tịch khuyên anh ta bằng những lời nói từ
tận sâu đáy lòng của mình nhất, Diệp Khuynh Xuyên đưa mắt sang nhìn cô
với ánh mắt khó hiểu.
“Cô đang lo cho tôi sao?”
“Tôi chỉ nói vậy thôi, nhưng tôi khờ thật, tại sao lại đi khuyên một kẻ xấu xa như anh hoàn lương được chứ?”
Anh đột ngột dừng xe lại quay sang ôn nhu nhìn cô, giọng có phần thấp xuống.
“Tôi sẽ nghe lời cô.”
“Diệp Khuynh Xuyên, tôi thấy dạo gần đây anh có vẻ là lạ.”
“Lạ thế nào?”
Liêu Ngữ Tịch nhìn vào đôi mắt đang chăm chú nhìn cô, khác xa ánh mắt củ một kẻ điên vừa rồi, có phần nhẹ nhàng và trầm tĩnh hơn.
“Có phải là chiến thuật của anh không, anh… đang tìm cách lấy lòng tôi sao?”
“Sao cô nói vậy?”
“Cách anh cư xử với kẻ thù của mình nhẹ nhàng như vậy sao?”
“Thì ra là ý này.”
Anh đột ngột đưa tay lên che miệng cười.
“Cứ nghĩ bình thường thôi, tôi không có tâm cơ như thế đâu, cô đề cao tôi quá rồi đấy.”
Cô cũng không muốn nói gì thêm, Liêu Ngữ Tịch tự chìm đắm vào những dòng
suy nghĩ trong đầu, vì dạo gần đây cô và Diệp Khuynh Xuyên giống như có
thêm một bước tiến trở nên gần gũi hơn, khi ở bên cạnh anh cô không còn
suy nghĩ trả thù như trước đây nữa, cô tự trách bản thân mình tại sao
lại nhẹ dạ dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, dẫu rằng bản thân dặn lòng
rằng nhất định phải khiến anh đau khổ giống như cách anh đã từng làm với cô trước đây, để anh phải nếm trải sự đau khổ tột cùng như thế nào.
“Tên đó cũng không ngờ rằng sau khi đến chỗ tôi đánh bạc, cá cược với tôi
rằng nếu thắng thì sẽ dùng cô làm phần thường, nhưng nào có ngờ mất cả
chì lẫn chài nên đâm ra điên loạn, tôi không nghĩ hắn lại đến để tìm
cô.”
“Thì ra các người mang tôi ra để làm vật thưởng sao?”
Giọng nói của cô có phần khinh bỉ ở trong đó, Diệp Khuynh Xuyên liền lên tiếng giải thích.
“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó.”
“Diệp Khuynh Xuyên, có thể sớm ngày giải quyết mọi chuyện không? cuộc chiến của tôi và anh kết thúc đi!”
Câu nói của cô làm cho Diệp Khuynh Xuyên khó hiểu, hôm nay cô toàn ra những lời nói mà anh chẳng thể hiểu rõ được ý mà cô muốn là gì.
“Cô muốn nói gì, tôi vẫn chưa hiểu.”
“Tôi…muốn nói…”
Cô còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Diệp
Khuynh Xuyên vang lên, anh liền không tò mò chuyện đó nữa mà nhanh chóng bắt máy, cô tự chìm trong suy nghĩ của mình, tại sao bản thân của cô
lại trở nên thiếu lập trường thế này, rõ ràng thời gian cô chịu đựng tủi nhục và sự dày vò năm năm qua không hề đơn giản chút nào, vậy mà bây
giờ cô lại không thể trả thù được kẻ thủ đang đứng trước mặt của mình.
Cô trả thù anh thì được lợi ích gì ngoài việc cô cảm thấy hả hê chứ? Những vết thương và nỗi ám ảnh liệu có mất hay không? đôi mắt của cô trở nên
đỏ hoe nhìn người nam nhân đang ngồi đối diện mình.