Đảng Thành Quân vừa nói đề nghị ra đã bị cả nhà phủ quyết, nhất thời
không lên tiếng nữa, thấp giọng hỏi Hoắc Nhung đứng ở đằng kia: "Vậy em
cảm thấy phải làm sao đây? Không thể cứ để anh hai kết thúc như vậy
chứ."
Đảng Thành Quân cũng là đàn ông, còn là người đàn ông cưới
được cô gái yêu thích, nên anh càng hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của Hoắc
Nhị Quân.
Lui mười ngàn bước mà nói, nếu hôm nay không đưa 300
đồng này liền hủy hôn chính là nhà Hoắc Nhung, dù trong lòng Đảng Thành
Quân khó chịu đến chết cũng phải nghĩ cách gom đủ 300 đồng này, suy cho
cùng là anh thật lòng thích Hoắc Nhung, trong nhà cô ấy nếu là như thế,
anh chắc chắn phải đem cô gái mình yêu thích kéo ra khỏi bể khổ, anh tin chắc hiện tại Hoắc Nhị Quân cũng nghĩ như vậy.
Nhưng điều kiện tiên quyết để làm vậy là bản thân cô gái ấy phải đồng ý.
Hôm nay Triệu Hồng Mai hễ có ý phản kháng lại cha mẹ đi cùng Hoắc Nhị Quân, anh nghĩ Hoắc Nhị Quân cũng không đau khổ như vậy.
Vì vậy anh cũng không có biện pháp.
Hoắc Nhung cũng bối rối cả đầu, "Ngày mai con muốn đi thôn Bình Khê gặp chị Hồng Mai một lần, đợi gặp được rồi nói sau."
Thực ra mọi người đều biết, hiện tai quan trọng nhất không phải là Hoắc Nhị Quân nên làm gì, mà là Triệu Hồng Mai có dự định gì.
Đảng Thành Quân nghe vậy gật đầu: "Được, vậy ngày mai anh đi với em."
Hoắc Nhung cảm thấy có thể, đem ý tưởng này nói với mọi người.
"Này... Con đi có được không?" Lưu Quế Hương ít nhiều vẫn có chút nuốt không
xuống được cục tức này, thực ra bà cũng rất thích cô gái Triệu Hồng Mai
này, nếu cô gái này vẫn bằng lòng gả tới gia đình này, bà chắc chắn sẽ
đối tốt với cô ấy như trước kia.
Hoắc Nhung trả lời: "Không thử làm sao biết, con không tin chị Hồng Mai thật sự ngốc như vậy."
Hoắc Đại Thành thở dài: "Con bé không ngốc thì có thể làm gì? Còn có thể thật sự vì Hoắc Nhị Quân mà không cần cha mẹ ư?"
Tuy ông nói như vậy nhưng vẫn không thể hiểu được, cha mẹ trên đời làm sao
có thể vì tiền mà không cần hạnh phúc của con gái mình, đổi lại là ông,
cho dù ông nằm trên giường ốm chết cũng tuyệt đối không muốn gả con gái
tới gia đình như thế này để bị người ta giày vò cả đời.
"Cha, mẹ, hai người đừng nghĩ nhiều như vậy, trời không còn sớm, ngủ sớm chút đi, sáng mai con đi với Thành Quân, anh ba anh cũng đi cùng bọn em đi, mẹ
giúp con giấu anh hai, đừng để anh ấy biết chúng con đi tìm chị Hồng
Mai, đợi chúng con trở về rồi nói."
Hoắc Nhung sắp xếp cho cả
nhà, Lưu Quế Hương gật đầu, đem nước gừng ngọt còn dư lại đã sớm lạnh
uống hết, cùng chồng về phòng ngủ.
Hoắc Tam Hưng vào phòng trước, Hoắc Nhung lại dặn dò anh mấy câu: "Anh ba anh xem anh hai một chút,
anh ấy uống nhiều rượu như vậy, buổi tối anh lấy đồ để bên cạnh đề phòng anh ấy muốn nôn."
Hoắc Tam Hưng cũng gật đầu đáp ứng, vén rèm vào phòng.
Đi đường mệt mỏi trở về lại gặp chuyện này, Đảng Thành Quân khẳng định tâm tình Hoắc Nhung chắc chắn không tốt, đi phòng bếp đun cho cô chút nước
nóng, đổ vào chậu cho cô ngâm chân thật tốt, sau đó vào ổ chăn đem cô ôm chặt, nói: "Em đừng nghĩ nhiều như vậy, đợi ngày mai gặp người lại
hỏi."
Hoắc Nhung ở trong ngực anh khó chịu ừ một tiếng, sau đó
ngẩng đầu lên nói: "Nếu thật sự không được, anh hai khẳng định khó chịu
rất lâu, vậy phải làm sao?"
Hôm nay khi cô hỏi chuyện dường như đang tìm cách, lúc này chỉ còn hai người cô không hề che dấu lộ ra sự lo lắng.
Với tính cách của Hoắc Nhị Quân, tâm tư tỉ mỉ, cho nên càng nghĩ nhiều, cô
thật sự sợ anh ấy vì chuyện này gục ngã rơi vào bế tắc, cô không muốn gì cả, chỉ muốn anh hai cô như trước, không có tâm sự không gục ngã là tốt rồi.
Đảng Thành Quân trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: "Nếu không... Đến lúc đó để anh hai cùng vào thành phố với anh."
Hoắc Nhung đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh dựa vào ánh trăng nhìn cô, tiếp tục nói: "Tuy hiện giờ anh cũng không
biết anh Hồng Binh đang làm gì, nhưng nếu anh ấy buôn bán chắc chắn sẽ
thiếu người, nếu anh hai đi liền kêu anh Hồng Binh tìm việc cho anh ấy
làm, anh hai bận rộn sẽ không nghĩ nhiều nữa."
Ngay lập tức Hoắc Nhung cảm thấy đây là biện pháp tốt, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không được.
"Cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, năm nay anh hai đã 26 tuổi rồi, còn lớn
hơn anh hai tuổi, nếu không phải nhà chị Hồng Mai lùi lại lùi, hiện tại
con anh ấy cũng lớn rồi. Cha mẹ khẳng định muốn tìm đối tượng kết hôn
cho anh ấy."
Khi Hoắc Nhị Quân và Triệu Hồng Mai xem mắt tuổi đã
lớn như Đảng Thành Quân bây giờ, ở trong thôn tuổi coi như không còn
nhỏ, sau khi đính hôn với Triệu Hồng Mai vì quan hệ với gia đình bên kia lùi lại lùi, hiện giờ tuổi này muốn nói chuyện với một cô gái môn đăng
hộ đối đã không còn dễ dàng, cũng chính là nguyên nhân hôm nay Lưu Quế
Hương buồn bã như vậy, nếu thật sự không có duyên phận với Triệu Hồng
Mai, bỏ qua thì bỏ qua, nếu làm lỡ chuyện lớn của Hoắc Nhị Quân mới thật sự làm bà sốt ruột.
Đảng Thành Quân lại không quá quan tâm, sờ
mặt cô: "Cho dù như vậy, so với tùy tiện tìm một người kết hôn, anh hai
em chắc chắn vẫn muốn tìm tìm một cô gái phù hợp. Chuyện này chủ yếu xem ý của anh hai em, cha mẹ em đau lòng anh em em như vậy sẽ không cản trở chuyện anh ấy muốn làm đâu."
Hoắc Nhung nằm sấp trước ngực anh: "Sao anh biết?"
Đảng Thành Quân nhìn cô: "Vì anh cũng muốn như vậy."
"Vậy nếu ngày mai không quay lại được, em sẽ đi nói với anh hai, hỏi ý anh ấy."
Đảng Thành Quân ừ một tiếng: "Bây giờ mau ngủ đi, không còn sớm nữa."
Sáng hôm sau Hoắc Nhung sửa soạn một chút liền thức dậy, Hoắc Nhị Quân đã
uống nhiều rượu như vậy nhưng tối qua không có nôn, trời còn chưa sáng
lúc ấy mơ mơ màng màng uống một ngụm nước liền ngả đầu ngủ tiếp, Hoắc
Tam Hưng sợ đánh thức anh ấy, rời giường một cách lặng lẽ, lau nước lạnh lên mặt một lượt, liền cùng hai người Hoắc Nhung đi tới thôn Bình Khê.
Khi tới thôn Bình Khê, còn chưa tới nhà Triệu Hồng Mai đã có người gọi Hoắc Tam Hưng, mùa đông này anh thường đi cùng Hoắc Nhị Quân tới nhà Triệu
Hồng Mai làm việc cho nhà cô ấy, người mấy nhà bên cạnh đều biết anh.
Chuyện nhà họ Triệu làm thực sự chán ghét, sớm lan truyền khắp thôn Bình Khê,
Hoắc Nhị Quân còn chưa kết hôn với Triệu Hồng Mai đâu, đã giống như một
nửa con trai nhà họ Triệu, một năm bốn mùa bận rộn tới nhà cô gái, người xung quanh đều biết anh là một chàng trai tốt, hôm qua khi Hoắc Nhị
Quân tới, không ít hàng xóm láng giềng xung quanh đều nói chuyện giúp
anh, chỉ tiếc cha mẹ Triệu Hồng Mai vẫn biết xấu hổ lúng túng, thím cô
ấy lại là một kẻ côn đồ không nói lí, bất chấp tất cả chửi rủa người ta
một hồi, còn chửi vô cùng khó nghe, người trong thôn đều biết bà ta khó
dây vào, cũng không dám nói nhiều giúp Hoắc Nhị Quân.
Lúc này thấy Hoắc Tam Hưng cũng phải thở dài: "Tam Hưng à, còn tìm nhà con bé có việc hả?"
Hoắc Tam Hưng ngẩng đầu: "Không tìm người trong nhà chị ấy, chỉ muốn hỏi chị Hồng Mai một chút."
Hàng xóm nghe vậy lắc đầu, lại thở dài: "Ôi trời, con béi Hồng Mai kia là
người không có chủ kiến, cháu hỏi cũng coi như vô dụng."
Hoắc Tam Hưng không nói nữa, lập tức đưa Hoắc Nhung tìm tới cửa nhà Triệu Hồng Mai.
Hoắc Nhung đưa mắt nhìn, nhà Triệu Hồng Mai thật là nghèo, cho dù lúc này
mọi người đều là nhà vách đất, nhà cô ấy cũng hết sức tồi tàn, hàng rào
như cái quần rách, đầy miếng vá, cao thấp không đồng đều, nhìn thoáng
qua còn không mới bằng chuồng heo nối liền nhà vệ sinh ở bên ngoài. Dẫu
sao đó là gỗ năm ngoái anh hai anh ba cô mới vừa tìm tu bổ cho người ta.
Nhưng gỗ chính tay anh tu bổ lại làm tay anh hai cô chảy máu, Hoắc Nhung nghĩ tới đây giận tím mặt. Đang muốn đi lên gõ cửa thì nghe thấy tiếng nức
nở từ phía sau lan can.
Hoắc Nhung vội bước lên nhìn xem, chỉ
thấy một cô gái tết tóc hai bên đang trốn sau đống rơm cho heo cắm đầu
khóc, không phải Triệu Hồng Mai thì là ai?
Cô khóc đầy thương
tâm, căn bản không chú ý có người tới, Hoắc Nhung vẫy tay với phía sau,
để Hoắc Tam Hưng và Đảng Thành Quân đi xa chút, còn mình móc khăn tay ra đưa tới trước mặt Triệu Hồng Mai nói: "Đừng khóc nữa, chị Hồng Mai, mau lau nước mắt đi."
Triệu Hồng Mai hoảng sợ, ngẩng đầu lên để lộ
ra hai con mắt sưng như hạt dào, sau khi nhìn thấy Hoắc Nhung, cô ấy
sửng sốt, càng không ngăn được nước mắt chảy ra ngoài.
"Tiểu Dung, sao em tới đây? Anh Nhị Quân anh ấy, anh ấy..."
Triệu Hồng Mai muốn hỏi anh ấy có tới hay không, lại không dám.
Hoắc Nhung đoán ra cô ấy muốn nói cái gì, lắc đầu: "Anh hai không có tới,
riêng em tới, em chính là muốn hỏi chị, rốt cuộc là bản thân chị nghĩ
thế nào?"
Triệu Hồng Mai nghe thấy Hoắc Nhị Quân không tới, trên
mặt lộ ra vẻ đau khổ tự cười bản thân, nước mắt còn đang chảy lại không
khóc nữa, lấy tay áo lau mắt, nói: "Tiểu Dung em đừng hỏi nữa, chị không muốn gì cả, ý của cha mẹ chính là ý của chị, chị có lỗi với anh Nhị
Quân, em giúp chị chuyển lời, mong anh ấy quên chị đi."
Hoắc
Nhung không nói chuyện, cũng không tiếp lời, đợi một hồi lâu sau mới
nói: "Nếu chị bằng lòng như vậy, anh hai đương nhiên sẽ quên chị, trên
đời này có ai rời khỏi người khác là không thể sống chứ, hôm nay anh ấy
đau lòng là vì anh ấy còn thích chị, đợi sau này anh ấy không thích chị
nữa tự nhiên liền quên chị."
Triệu Hồng Mai thế nào cũng không nghĩ tới cô sẽ nói vậy, nước mắt cũng quên chảy, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Hoắc Nhung tiếp tục nói: "Anh ấy có thể quên chị, nhưng chắc chắn chị không
quên được anh ấy, vì người ta chỉ có càng ngày càng tốt mới có thể quên
chuyện trước kia, càng ngày càng kém thì không quên được."
Hoắc Nhung mở miệng, giọng nói phát ra ngày càng tàn nhẫn.
"Nếu chị gả cho người khác, nói không chừng qua hai năm cũng quên anh hai,
nhưng người chị phải gả là một người tàn tật cả đời, không đứng dậy
được, đại tiện tiểu tiện đều phải trên giường, anh ta lớn hơn chị mười
mấy tuổi, còn có một con trai bảy, tám tuổi, chị vào cửa phải chăm sóc
một nhà già trẻ làm mẹ kế cho người ta, cuộc sống sau này của chị có bao nhiêu khó khăn, khẳng định trong lòng chị cũng rõ ràng."
"Chị
càng khổ cực, càng nhớ tới anh hai, nhớ anh ấy đối với chị tốt bao
nhiêu, nghĩ nếu lúc trước gả cho anh ấy cuộc sống khẳng định sẽ không
cực khổ như vậy."
"Nhưng chị nghĩ cũng vô dụng, vì lúc đó hai người đã đường ai nấy đi, không còn bất cứ tiếp xúc nào nữa."
Giọng Hoắc Nhung trầm thấp, chẳng cần cố tình khuếch đại, khiến Triệu Hồng
Mai vô thức run rẩy, bởi vì cô ấy biết, tất cả những điều Hoắc Nhung nói là sự thật.
"Chị hãy nghĩ kĩ, nếu chị thật sự từ chối anh hai em, về sau không có ai cứu nổi chị nữa."
Triệu Hồng Mai vừa nghe vừa run rẩy, sau đó bất ngờ bắt lấy tay Hoắc Nhung,
mặt trắng bệch nhìn cô: "Nhưng mà...Nhưng mà cha mẹ chị phải làm sao?"
"Họ đã nhận sính lễ của nhà kia, cha chị cần uống thuốc, mẹ cũng cần uống
thuốc, em trai em gái còn nhỏ như vậy, cần phải đi học, nếu chị không
quan tâm thì mọi người phải làm sao?"
Hoắc Nhung quả thật đau
lòng cô ấy lạ cảm thấy cô ấy ngu ngốc, bản thân còn khó đảm bảo, lại có
tâm tư nghĩ cho người khác, cô biết trong lòng Triệu Hồng Mai đã dao
động, muốn nói nữa thì cửa nhà họ Triệu bất ngờ mở ra, một người phụ nữ
ngáp ngủ từ bên trong đi ra, nhìn thấy Hoắc Nhung ngay lập tức trợn
trừng mắt, hét to: "Cô là ai? Ở bên ngoài chuồng heo nhà ta làm cái gì?"
Triệu Hồng Mai muốn nói chuyện thì Hoắc Nhung đã mở miệng trước: "Tôi là em gái Hoắc Nhị Quân, Hoắc Tiểu Dung."
Người phụ nữ vừa nghe thấy tên Hoắc Nhị Quân, lập tức giống như bị quỷ dạ xoa nhập vào người, vừa bước nhanh tới gần duỗi tay muốn kéo Triệu Hồng
Mai, vừa quát to về phái Hoắc Nhung: "Hôm qua nói còn chưa đủ rõ ràng
sao? Các người còn tới quấy rầy Hồng Mai làm cái gì? Cút cút cút! Cút về thôn Hoắc gia của các người đi! Cách xa Hồng Mai nhà ta một chút!"
Người này nói còn muốn duỗi tay xô đẩy Hoắc Nhung, lại bị Hoắc Tam Hưng và
Đảng Thành Quân tới nhanh như gió một trái một phải bắt lấy tay.
Đảng Thành Quân không nói chuyện, mặt không biểu cảm nhìn người này, Hoắc
Tam Hưng lại không khách sáo, mắng: "Bà khốn khiếp nói thì nói, bà dám
động tới một đầu ngón tay em gái tôi, hôm nay ông đây băm nát tay bà bà
tin không!"
Bà ta thấy thế ngay lập tức gào to lên: "Người đâu
mau tới a, đồ chó ngoài thôn tới thôn Bình Khê ức hiếp người ta này! Hai thằng con trai không biết xấu hổ cầm tay bà già phi lễ bà già a!"
Bà ta mắng thật sự khó nghe, Hoắc Tam Hưng không sợ phiền phức cũng không khỏi buông lỏng tay bà ta.
Bà ta thấy thế lập tức rút tay về, lại không nghĩ tới người kia không ảnh
hưởng dáng vẻ này của bà ta, không chịu ảnh hưởng gì, trái lại nắm lấy
cổ tay của bà ta, lấy tư thế tiêu chuẩn một phát vặn tay bà ta ra sau
lưng.
"Thím à, chúng tôi là tới nói lí lẽ, nếu thím kêu nữa, tôi liền trói thím lại rồi nói chuyện."
Bà ta đâu có bị vài câu của anh dọa sợ, lại muốn hét to thì đột nhiên cảm
giác cái tay ở sau lưng đau nhói, ngay lập tức từ kêu giả biến thành gào thật.
Hoắc Nhung bị bà ta ầm ĩ tới mức đầu óc mơ màng, nhân lúc
trước khi người khác tụ lại, kêu Đảng Thành Quân kéo người vào nhà,
thuận tay nhét khăn tay Triệu Hồng Mai vừa dùng vào miệng bà ta.
"Đi, đi vào nói, người đàn bà chanh chua này chính là thím của chị Hồng Mai mà anh ba nói nhỉ?"
Hoắc Tam Hưng thấy hai vợ chồng em gái dứt khoát lưu loát khống chế người, có chút chưa hoàn hồi, gật gật đầu.
"Anh đi vào cùng Thành Quân, trông chừng người đàn bà kia, đừng để bà ta
kêu, nếu bà ta lại kêu thì đánh luôn, chuyện này nhà họ Triệu không nói
lí lẽ như vậy, dù thật sự đánh bà ta, bà ta cũng không dám tới thôn Hoắc gia làm ầm đâu."
Coi như Hoắc Nhung đã nhìn ra, chuyện Triệu
Hồng Mai tám phần là là bà ta ở bên trong quấy nhiễu, bằng không cha mẹ
cô ấy yếu đuối như vậy, quanh năm áp bức con gái nhưng không làm ra
chuyện xấu hổ như thế.
Nếu Hoắc Tam Hưng tới cùng người khác,
khẳng định sẽ khuyên anh không được gây chuyện, cho dù hôm qua Hoắc Nhị
Quân tức tới như vậy cũng chỉ đấm hai phát lên cột chuồng heo, nhưng
Hoắc Nhung thì không giống vậy, cô cùng Đảng Thành Quân đều không sợ,
còn có ý nghĩ nếu các người muốn làm ầm ĩ thì bọn tôi liền làm ầm ĩ hơn, ngay lập tức anh tỉnh táo lại, gật đầu mãnh liệt, cùng Đảng Thành Quân
đi vào nhà.
Hoắc Nhung quay đầu nhìn Triệu Hồng Mai, hỏi: "Chị còn muốn giải quyết chuyện này không?"
Triệu Hồng Mai giống như chưa từng gặp Hoắc Nhung, ngước hai mắt sưng húp gật đầu.
Vì vậy Hoắc Nhung kéo người đi, nói: "Vậy cùng em vào nhà nói."
Hoắc Nhung kéo Triệu Hồng Mai vào sân nhà cô ấy, thấy Đảng Thành Quân đã
trói bà thím chanh chua kia, hôm qua bà ta chửi Hoắc Nhị Quân xối xả một hồi cũng không thấy anh phản kháng, cho rằng người nhà họ Hoắc dễ ức
hiếp, kết quả không nghĩ tới hôm nay lật thuyền trong mương, người tới
là một cô gái nhỏ tuổi lại không muốn nói lí, tiến lên liền ra tay.
Hoắc Nhị Quân có lí sợ bà ta mặt dày, Hoắc Nhung thì không, nói không được
thì không nói, thấy bà ta mặt dày không biết có sợ sự ngang ngược không.
Bà ta bị trói tay bịt miệng, mặt Hoắc Tam Hưng nhìn như ngang ngược nhìn
chằm chằm làm bà ta có hơi sợ, kêu không ra tiếng liền rên rỉ muốn chạy
vào nhà, Hoắc Nhung cũng không ngăn cản.
Động tĩnh trong sân đã
sớm kinh động tới người trong nhà, em trai em gái Triệu Hồng Mai thấy
một đám người tới còn trói thím nhà mình lại, ngay lập tức giống như con chuột sợ hãi, chạy vào nhà gọi người.
Mẹ Triệu Hồng Mai là Vương Xuân Thảo hấp tấp từ trong nhà đi ra, thấy thế trận này sợ tới mức nước mắt ngay lập tức chảy ra, liên tục nói: "Đây là làm gì vậy! Đừng làm
người bị thương, có chuyện gì bình tĩnh nói, có chuyện bình tĩnh nói!"
Bản thân bà ấy biết mình đuối lí, tuy thím Triệu Hồng Mai bị trói cũng
không dám kêu to gọi người trong thôn tới giúp đỡ. Chỉ giống như gà mái, vừa nói vừa ôm ba đứa nhỏ ra đằng sau, sợ bọn chúng bị đánh, ôm xong
mới nhớ tới Triệu Hồng Mai, nhìn vẻ mặt buồn bã của con gái hỏi: "Hồng
Mai, con ngẩn người ở đó làm gì, con mau nói gì đi chứ?"
Lúc này Triệu Hồng Mai đã sớm mất hồn, bị Hoắc Nhung lôi kéo một cách bị động, đâu biết cần nói gì.
Hoắc Nhung không rảnh cùng bọn họ vòng vo, tuy cô trói thím Triệu Hồng Mai
nhưng không phải tới gây chuyện, nếu không phải bà ta ồn ào càn rỡ, mặt
dày không nói lí lẽ, cô cũng lười để ý tới.
"Dì, hôm nay cháu và
anh ba tới không phải để gây chuyện, cũng không tính làm bị thương người khác, chính là muốn hỏi một chút, mọi người làm việc này đã hỏi qua ý
kiến của chị Hồng Mai chưa?"
Vương Xuân Thảo bị đôi mắt trong
suốt của Hoắc Nhung nhìn chằm chằm, ngay lập tức chột dạ cúi đầu: "Hỏi,
hỏi qua rồi, sao có thể không hỏi qua chứ."
Hoắc Nhung cười lạnh
một tiếng: "Là chính miệng chị Hồng Mai nói, chị ấy bằng lòng gả cho
người tàn tật cả đời trong nhà còn có con trai nhỏ, đi làm mẹ kế cho
người ta ư?"
Triệu Hồng Mai lại bắt đầu khóc.
Sao có thể
chứ? Triệu Hồng Mai nghe lời của cha mẹ, không có ngốc, trong lòng cô ấy thích Hoắc Nhị Quân sao có thể bằng lòng gả cho người khác được? Càng
đừng nói là gia đình như vậy, là Vương Xuân Thảo quỳ trên mặt đất cầu
xin cô ấy, em trai em gái ôm đùi ép buộc cô ấy, thím thì dỗ dành lừa
gạt, mới khiến cô ấy không thể không đồng ý.
Vương Xuân Thảo
không dám nói gì, chính mình chỉ chảy nước mắt, thím Triệu Hồng Mai
không biết khi nào đã nhổ khăn tay trong miệng ra, tóc rối loạn kêu:
"Mấy người đừng quan tâm tới việc nó đồng ý như thế nào, dù sao thì đã
đồng ý rồi, tình huống nhà nó như thế, anh hai cô có thể cho nó cái gì?
Ta tìm cho nó một nhà có tiền, bảo đảm nửa đời sau của nó cơm áo không
phải lo, người ta còn bằng lòng bỏ ra 300 đồng chăm sóc cả nhà già trẻ
của nó, có lỗi gì với nó?"
Bà ta bị trói tay, bên cạnh có Hoắc
Tam Hưng đứng đang rất muốn ra tay, cuối cùng thành thật, không dám la
lối khóc lóc nữa, mưu đồ dùng lí lẽ lệch lạc thuyết phục Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung lại không mắc lừa.
"À, mạng của cả nhà là mạng, mạng của Triệu Hồng Mai chị ấy không phải mạng đúng không? Chị ấy là con cả nhà họ Triệu không sai, chị cả như mẹ,
chăm sóc các em là hiển nhiên, hiếu thuận cha mẹ cũng là hiển nhiên, vì
thế cũng phải dâng hiến luôn hạnh phúc của đời mình cho cha mẹ mà trong
mắt chỉ có ích kỷ luôn sao?"
"Là chị ấy muốn sinh ra làm con cả sao?"
Tiếng Hoắc Nhung không lớn, nhưng giống như một cây kim, đâm sâu vào lòng
Triệu Hồng Mai và Vương Xuân Thảo, em gái lớn Triệu Hồng Mai là Triệu
Hồng Thanh ở sau lưng Vương Xuân Thảo quay đầu, hai mắt đầy nước mắt
nhìn chị gái mình.
Triệu Hồng Mai đã khóc không ra tiếng, uất ức
và đau khổ kiềm nén trong lòng nhiều năm như vậy bị Hoắc Nhung một phát
kéo ra, chỉ còn một nỗi đau đẫm máu.
Vương Xuân Thảo không còn lời để nói, một lần lại một lần lau nước mắt, cuối cùng cũng khóc thành tiếng.
"Thế cháu nói dì phải làm sao? Ta biết có lỗi với nó, nhưng cha nó không
uống thuốc thì sẽ không chịu đựng được tới mùa hè năm nay, nếu cha nó
không còn cái nhà này phải làm sao đây?"
Hoắc Nhung không dao
động, cô không hiểu được việc làm của Vương Xuân Thảo, cũng không hiểu
được tinh thần tự nguyện đánh đổi của Triệu Hồng Mai.
Thím Triệu
Hồng Mai thấy Hoắc Nhung nói hai câu đã làm người ta dao động, nhanh
chóng lên tiếng ngăn cản: "Chị dâu đừng nghe nó nói, người đàn ông Hồng
Mai gả kia không xong, nhưng nhà đó không phải có tiền sao? Đợi qua hai
năm con bé cắm rễ ở trong thành phố, nói không chừng Hồng Thanh, Hồng
Thúy có thể kêu nó tìm giúp chàng rể trong thành phố, sau này Hồng Căn
thành công, cuộc sống nhà chị sẽ càng ngày càng tốt."
Hoắc Nhung nghe vậy, nhìn bà ta cười lên: "Thím à, thím nhận của nhà đó bao nhiêu
tiền vậy? Có thể mắt cũng không chớp đẩy cháu gái ruột vào hố lửa, điều
kiện của nhà đó như thế, không chỉ cho 300 đồng đi? Thế nào? Bán chị
Hồng Mai còn chưa tính, còn đánh ý đồ lên hai em gái của chị ấy nữa?
Thím soi gương nhìn mặt mình đi, còn là người sao?"
Thím triệu
Hồng Mai nghe xong vẻ mặt hoảng sợ trong chớp mắt, sau đó lập tức lớn
tiếng chửi bậy, không thừa nhận: "Mày con đĩ nhỏ nói..."
Bà ta
chưa nói xong, Hoắc Nhung đưa tay lên, làm chuyện mà lúc trước Hoắc Tam
Hưng muốn làm, "bốp" một tiếng, hung dữ tát bà ta một cái.
Cái
tát này Hoắc Nhung dùng toàn lực, mắt bà ta trừng thẳng, trên mặt rất
nhanh nổi lên mấy dấu tay, không thể tin nổi nhìn chằm chằm cô.
"Hôm qua bà mắng anh hai tôi, cùng hôm nay bà mắng tôi, trả lại trước cho
bà, nếu miệng bà còn không sạch sẽ, có thể không chỉ là một cái tát này
đâu."
Nói xong cô dừng một lát, quay mặt nhìn Vương Xuân Thảo và Triệu Hồng Mai đã bị cái tát này của cô làm choáng váng.
"Dì, hãy nghĩ kĩ lời của cháu, nếu gia đình kia thật sự tốt như bà ta nói,
chồng bà ta đã chết nhiều năm sao không gả qua để được ăn sung mặc sướng chứ? Mọi người muốn bán con gái, còn để người ta kiếm được nhiều tiền
hơn? Dì hỏi kĩ bà ta xem, cháu cảm thấy sính lễ này khẳng định không chỉ là 300 đồng thôi đâu."
Đây cũng là điều Hoắc Nhung vừa mới suy
nghĩ cẩn thận, việc hôn nhân của Triệu Hồng Mai có thành hay không, với
người ngoài không có chỗ gì tốt, nhưng bà thím này từ đầu tới cuối đều
trộn lẫn vào, còn luôn phải làm Triệu Hồng Mai đồng ý, thật sự có chút
kì lạ, cô khẳng định không thể vì tốt cho cô ấy, vậy tám phần là nhận
được chỗ tốt nào từ nhà kia rồi.
Vương Xuân Thảo vừa nghe lời này cũng không khóc, mấy ngày nay đều mắc vào lựa chọn giữa 300 đồng tiền
và con gái, lúc này được Hoắc Nhung nhắc nhở, cuối cùng nghĩ ra chỗ
không thích hợp, chạy nhanh tới bên thím Triệu Hồng Mai, hỏi: "Em nói
thật với chị, người ta muốn bỏ ra 300 đồng tiền sính lễ sao?"
Bà
ta chắc chắn không muốn nói, Hoắc Nhung vỗ vỗ tay, nói: "Nhận sính lễ
cao như vậy, không quan tâm tới suy nghĩ của chị Hồng Mai muốn bán chị
ấy đi, bà ở giữa lấy tiền hoa hồng kếch xù, cái này coi như là buôn bán
phụ nữ đi? Thím à, tôi khuyên bà có chuyện thì nói, bằng không tôi đem
chuyện này báo lên đại đội, để chủ nhiệm hội phụ nữ và đại đội trưởng
tới xét hỏi, đến lúc đó bà muốn sửa miệng đã muộn rồi."
Thím
Triệu Hồng Mai nghe vậy lập tức luống cuống: "Chuyện hai bên tình nguyện sao có thể tính là buôn bán phụ nữ? Mày nói bậy gì..."
Hoắc
Nhung cắt ngang lời bà ta: "Tôi không muốn nghe bà nói cái khác, tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc bà nhận của người ta bao nhiêu tiền?"