Liêu Tuệ Hân cũng nhận được mail thông báo của công ty về việc phỏng
vấn, trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hộp vì đây cũng là lần đầu tiên cô
nhận được một công việc kể từ lúc tốt nghiệp đến tận bây giờ, mà công ty lại có người đàn ông mà cô ao ước có được, những gì mà vốn thuộc về cô
thì dĩ nhiên cô sẽ tìm cách lấy lại nó cho bằng được.
Trang phục
nhã nhặn với chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần jeans đen, mái tóc được búi
nhẹ lên, không thể phủ nhận được gương mặt của Liêu Tuệ Hân cũng có nét
xinh đẹp và đoan trang nếu như người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cô thực sự
là một người hiền lành và thục nữ nhưng ai biết được bên trong lớp vỏ
bọc hoàn hảo ấy lại là một kẻ mưu mô xảo trá và gian dối.
Cô cầm
trên tay hồ sơ thông tin của mình nở một nụ cười tự tin, đôi chân thon
dài bước xuống lầu, ngay lập tức bà Liêu liền bước tới tấm tắc khen
ngợi.
“Con gái của mẹ đúng là xinh đẹp như hoa.”
“Con đi đây, đợi tin tốt của con.”
Liêu Tuệ Hân nhếch môi cười đắc thắng, chuẩn bị cho mình một tâm lý vững
vàng để đón nhận thử thách trước mắt, khi chiếc taxi đột ngột dừng lại
khiến Liêu Tuệ Hân mất thăng bằng suýt nữa va đầu vào ghế xe phía trước, cô nhíu mày lên giọng trách móc người tài xế.
“Gì mà dừng đột ngột vậy?”
“Xin lỗi cô.”
Cô ngồi bắt chéo chân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc đó vô tình
nhìn thấy bóng người đi bên đường bóng dáng trông rất giống Tố Hảo, mà
cũng phải mấy hôm trước Tố Hảo đột nhiên biến mất mà chỉ để lại tờ giấy
thôi việc rồi bặt vô âm tính, cô cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện Tố
Hảo có trong nhà hay không, chỉ cần đi khuất mắt càng tốt, vì do ông
Liêu nhận Tố Hảo ở lại và trước khi mất cũng căn dặn không được đuổi cô, nên mẹ con Liêu Tuệ Hân đành phải giữ Tố Hảo lại quả là cái gai chướng
mắt.
“Con nhỏ đó sao giống Tố Hảo quá vậy?”
Cô gái kia
cũng đón được chiếc taxi rồi lên xe rời đi, Liêu Tuệ Hân cũng không quan tâm đến nữa, nhưng mà nếu đó thật sự là Tố Hảo vậy trông cô ấy có vẻ
tốt hơn nhỉ như được giải thoát vậy, Liêu Tuệ Hân nhếch môi khinh bỉ rồi chăm chú dán mắt vào điện thoại.
Khi chiếc xe dừng lại trước
công ty AI của Diệp Khuynh Xuyên, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã cảm
thấy rất choáng ngợp bởi nơi này, cô tự gõ vào đầu của mình trách móc.
“Đúng là ngu thật, để vụt mất một kẻ như anh ta, đúng là ăn hại mà.”
Cô hậm hực bước vào bên trong, có vẻ như có rất nhiều người đến đây để
phỏng vấn, cô cảm thấy cũng có chút lo lắng vì nhiều người như vậy sức
cạnh tranh sẽ rất cao, dẫu là được Liêu Ngữ Tịch và Diệp Khuynh Xuyên mở lời nhưng muốn bước vào cũng phải dựa vào thực lực của bản thân mới có
thể bước vào nơi này.
Cô đi vào trong làm theo sự hướng dẫn của
nhân viên công ty, không khí có chút ngột ngạc và đầy mùi căng thẳng,
từng người sẽ được gọi tên và bắt đầu vào trong để phỏng vấn kín, cô
vuốt ngực để trấn an bản thân mình lại rồi lẩm bẩm lại trong đầu những
câu trả lời phỏng vấn hay nhất đã soạn trước ở nhà, nhưng nếu hỏi không
phải mấy câu đó thì cô cũng phải tự lực cánh sinh thôi.
“Liêu Tuệ Hân.”
Tên cũng cô cũng được gọi, Liêu Tuệ Hân hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy
tự tin bước vào bên trong, đôi mắt của cô liền giao phải ánh mắt của
Diệp Khuynh Xuyên, cô không nghĩ rằng anh sẽ tự mình xuống tận đây để
phỏng vấn nên cũng có chút run, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc dáng người cao lớn ngồi trên chiếc ghế sofa ở phía xa cùng với hai người khác, tuy nhiên phong thái của anh vẫn lấn át hết hai người còn lại, mái tóc của
anh được vuốt keo thời thượng, càng khiến cho độ điển trai của anh tăng
gấp vạn lần.
Cô căng thẳng thỉnh thoảng nhìn anh một chút, anh
cũng bắt đầu hỏi may mắn là những câu hỏi đều nằm trong sự chuẩn bị của
cô nên cô rất tự tin trả lời một cách thoải mái tự nhiên nhất, Diệp
Khuynh Xuyên gật đầu hài lòng nụ cười trên khóe môi của anh cũng cong
nhẹ lên, hai người con lại chăm chú vào câu trả lời của cô rồi cũng gật
gù đầy sự vui vẻ.
“Cám ơn em, kết quả sẽ có ngay trong hôm nay, nên em có thể về.”
“Vâng, em cảm ơn mọi người ạ.”
Khi Liêu Tuệ Hân vừa bước ra khỏi phòng đã nhận được mail rất nhanh từ Diệp Khuynh Xuyên.
[Chúc mừng em đã qua vòng phỏng vấn chính thức vào làm việc tại AI, mà khoan hãy về đợi anh ở trước cửa công ty.]
Liêu Tuệ Hân hai má ửng đỏ lên không thể giấu được sự vui vẻ và hạnh phúc
trong lòng mình, cô hí hửng đi ra ngoài đứng đợi anh, một lúc sau một
chiếc xe sang trọng chạy đến hạ cửa kính xe xuống rồi bóp kèn đánh động
cô, Liêu Tuệ Hân không tin vào mắt mình rằng anh đang thực sự ở trước
mặt mình.
“Lên xe đi,anh đưa em đi ăn.”
Cô còn ngỡ là mình nghe nhầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa xe sau, Diệp Khuynh Xuyên quay đầu lại nói.
“Ngồi ở đây đi!”
Anh chỉ vào ghế phụ bên cạnh mình vỗ nhẹ, cô gật đầu đứng dậy đi ra đổi chỗ ngồi bên cạnh anh, Diệp Khuynh Xuyên chưa gì đã quay sang choàng tay để thắt dây an toàn cho cô hành động tỉ mỉ ga lăng này khiến cô lại rung
động thêm một lần nữa.
“Cám ơn anh rể nhiều lắm ạ.”
“Sau này đừng gọi anh rể, đến công ty hãy gọi là Diệp tổng như vậy em sẽ không bị làm khó.”
“Em biết rồi ạ.”
Ánh mắt của cô lúc này giao với ánh mắt Diệp Khuynh Xuyên, hôm nay anh quá
dịu dàng và tử tế con người của anh cũng lạ thật cô cũng chẳng rõ anh là người như thế nào nữa.
Từ xa một chiếc xe khác lái theo sau họ,
Liêu Ngữ Tịch cùng với Tố Hảo đưa mắt nhìn theo bóng dáng chiếc xe phía
trước rời đi khuất, Tố Hảo quay sang nhìn cô rồi hỏi.
“Chị, rốt cuộc chị đang nghĩ gì vậy?”
“Em sẽ biết sớm thôi, chỉ là cho cô ta những thứ mà cô ta mong muốn.”
“Chị Tịch… nhưng người đó là chồng chị mà, chị có thể nhìn anh ấy thân mật với cô ta sao?”
Liêu Ngữ Tịch vẫn không thay đổi cảm xúc ánh mắt nhìn xa xăm.
“Ngay từ đầu chị và anh ta không hề có tình cảm, nên chị chẳng quan tâm đâu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.”