Ngày tân hôn thứ hai Hoắc Nhung ngủ nướng, chủ yếu là cả người không thoải mái, liền không rời giường.
Lúc cô tỉnh ngủ, bên cạnh đã trống không, quần áo mặc bên trong của cô đều được hong qua, đặt ở trong chăn nóng hầm hập.
Hoắc Nhung vừa mặc quần áo vào, Đảng Thành Quân đã mang một thân hàn khí từ
bên ngoài vào, Hoắc Nhung nhìn thấy anh, cũng không vội mặc quần áo,
nhanh chóng chui vào lại trong chăn.
Eo cô bị nắm hiện tại vẫn còn đau, thấy anh liền sợ đến hoảng.
Đảng Thành Quân cũng biết hôm qua mình tàn nhẫn, nhìn Hoắc Nhung trong mắt toàn là lấy lòng và áy náy.
"Có đói không, anh nấu cháo rồi, dậy ăn một chút đi."
Hoắc Nhung quay mặt đi: "Không đói, khó chịu."
Đảng Thành Quân bị cô làm hoảng, anh là lần đầu, quả thật có chút không kiềm chế được, sợ Hoắc Nhung thực sự có chỗ không thoải mái, hai ba bước đi
đến bên cạnh cô nói: "Chỗ nào không thoải mái anh nhìn xem."
Hoắc Nhung sao có thể để anh nhìn, xấu hổ đến mức mặt có thể làm nóng trứng gà.
Đâu còn là Đảng Thành Quân trước khi đính hôn động tới sẽ ngượng ngùng nữa, hai người bọn họ hiện tại giống như hoàn toàn hoán đổi cho nhau vậy.
Cô từ chối mấy lần, quần áo đã mặc xong, Đảng Thành Quân vẫn không yên
tâm, thấy cô đi đường đều đỡ eo, càng nóng lòng muốn ôm người đi, Hoắc
Nhung không thèm để ý tới anh, tự mình đi chầm chậm tới phòng bếp, kêu
anh đun nước nóng rửa mặt trước, sau đó hỏi: "Chỉ có cháo sao, em muốn
ăn mặn."
Khi Hoắc Nhung ở nhà không nhõng nhẽo như vậy, nhưng ở
trước mặt Đảng Thành Quân lại vô tình bắt đầu làm nũng, nhất là khi nghĩ đến người này đêm qua giày vò cô nửa buổi tối, cô càng muốn sai bảo anh cho hả giận.
Đảng Thành Quân chỗ nào có nửa câu oán giận, lập tức đi làm ngay cho cô.
"Ăn bánh trứng không? Anh muối củ cải nước tương, cuốn ăn khá ngon."
Hơn một tháng này, Hoắc Nhung cứ dăm ba bữa bị anh nuôi bằng thức ăn, dù
anh làm cái gì, chỉ cần anh nói, làm cô thèm đến hoảng, cô còn chưa ăn
qua tương củ cải anh nói nữa, nhưng nghĩ nhất định sẽ giòn, ngọt lại có
chút cay mặn, cuốn trong bánh chắc chắn ăn ngon.
Tuy ngoài miệng
cô muốn làm khó anh, nhưng trong lòng không muốn anh khó xử, ở nhà Lưu
Quế Hương thương cô như vậy, cũng chỉ mười ngày nửa tháng mới ăn bột mì
một lần, hôm qua anh đã làm bột mì một lần, hôm nay lại ăn, chỉ sợ chút
bột mì lương thực dự trữ trong nhà sắp bị cô ăn hết sạch.
Cô nghĩ rồi nói: "Được, không cần bánh bột ngô, cho em chút tương củ cải là được."
Đảng Thành Quân nấu cháo ngô, còn hấp hai củ khoai lang, có thể ăn chung với tương củ cải.
Anh lại đi xúc bột trong vại.
"Không sao, bột mì năm trước phát vẫn còn, làm bánh bộ ngô cho em ăn."
Anh cùng Hoắc Nhung đã kết hôn, tất nhiên cũng hiểu rõ thói quen của cô, cô không lựa chọn ăn cái gì, chỉ cần cái gì ăn ngon đều thích, cũng không
đòi hỏi có bột mì hay không, nhưng hiện tại trong tay anh có thứ tốt,
muốn cho Hoắc Nhung tốt, đến lúc không có, anh lại nghĩ cách.
Chỉ một cái bánh, anh cũng nghiêm túc, đánh trứng gà thêm vào hai gốc hành
lá, bột trộn nhão vừa phải quét dầu trong nồi, tráng bột nhão theo hướng từ ngoài vào trong, bột nhão tự chảy vào trong đáy nồi, tròn tròn hơi
mỏng dính ở trên nồi, đợi vỏ bên ngoài bong ra cầm lật lại, nướng sơ qua một chút, bánh trứng mềm mại đã xong.
Anh bưng bánh trứng cùng tương củ cải lên bàn, cháo bắp cùng khoai lang cũng dọn xong, Hoắc Nhung chỉ cần ngồi xuống ăn là được.
"Anh không ăn sao?" Hoắc Nhung hỏi.
Đảng Thành Quân trả lời: "Anh ăn rồi, em ăn đi."
Anh có thói quen buổi sáng dậy sớm, nấu xong cháo bắp liền uống trước hai
chén lớn, còn lại để trên bếp hâm nóng cho cô, thấy Hoắc Nhung dậy mới
mang ra.
Hoắc Nhung đem bánh trứng bẻ đôi: "Vậy anh ăn cái này, em chỉ ăn một nửa."
Đảng Thành Quân đặc biệt làm cho cô, khẳng định không ăn.
Cô thấy anh không cần, trực tiếp đưa đến bên miệng anh.
"Mau, ăn."
Cô biết anh không nỡ ăn, cô cũng không nỡ ăn một mình nha.
Tay Hoắc Nhung trắng như tuyết thoáng ẩn thoáng hiện trước mắt Đảng Thành
Quân, anh không có biện pháp, đành phải nhận lấy nửa chiếc bánh.
"Anh ăn, em mau ăn đi, đợi lát lạnh mất."
Lúc này Hoắc Nhung mới đồng ý, cúi đầu chuẩn bị ăn cơm, cổng lại kêu lên.
Những người này cũng không biết điều, chuyên môn chọn lúc họ ăn cơm gõ cửa,
chủ yếu là hôm qua một hồi hôm nay một hồi họ ăn không phải giờ ăn cơm,
người ta nghĩ họ sớm ăn xong rồi mới tới.
Lần này Đảng Thành Quân dứt khoát không để Hoắc Nhung đứng dậy: "Em ăn trước, anh đi mở cửa."
Hoắc Nhung gật đầu, lúc này cô rất đói, cảm giác chén bánh canh ngày hôm qua đã sớm tiêu hóa sạch sẽ, bây giờ cô cái gì cũng không quan tâm, chỉ
muốn ăn cơm trước rồi nói.
Đặc biệt là tương củ cải Đảng Thành
Quân muối, không biết làm như thế nào, nước tương màu đỏ, ăn vào miệng
không hề mặn, một chút mặn một chút ngọt thêm chút cay cùng chút mùi
tỏi, khỏi phải nói có bao nhiêu kích thích, đến cháo bắp kèm theo uống
ngon không ít.
Cho đến khi Hoắc Nhung ăn xong rồi Đảng Thành Quân cũng chưa vào, cô cho rằng có chuyện gì kêu người đi rồi, ra cửa mới
nhìn thấy anh đứng ở ngoài cổng, đang nói chuyện với mấy người, người
đằng trước rất quen thuộc, là Tam Thạch ngày hôm qua đón dâu đã gặp, hai người khác đứng bên cạnh anh cô chưa thấy qua, một cô gái nhìn qua xấp
xỉ cô, người khác lớn hơn cô một chút, nhìn dáng vẻ rất quen.
Tam Thạch mắt tinh, Hoắc Nhung vừa ra cửa cậu liền nhìn thấy, vẫy tay với cô, kêu một tiếng: "Chị dâu, ở đây."
Đảng Thành Quân quay đầu lại, hỏi trước: "No rồi sao?"
Cô gái đứng ở bên cạnh Tam Thạch lớn tuổi hơn nghe vậy cười nói: "Chị đã
nói Thành Quân nếu kết hôn nha, khẳng định là người thương vợ."
Cô gái trẻ hơn cũng cười: "Chủ yếu là chị dâu lớn lên xinh đẹp, nếu anh
Quân không đối tốt với chị dâu, chị dâu không thích anh ấy thì phải làm
sao?"
Tam Thạch lườm cô cô ấy: "Nói linh tinh cái gì đâu."
Cô gái trẻ thè lưỡi: "Anh Quân còn không tức giận, anh nhiều chuyện thế."
Hoắc Nhung nhìn ra quan hệ của Đảng Thành Quân và mấy người này đều không
tồi, cho nên bị trêu chọc cũng không giận, còn cong mắt cười với họ.
Cô gái trẻ nhìn thấy, suýt thì đỏ mặt, ở bên cạnh anh mình lần nữa nhỏ giọng nói: "Nhưng chị dâu thật sự rất đẹp đó."
Tam Thạch liếc cô một cái nói: "Còn không phải sao, chị dâu vừa đến, chính
là cô dâu xinh đẹp nhất thôn, không, con gái cũng tính luôn."
Cô gái trẻ nghe cậu nói như vậy liếc một cái, lại cho cậu một đấm.
Đảng Thành Quân thấy hai anh em này giỡn xong rồi, mới kéo cô qua giới
thiệu: "Đây là chị dâu của Tam Thạch, chị Tú Phương, đây là em gái Tam
Thạch, Xuân Lan."
Xuân Lan tuồi còn nhỏ, tính tình cũng hoạt bát, mười phần tự nhiên tiến lên ôm cánh tay Hoắc Nhung: "Chị dâu, bọn em ở
sát vách anh Quân, có chuyện gì chị qua gọi một tiếng là được, cha em
nói, chuyện nhà anh Quân chính là chuyện nhà chúng em."
Hoắc
Nhung nghe xong có hơi bất ngờ, tổng cộng cô đã gặp hai nhóm người, cũng đã nghe qua lời này hai lần, tuy hôm qua hai vợ chồng Trần Quý Sinh có
thể là khách sáo mà nói, nhưng lời khách sáo của Xuân Lan không giống
như thuận miệng.
Nhân duyên của Đảng Thành Quân ở thôn Bạch Thủy tốt như vậy?
Trong lòng cô nghi hoặc, trên mặt lại cười gật gật đầu: "Được, cảm ơn em gái Xuân Lan."
Xuân Lan còn đang lo lắng cô dâu Đảng Thành Quân cưới nếu như không hòa hợp
với bọn họ, về sau ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nhà, không nghĩ tới chị dâu này làm người khác thích như thế, cô gặp lần đầu tiên
đã thích vô cùng.
Xuân Lan nghĩ lại hỏi: "Chị dâu, lát nữa chúng em muốn ra ruộng tìm rau dại, hay là chị đi cùng chúng em luôn."
Cô thích Hoắc Nhung, tất nhiên bằng lòng gần gũi với cô ấy, vốn dĩ chỉ là
tới chào hỏi, bây giờ lại nhìn không được muốn gọi cô ấy đi cùng, cũng
thuận tiện giới thiệu cô cho các chị dâu cô gái khác trong thôn.
Hoắc Nhung còn chưa nói ra, Đảng Thành Quân đã mở miệng trước.
"Hôm nay cô ấy không đi được, bọn anh phải đi đại đội lấy chứng nhận, đợi hai ngày nữa đi."
Anh nói liếc Hoắc Nhung một cái, cô lập tức biết anh có suy nghĩ gì.
Việc lấy chứng nhận này không gấp gáp, ngày nào cũng được, chủ yếu là hôm
nay cả người Hoắc nhung khó chịu, đừng nói là đào rau dại, cả cửa cô
cũng không muốn ra, nhưng Xuân Lan mời cô nhiệt tình như vậy, cô từ chối cũng không ổn, Đảng Thành Quân biết cô khó xử, cho nên trước tiên tìm
một lý do, từ chối Xuân Lan.
Vành tai Hoắc Nhung đỏ lên, không nói chuyện, cũng không nhìn xem cô vì ai mà khó chịu.
Xuân Lan là cô gái chưa lập gia đình, khẳng định không hiểu gì, nhưng Tú
Phương là người từng trải, hai người hôm qua mới kết hôn, chính là thời
điểm gắn bó keo sơn, nào có đạo lý hôm nay cùng người ta xuống ruộng đào rau, thấy Xuân Lan còn muốn nói, cô ấy nhanh chóng túm lấy em gái nhà
mình.
"Vậy mọi người bận trước, việc này không vội, đợi hôm nào
em Tiểu Dung rảnh lại đi là được, đến lúc đó nói Xuân Lan qua đây gọi em ấy."
Hoắc Nhung vô cùng cảm kích, tuy cô gả cho Đảng Thành Quân, nhưng sau này phải sống ở thôn Bạch Thủy, chắc chắn không tránh được
phải giao tiếp với người trong thôn. Đảng Thành Quân là đàn ông, cũng
không tiện dưa cô đi khắp nơi làm quen người khác, chuyện nhà này nhà
kia trong thôn anh cũng không rõ. Chuyện này do mẹ chồng nói với Hoắc
Nhung là thích hợp nhất, tiếc là anh không còn cha mẹ, cô đang lo lắng
không biết làm sao tới lui với người trong thôn, chị em Xuân Lan đã tới
rồi.
Nếu không phải Đảng Thành Quân thay cô từ chối, dù hôm nay
cô không thoải mái cũng muốn đáp ứng đi cùng họ, giờ anh đã giúp cô tìm
lý do xong, chị dâu Tú Phương lại cho cô bậc thang đi xuống, đồng ý qua
hai ngày lại tới gọi cô, trong lòng cô thật sự rất vui.
Hoắc Nhung thành tâm nói: "Cảm ơn chị dâu chăm sóc."
Vương Tú Phương thấy cô có thể nói ngọt như vậy, cũng rất thích, "Khách sáo
cái gì, là hàng xóm láng giềng, bọn chị cũng làm phiền Đảng Thành Quân
không ít đâu."
Tam Thạch cả nửa ngày không nói chen vào, lúc này gãi gãi đầu: "Vậy anh chị dâu, bọn em đi trước."
Nhà bọn họ ngay bên cạnh, cũng không cần họ tiễn, hai ba bước đã tới nhà.
Đảng Thành Quân thấy người đi rồi, mới nhìn Hoắc Nhung hỏi: "Còn khó chịu không? Nếu không trở về ngủ một lát?"
Chỉ còn lại hai người bọn họ, Hoắc Nhung cũng không khách khí, mắt to trừng anh một cái: "Đều trách anh, không thì em đi đã đi đào rau dại với Xuân Lan rồi."
Cô còn chưa từng đào rau dại, hơn nữa hiện tại là cơ hội tốt cho cô và các chị em trong thôn nhận thức nhau.
Đảng Thành Quân bị cô oán trách toàn thân nhẹ nhàng, một chút cũng không để trong lòng.
"Không sao, chị dâu Tú Phương nói qua hai ngày lại tới gọi em."
Nói xong vẫn kéo Hoắc Nhung về phòng, kêu cô đi ngủ.
Một đêm Hoắc Nhung không làm sao ngủ ngon được, đi về ngủ bù, buổi chiều lại dậy, cả người thoải mái không ít.
Mặt trời bên ngoài cực kỳ sáng, từ cửa sổ chiếu vào cả phòng sáng trưng,
Hoắc Nhung nghe được bên ngoài có tiếng cưa gỗ, đi ra thì thấy Đảng
Thành Quân đang làm việc, vừa thấy cô đi ra, ngẩng đầu hỏi: "Anh đánh
thức em sao?"
Hoắc Nhung lắc đầu: "Em tự tỉnh, anh đang làm cái gì thế?"
"Làm cho em cái ghế dựa, ghế trong nhà quá thấp, không hợp với bàn học kia."
Anh nghe Hoắc Nhung muốn học, chỉ có bàn thì không được, nhân lúc rảnh, nghĩ nhanh chóng làm cho cô cái ghế dựa.
Hoắc Nhung không nghĩ tới anh để lời tâm nói của mình như thế, vừa nói muốn
học, không chỉ ủng hộ ngoài miệng còn muốn mua sách làm ghế cho cô,
trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu ấm áp, lúc này trên người cô khá
hơn nhiều, cũng không khó chịu như vậy, liền nói: "Đừng làm nữa, chúng
ta trước tiên đi đại đội làm chứng nhận đã."
Những năm này trong
thôn không có giấy hôn thú, Hoắc Nhung gả từ đại đội Thanh Tuyền đến đại đội Tam Lý chỉ cần đại đội Tam Lý làm giấy chứng nhận, chờ cô ba ngày
sau lại mặt đi đại đội Thành Tuyền đóng dấu, hai người họ coi như kết
hôn xong.
Tuy người trong thôn không quan tâm mấy cái giấy tờ
này, không lãnh cũng khá nhiều, nhưng Hoắc Nhung cảm thấy Đảng Thành
Quân rất mong chờ chứng nhận này.
Quả nhiên đảng Thành Quân vừa nghe được lập tức buông đồ trong tay xuống.
"Vậy em không khó chịu sao?"
Người này làm sao vậy? Như thế nào biết cô xấu hổ còn đem chuyện này ra nói,
hai má cô ửng đỏ, đẩy Đảng Thành Quân một cái, nhỏ giọng lảm bẩm: "Không khó chịu, đi nhanh đi."
Đại đội Tam Lý cách thôn Bạch Thủy gần
hơn một chút so với khoảng cách từ thôn Hoắc gia tới đại đội Thanh
Tuyền, Đảng Thành Quân muốn mượn xe đạp chở Hoắc Nhung nhưng bị cô từ
chối, hai người đồng hành đi bộ qua, trên đường gặp người thôn Bạch
Thủy, Đảng Thành Quân đều chào hỏi với người ta, sau đó giới thiệu với
người đó, Hoắc Nhung là vợ anh, ngoài cái này anh không nói thêm gì với
họ, nhưng với tính cách anh, từ khi anh lớn lên, đây là lúc cùng người
trong thôn nói nhiều nhất.
Hoắc Nhung thấy anh rõ ràng không thích nói chuyện, còn rất kiên nhẫn giới thiệu cho người khác về cô, trong lòng ấm áp vô cùng.
Tâm trạng của cô tốt, với người ta càng thân thiết, miệng ngọt thường xuyên gọi chú thím ông bà, người nhìn thấy đều khen cô lớn lên xinh đẹp không nói, còn hiểu chuyện lịch sự.
Hoắc Nhung được khen, mặt Đảng
Thành Quân cũng vui mừng, đoán chừng không cần hai ngày người trong thôn đều biết nàng dâu mà thằng nhóc nhà họ Đảng cưới nói chuyện làm người
khác yêu thích còn lớn lên không tệ.
Hai người nói nói cười cười
tới đại đội, bây giờ cũng không phải ngày mùa, đại đội không có mấy
người, Đảng Thành Quân dẫn cô tìm được cửa văn phòng, thấy Trần Quý Sinh đang ở bên trong nghiên cứu thứ gì đó.
"Chú Quý Sinh." Đảng Thành Quân gõ cửa gọi một tiếng.
Trần Quý Sinh ngẩng đầu lên, thấy là bọn họ vội vã mời người vào ngồi.
"Tới làm chứng nhận kết hôn nhỉ." Trần Quý Sinh gõ tẩu hút thuốc phiện, cười tủm tỉm hỏi.
Thấy Đảng Thành Quân gật đầu, ông lại đưa cho anh một tờ giấy, nói: "Sớm
biết cháu muốn tới, đã chuẩn bị tốt cho cháu, dấu đóng rồi, cháu cầm đi
là được."
Đảng Thành Quân chưa nghĩ đến lại nhanh như vậy, Hoắc
Nhung quay đầu, trước khi Đảng Thành Quân nói chuyện, trước cười nhận
lấy nó.
"Cảm ơn chú Quý Sinh, làm phiền chú."
Trần Quý Sinh cười lên: "Không phiền toái, không phải thuận tay sao, khách sáo làm gì."
Hoắc Nhung móc từ trong túi ra mấy viên kẹo, đặt trên bàn Trần Quý Sinh.
Trần Quý Sinh liên tục xua tay: "Không được không được, chú lại không làm
cái gì, chứng nhận này vốn dĩ các cháu cần làm, cháu xem cháu kìa, nhanh cầm về."
Hoắc Nhung lại nói: "Chú, cũng không phải tờ chứng nhận này mới đưa chú, đây là kẹo hỉ của chúng cháu, dù có hay không, đều
phát cho chú mấy viên, nếu chú không thích ăn, cầm lấy cho người trong
nhà ăn cũng được."
Trần Quý Sinh nghe cô nói như vậy, không nhận
cũng không được, người ta nói đây là kẹo hỉ, chia sẻ không khí vui mừng
với mình, ông còn có thể không nhận sao.
"Cô bé này nói như vậy,
chú liền nhận lấy, hai đứa cất giấy chứng nhận tốt, chờ đại đội bên kia
đóng dấu phải cẩn thận lấy về, nói không chừng sau này còn có thể hữu
ích."
Hoắc Nhung trả lời, đưa cho Đảng Thành Quân, nói anh cất vào người, chuẩn bị cùng anh trở về.
Kết quả hai người vừa ra cửa, liền thấy một cô gái trước mặt chạy tới văn
phòng bên này, đằng sau còn có người đi theo, chính là vợ Trần Quý Sinh
Lý Lan Phương.
Bốn người chặm mặt ngay đúng lúc tại cửa văn
phòng, cô gái chạy đằng trước kia ngay lập tức dừng lại, đôi mắt qua
Đảng Thành Quân nhìn thấy Hoắc Nhung, đánh giá cô từ trên xuống dưới,
nhìn nhìn, vành mắt liền đỏ.
Trần Quý Sinh thấy vậy, bộ não muốn đau.
Con gái ông làm sao một chút cũng không để ông bớt lo chứ.
Ông nhanh chóng đem kẹo trên bàn cất vào trong túi, sau đó chạy ra túm cánh tay Trần Thu Nguyệt kéo người vào trong phòng, vừa kéo vừa nói với vợ:
"Không phải nói em cùng con bé đợi ở nhà sao?"
Lý Lan Phương cũng đau đầu a, con gái bà cũng không đồng ý ở nhà ngây người, bà cũng không thể thật sự lấy dây thừng trói nó được.
Hai vợ chồng làm như
vậy, Hoắc Nhung làm sao không đoán ra được cô gái này là ai, nhìn dáng
vẻ cô ta thật sự không tệ, nhà Trần Quý Sinh quả nhiên có một cô gái
tuổi còn nhỏ thích Đảng Thành Quân.
Tất nhiên Đảng Thành Quân
nhận ra Trần Thu Nguyệt, nhưng anh không biết đang êm đẹp Trần Thu
Nguyệt nhìn chằm chằm Hoắc Nhung làm gì, anh thấy Trần Thu Nguyệt tư thế vội vàng, cho rằng cô ta muốn nói gì với Trần Quý sinh, liền nói một
tiếng với Trần Quý Sinh và LÝ Lan Phương, rồi đưa Hoắc Nhung đi, không
chào hỏi tiếng nào với Trần Thu Nguyệt.
Hoắc Nhung thấy Trần Thu
Nguyệt như muốn khóc, trong lòng than một cái, cũng không trách Đảng
Thành Quân không thể nhận ra, cô gái này nhìn qua không quá 15 tuổi,
Đảng Thành Quân và cô kém nhau gần mười tuổi, trong lòng chắc chắn đem
cô ta thành cô bé.
Cũng may đó chỉ là một cô bé, cô mới gặp Trần
Quý Sinh hai lần, có thể nhìn ra ông rất thích Đảng Thành Quân, nếu thật sự lớn hơn vài tuổi, nói không chừng Đảng Thành quân sẽ thành con rể
nhà ông ấy.
Hoắc nhung nghĩ như vậy liền quay đầu nhìn anh, hai
người đi chưa xa, anh bị cô nhìn mà không hiểu ra sao lại có chút mong
chờ, hỏi: "Sao vậy? Còn chuyện gì sao?"
Hai người đang xuống bậc thang, anh để ý dưới chân, sợ cô ngã, còn duỗi tay đặt trên eo cô đỡ một chút.
"Cẩn thận một chút, đừng ngã."
Hoắc Nhung ừ một tiếng, quay đầu nhìn dưới chân, cùng Đảng Thành Quân đi xa.
Đợi hai người đi xa không còn bóng dáng, Trần Quý Sinh mới buông cánh tay
con gái thở dài nói: "Con thấy không? Tình cảm hai người rất tốt, Thành
Quân đau vợ như đau cái gì, con đừng làm mất mặt, để người khác nhìn
thấy ra cái dạng gì?"
Lý Lan Phương cũng tận tình khuyên bảo:
"Năm nay con mới 15, sau này có rất nhiều thanh niên tốt cho con chọn,
con đừng mãi nhìn chằm chằm Thành Quân, trong lòng thằng bé coi con như
em gái, dù không cưới vợ, cũng không làm con rể chúng ta."
Lý Lan Phương đau lòng con gái, nhưng cũng không có biện pháp.
Bà cùng chồng rất thích Đảng Thành Quân, tuy anh lớn hơn Thu Nguyệt hơn
chín tuổi, nhưng chỉ cần anh bằng lòng chờ Thu Nguyệt hai năm, bà cũng
đồng ý đem cô gả cho anh, do bà nhìn ra lớn hơn cũng không có cái gì,
người sáng suốt đều nhìn ra, Đảng Thành Quân chỉ coi Thu Nguyệt như em
gái, gặp mặt cũng không muốn nói nhiều với con bé hai câu, đối với Thu
Nguyệt cùng người khác đều giống nhau.
Cho dù Thu Nguyệt thích
Đảng Thành QUun, họ cũng không nỡ gả con gái cho một người không thích
con bé, càng huống chi chính bọn họ muốn gả, không phải cũng xem anh có
bằng lòng hay không sao?
Phải nói trước kia không gặp Hoắc Nhung, bọn họ có lẽ còn có thể nghĩ Đảng Thành Quân sẽ như vậy, không nhiệt
tình với ai, với con gái cũng không ngoại lệ. Nhưng từ hôm qua bọn họ
nhìn thấy Hoắc Nhung đã biết, Đảng Thành Quân đối với cô gái anh thích
không giống như người khác, dáng vẻ, nét mặt, lời nói, hành động kia
không lừa được người khác, đó mới là cô gái anh thật lòng thích.
Nhà họ cùng Đảng Thành Quân không có duyên phận, hiện tại anh không thích
Thu Nguyệt, về sau dù cô lớn lên, cũng không đột nhiên liền thích. May
mắn họ chưa từng theo ý cô mà nói qua những lời này với anh, nếu không
thật sự tới lúc đó sẽ bị bẽ mặt, sau này đại đội có chuyện gì Trần Quý
Sinh cũng ngượng ngùng tìm Đảng Thành Quân giúp đỡ.
Đạo lý này
hai vợ chồng Trần Quý Sinh đều hiểu, Trần Thu Nguyệt lại khăng khăng
không hiểu, từ khi biết Đảng Thành quân bắt đầu đính hôn, hằng ngày ầm ĩ với hai vợ chồng họ, trách bọn họ không đồng ý nói với Đảng Thành Quân
kêu anh chờ cô ta hai năm.
Đừng nói họ không có lập trường này, dù có, người ta cũng không chắc đồng ý.
Hai vợ chồng hết lời khuyên bảo nhiều ngày, Trần Thu Nguyệt vẫn sống chết
muốn kêu họ đi nhìn cô dâu của Đảng Thành Quân, hôm qua bọn họ nhìn cũng nhìn rồi, trở về nói cũng nói rồi, Trần Thu Nguyệt còn có một chút
không chết tâm, biết Đảng Thành Quân có khả năng muốn tới đại đội làm
chứng nhận, còn muốn củng Trần Quý Sinh tới đại đội, ông sợ hãi không
thể không nói vợ ngăn con gái lại, sau đó làm trước chứng nhận, đợi
người tới nhanh chóng giao cho người ta để hai người mang đi.
Kết quả vẫn đụng phải.
Trần Quý Sinh cũng không khuyên, ông nghĩ nhìn thấy cũng tốt, bọn họ càng
ngăn cản, Trần Thu Nguyệt càng không từ bỏ, mãi cảm thấy còn có hy vọng, hiện tại để con bé tận mắt nhìn thấy Đảng Thành Quân có bao nhiêu yêu
thương vợ mình, tuy sẽ lập tức khó chịu, nhưng khó chịu mấy ngày khẳng
định sẽ bỏ cuộc.
"Con xem, trong lòng người ta vốn dĩ không có
con, đừng nói con nhỏ, coi như năm nay con cũng mười..., người ta không
thích chính là không thích. Hiện tại người ta đã kết hôn, vợ cũng đã
lấy, con đừng ầm ĩ nữa, cha con ở đại đội còn phải làm người, nếu bị
nàng dâu mới kia nhìn ra, con đem thể diện của nhà chúng ta đặt ở đâu?
Với tính cách Đảng Thành Quân, nếu thật sự bị cậu ta nhìn ra, chắc chắn
cậu ta sẽ không để ý tới cha con nữa!"
Trần Quý Sinh muốn dao sắc cắt thịt thối, dứt khoát cho Trần thu Nguyệt một liều thuốc mạnh, không nghĩ tới bên này ông nói xong, bên kia Trần Thu Nguyệt dùng tay áo lau
nước mắt, khóc không ra tiếng.
Ông thấy con gái khóc thương tâm
như vậy, rốt cuộc vẫn không dễ chịu, tay trong túi mò hai cái, bỗng
nhiên sờ thấy kẹo Hoắc Nhung cho ông, tức khắc cảm thấy cứu được một
mạng.
"Con trước đừng khóc, chỗ cha có kẹo này, cho con ăn hai viên được không?"