Mọi người cuối cùng thương nghị ra kế hoạch thứ hai, binh chia làm hai
đường tác chiến, phối hợp lẫn nhau để lẩn tránh nguy hiểm. Chỉ là nếu cứ như vậy, nhất định phải điều binh lực từ phía cổng thành phía Nam đang
chiến đấu kịch liệt về.
Nhưng phía cổng thành Nam vốn đang là hai quân giằng co, điều binh đi dễ đánh vỡ cân bằng, ngược lại còn làm cổng thành phía Nam thất thế, huống chi một khi quân địch phát hiện binh lực bên cổng thành Nam bị giảm bớt, lại nghe nói phía cửa thành Bắc có lực
lượng ra khỏi thành đánh lén, tất nhiên đoán được chúng ta đã bỏ lỏng
một bên, đầu trận tuyến cũng sẽ không loạn.
"Kỳ thật, trước mắt
tình thế trên đầu tường cũng ổn, chính là không rảnh tay để quét sạch
cửa thành, nếu có thể điền thêm sức lực của những người này, hai bên có
thể tiếp tục giằng co, trong một chốc quân địch cũng không phát hiện
được chúng ta điều binh, có thể đánh nhanh thắng nhanh." Có người đề
nghị.
Khương Trĩ Y lại lần nữa lên tinh thần: "Cho nên không nhất định phải điều binh lực, chỉ cần là nhân lực?"
"Đúng vậy, nhưng nhân lực chỉ sợ cũng không chỗ mà điều. Hà Tây chúng ta thật ra có thể huy động lính ở tất cả mọi nhà, nhưng bá tánh nơi này không
có chiến lực, ra trận quá nguy hiểm."
Khương Trĩ Y gật đầu: "Chúng ta là người không có đường lui, nhưng bá tánh thì có, không thể để cho bọn họ mạo hiểm."
Trong đường lại lần nữa trầm mặc xuống, mắt thấy một đám Huyền Sách Quân
không bột đố gột nên hồ ở đây, Khương Trĩ Y nhíu mi lại đi dạo một chút, qua một lát đột nhiên ngừng lại, vừa nhớ vừa lẩm bẩm nói: "Người không
có đường lui —— hình như trong thành còn một đám."
"Đêm qua ta
nghe nói, thứ sử tiền nhiệm Hạnh Châu phạm tội nuôi phỉ, sau đó những
tên sơn phỉ đó đều bị quét sạch," Khương Trĩ Y đưa một ngón tay chỉ lên
vị trí lao ngục trên bản đồ, "Trước mắt hẳn đang bị giam giữ trong lao
ngục, chờ đợi thu sau hỏi trảm."
Mắt Tam Thất sáng lên: "Sơn phỉ chính là chiến lực tuyệt hảo!"
Khương Trĩ Y suy tư một lát, quyết đoán nói: "Phái người đi theo Tào Tư Mã đưa tin, có thể hạ lệnh cho tù phạm lập công chuộc tội sẽ được xử lý nhẹ
hay không, nếu được liền phát vũ khí, để mọi người cùng kháng địch!"
Tào Trầm bên kia thực mau trả về đáp án khẳng định, lao ngục thả tù phạm
ra, nên ngay cả ngục tốt cũng cùng nhau tới cổng thành phía Nam. Phạm
nhân ngồi tù lâu ngày không thấy mặt trời giờ đây tìm thấy một đường chi cơ, tay cầm lên đại đao, tinh thần vô cùng mãnh liệt.
Tam Thất có nhân thủ, một tiếng hướng về phía trạm canh gác gọi chiến mã tới, xoa tay hầm hè chuẩn bị đại sát một hồi.
Khương Trĩ Y đứng ở cửa quan nha tiễn mọi người, nhìn bọn họ một đám lưu loát
lên ngựa, ống tay áo buộc lại thật chặt: "Các ngươi là người mà ta mang
đến, ta đáp ứng các ngươi xuất chiến, các ngươi cũng phải đáp ứng ta sẽ
bình an trở về, biết chưa?"
Dõi theo bọn họ giục ngựa rời đi mãi
đến lúc nhìn không thấy nữa, Khương Trĩ Y tiếp tục bất an mà ngồi lại
chính đường ở quan nha, qua không lâu, nghe nói số lượng thương binh
tăng vọt, quân y không đủ, lại phái nha dịch đi thỉnh hết tất cả y sư
các y quán trong thành đến, sau đó trở về hậu viện, ngay cả Phùng quân y đang chiếu cố Bùi Tuyết Thanh cũng tạm thời điều qua.
Trong Tây
sương phòng, Bùi Tuyết Thanh tựa hồ cũng nghe thấy rung chuyển bên
ngoài, mày nhíu chặt, thỉnh thoảng thở gấp mấy hơi, ngủ đến thập phần
không an ổn, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, giống như dù trong mộng cũng
không dám kêu lên cái tên kia.
Nhìn gương mặt Bùi Tuyết Thanh ửng hồng, sốt mãi không lùi, nhớ tới tâm bệnh mà Phùng túc nói, Khương Trĩ Y hít sâu một hơi quyết định, bảo tỳ nữ Bùi gia cùng Kinh Chập đi bên
ngoài bảo vệ cửa sổ, chớ để người tới gần.
Hai tỳ nữ lui đi ra
ngoài, Khương Trĩ Y ngồi ở bên giường, nắm lấy tay Bùi Tuyết Thanh, nhẹ
giọng nói: "Tuyết Thanh a tỷ, không biết tỷ có thể nghe thấy ta nói
chuyện hay không, khúc mắc không thể giải được của tỷ, có lẽ là ray rứt
trong lòng với vận mệnh vùi thân nơi núi hoang của người mình yêu thương nhất mà không làm gì được, nhưng nếu ta nói cho tỷ, trên đời này vẫn có chuyện tỷ có thể làm cho hắn, liệu tỷ có khoẻ lên hay không?"
"Tuyết Thanh a tỷ, ý trung nhân của tỷ thực ra không phải là báo quốc mà chết, mà là bị người ám hại."
"Thù lớn chưa trả, kẻ thù trên thiết kỵ trước mắt đã ở rất gần tỷ rồi, tỷ
không thể ngã xuống, tỷ hãy tỉnh lại đi, chúng ta cùng nhau đánh thắng
một trận, được không?"
Chạng vạng hôm đó, hai quân đang giằng co, phản quân chợt nghe thấy quân canh giữ cổng thành Bắc Hạnh Dương giết
ra, từ phía Tây Nam chia làm hai đường, bọc đánh đường lui của bọn
chúng, liền đại loạn trận tuyến đầu, liền hấp tấp lui binh.
Quân
coi giữ cổng thành Nam liền nắm được cơ hội, lao ra cửa thành truy kích
phản quân đang rút lui, lại lần nữa thắng được trận chiến, tạm thời có
thời gian thở dốc.
Hai ngày ác chiến liên tục qua đi, quân coi
giữ thành Hạnh Dương thương vong hơn phân nửa, y sư thành Tây chân không chạm đất, bôn tẩu trắng đêm.
Ngày kế, 29 tháng sáu, trong lòng
phản quân biết ngày hôm trước trúng kế dương đông kích tây, chủ tướng
diều hâu trong cơn giận dữ, hạ lệnh tiếp tục triệu tập tinh binh đi về
hướng Hạnh Dương, thề phải không tiếc trả bất kể mọi giá, phải bắt lấy
Hạnh Dương.
Sáng sớm ngày 30 tháng sáu 30, tiếng trống trận ù ù
vang lên, quân coi giữ Hạnh Dương sau một ngày hai đêm nghỉ ngơi chỉnh
đốn, lại nghênh đón trận thứ ba.
Từ sáng sớm đánh đến hoàng hôn,
hai quân lại lần nữa lâm vào giằng co, phản quán công mãi không được,
quân tâm dao động, trời lại chợt giáng mưa to, không thể không triệt
binh quay về.
Thiên thời cũng có lợi và hại, phúc họa tương y, mưa to dưới, thành Hạnh Dương cũng chịu ảnh hưởng này.
Màn đêm buông xuống, vì mấy lều nhỏ lưu dân dựng lân thời để trú ẩn bị sụp, nên một lượng lớn lưu dân không có chỗ để tránh, nên ào vào các phố
hẻm, nội loạn bùng lên.
Quân coi giữ chỉ còn chiến lực hơn một ngàn.
Một cái lại một cái tin tức xấu truyền tới tai Khương Trĩ Y.
Đêm khuya, trong quân doanh thành Tây, các binh sĩ ướt đẫm vừa mồ hôi vừa
nước mưa, vết thương chồng chất, có người chịu không nổi tê liệt ngã sụp xuống, mấy binh lính hối hả khiêng thương binh đã không còn ra dạng
người trên cáng vội vàng qua lại, từng bồn máu loãng được mang ra từ
doanh trướng hắt thẳng lên mặt đất đầy bùn, ngay cả Huyền Sách Quân cũng đã không còn bao nhiêu sức lực, dời lưu dân đi xong trở về, cả đám đều
chống kiếm đứng trong mưa, cúi đầu thở dốc.
Khương Trĩ Y đứng dưới tán dù do Kinh Chập che, nghe trên đỉnh đầu tiếng mưa rơi bùm bùm, lông mi run run mà nhìn một màn này.
Kinh Chập khuyên nhủ: "Quận chúa, tối nay sợ là không ngủ được rồi, hay ngài vào doanh trướng nghỉ ngơi một chút giữ sức đi, chờ Tào Tư Mã tới rồi
cùng nhau thương nghị đối sách."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, thất thần mà dẫm lên mặt đất đầy máu, bùn, từng chân đi vào doanh trướng.
Bỗng nhiên bên ngoài trướng chớt loé lên một màn trắng xoá, một tia sấm sét
đánh xuống. Khương Trĩ Y đột nhiên run lên, đỡ bàn trong trường, giống
như bị cọng rơm cuối cùng áp đảo, mất hết sức lực chống đầu gối chậm rãi ngồi xổm xuống.
"Nhiều nhiễu loạn như vậy, chỉ cần một chuyện giải quyết không được, đều có thể lấy tánh mạng mọi người......"
"Kinh Chập, làm sao bây giờ...... Chúng ta còn có thể chịu đựng được bao lâu, chúng ta còn có thể tiếp tục chống cự hay sao?"
Kinh Chập thu dù lại một bên, ngồi xổm xuống theo, vỗ vỗ lưng nàng: "Quận
chúa, thế nào cũng sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp."
Bên ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến tiếng Tam Thất gọi Tào Tư Mã, Khương Trĩ Y vội vàng đứng dậy, lau lau khóe mắt, sắc mặt nghiêm túc lên.
Tào Trầm cùng Tam Thất mặc áo tơi vén rèm mà vào, liếc mắt một cái thấy động tác nàng lau nước mắt, chân hơi hơi cứng lại.
Khương Trĩ Y làm như không có việc gì cười cười, duỗi tay mời: "Tào Tư Mã tới, vào đi."
Tào Trầm đi nhanh vào trong trướng, phía sau là một nam một nữ đi lên theo.
"Trĩ Y muội muội." Một giọng nữ quen thuộc đã lâu vang lên.
Khương Trĩ Y vừa nhấc mắt, thấy Bùi Tuyết Thanh đi theo Bùi tử Tống tiến vào,
kinh ngạc mà đi ra phía trước, nắm lấy tay nàng ta: "Tuyết Thanh a tỷ,
tỷ có thể xuống giường rồi!"
Bùi Tuyết Thanh cũng nắm lấy tay
nàng: "Những lời ngày ấy muội nói ta đều nghe được, ta sẽ không ngã
xuống nữa, một trận này, ta cũng muốn cùng muội, cùng mọi người đánh
giặc."
Khương Trĩ Y mấy ngày nay chỉ có mỗi tin tốt duy nhất này tới, liền rưng rưng nước mắt gật gật đầu.
Bùi Tử Tống nhìn vành mắt nàng đỏ lên: "Đừng lo lắng, ta cùng Tuyết Thanh
thời gian trước vẫn luôn tự phát cháo cho lưu dân, đặc biệt Tuyết Thanh
còn từng xem bệnh giúp rất nhiều lưu dân, chắc mấy lưu dân đó cũng nể
tình mà chịu nghe lời nàng nói, trong chốc lát chúng ta liền qua đó để
ổn định nhân tâm."
Khương Trĩ Y nhìn hai người gật đầu: "May mắn có hai người."
Tào Trầm: "Vấn đề bị thiếu mũi tên, trong lòng hạ quan có một kế, cũng đã
thương lượng cùng bộ hạ xong, chúng ta tính chế tạo gấp một đám người
rơm, phủ thêm nhung trang, lợi dụng đêm tối đánh trống trận nghi binh,
bên phía địch sẽ không nhìn rõ cái gì, thấy bóng 'người' trên đầu tường, nhất định lấy mũi tên bắn, như thế chúng ta liền có thể mượn được mũi
tên của phản quân mà dùng...... Có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian
thì hay bấy nhiêu, Thẩm Thiếu tướng quân cũng thêm được thời gian tới
gần thêm chút."
"Thật tốt quá......" Khương Trĩ Y nhìn về phía Tào Trầm, "Đa tạ mọi người nguyện ý tin tưởng Thẩm Thiếu tướng quân."
"Tất cả đều là kẻ nếu thành bị phá liền không còn đường ra, vốn là nhất thể, chúng ta phải chung tay cố hết sức giữ thành." Bùi Tuyết Thanh nhẹ
nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng.
Tào Trầm gật đầu: "Quận chúa không
cần nói cảm ơn, hạ quan đây vốn chính là được Ninh Quốc Công mười một
năm trước yểm hộ, hiện giờ có thể báo ơn người năm ấy giống như ta thân
hãm nhà tù, báo ơn quận chúa, hạ quan muôn lần chết không chối từ!"
Khương Trĩ Y sửng sốt: "Ngươi có quen biết với a cha ta sao?"
Tào Trầm chắp tay: "Hạ quan nguyên quán Ký Châu, mười một năm trước là một
nha dịch nho nhỏ trong phủ thứ sử Ký Châu, tất cả kinh nghiệm lẫn bài
học về thủ thành đều là do Ninh Quốc Công năm đó toàn lực thủ thành mà
ra, Ninh Quốc công ở trên trời linh thiêng sẽ bảo hộ quận chúa, quận
chúa ngàn vạn lần không cần nhụt chí."
Khó trách ngày ấy ánh mắt
Tào Trầm lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền ngây ngẩn cả người, mặt mũi
nàng cùng a cha nàng giống nhau, nhất định là Tào Trầm nhìn nàng nhớ tới cố nhân.
Khi các châu xung quanh đều đã lần lượt bị chiếm, thế
mà Hạnh Châu vẫn có thể kiên trì ở chỗ này, trong đó hẳn cũng có một
đường sinh cơ này a cha lưu lại cho nàng. Trong nháy mắt, hốc mắt Khương Trĩ Y chợt nóng lên, mắt rươm rướm lệ: "Tốt, trước mắt còn chuyện lương thảo chưa được giải quyết, trong nhà bá tánh trong thành có còn lương
thực dư?"
"Có, chỉ là mấy ngày nay chiến hỏa không ngừng, thời
gian trước bá tánh trong thành đều nhìn thấy bộ dáng lưu dân không có
cơm ăn khổ sở đến thế nào, nên trong lòng bọn họ ắt cũng bất an, sợ lấy
đồ ăn ra, tiếp theo liền đến phiên mình, nếu vì kiếm quân lương mà mạnh
mẽ cưỡng ép, dễ khiến cho trong thành xảy ra náo động, nên vẫn phải dùng lời lẽ thuyết phục cho bằng được bá tánh, để bọn họ tin tưởng viện quân đang trên đường tới."
"Vậy giao cho ta đi," Khương Trĩ Y dùng
sức mím môi, "Quân lương này, là do ta hứa với mọi người, cũng sẽ xin
được cho mọi người."
*
Đêm 30 tháng sáu, quân canh giữ Hạnh Dương phát động chiến lược đánh nghi binh, lấy dùng rơm, thu hoạch được năm vạn mũi tên.
Mùng một tháng bảy, qua cơn mưa trời lại sáng, chủ tướng Diều Hâu của phản
quân vì lại lần nữa trúng kế, tức đến sùi bọt mép, vậy mà cả một ngày
trước sau vẫn nghi binh chưa động.
Ngày hai tháng bảy, tiếng đại quân tiếp cận chấn động toàn thành, lại năm vạn nhân mã tới gần Hạnh Dương.
Đến tận hiện tại mới biết, trong phạm vi mấy trăm dặm gần đây, tất cả các
châu đều đã rơi vào tay phản quân, Hạnh Dương đã trở thành một toà thành cô độc, cho nên phản quân đang tập kết lại, toàn quân xuất kích về
hướng tòa thành hấp hối giãy giụa này.
Giờ ngọ, ngày hai tháng
bảy, trận chiến thứ tư bùng nổ. Hai quân giao chiến, từ lúc mặt trời
chói chang trên đỉnh đầu mãi cho đến khi trăng đã lên cao, vẫn chưa
ngừng lại.
Mặc dù vào đêm, hoàn cảnh tối lửa tắt đèn bất lợi cho việc công thành, nhưng phản quân cũng không có ý lui chút nào.
Bởi vì đường sinh cơ mà Hạnh Dương đang chờ đợi chính là đường chết của bọn họ, nếu không thể đoạt được Hạnh Dương trong trận chiến này, thì lần
sau, rất có thể bọn họ sẽ phải đối mặt với đội thiết kỵ của Huyền Sách
Quân Hà Tây.
Bất kể là kẻ công thành hay là người thủ thành, hai bên đều tin rằng, đây là trận quyết chiến cuối cùng.
Màn đêm buông xuống, phản quân xiết chặt vòng vây, ba đánh một, chặn đứt
đường thoát ở ba mặt Đông, Nam, Bắc của thành Hạnh Dương, hai quân quyết chiến ở cửa Tây thành.
Quân coi giữ thành Hạnh Dương trào dâng ý chí tử chiến đến cùng, bá tánh trong thành mấy ngày nay cũng chứng kiến quân coi giữ liều chết chống cự, ngay cả quận chúa đương triều cùng nhi nữ của tướng quốc cũng bôn ba không ngủ không nghỉ, các nam đinh tráng
tự nguyện mặc vào áo giáp của binh lính đã chết trận, cầm lấy vũ khí,
tiến đến cửa Tây thành tham chiến.
Cửa thành lần lượt bị phá, lại lần lượt ngoan cường chống lại. Đêm chưa bao giờ dài đến như thế.
Trời tờ mờ sáng, ngay thời khắc đen tối nhất, trong quân doanh đèn đuốc sáng trưng, tiếng trống trận còn vang vọng từ đầu tường, tiếng kèn, tiếng
kêu la, tất cả chen chúc nhau lọt vào tai, Khương Trĩ Y ngồi trên bàn
trong doanh trướng mở tờ giấy Tuyên Thành ra, chấp bút chấm mực, đang
định đặt bút viết cái gì, bỗng nhiên thấy Tam Thất đi đến.
"Thiếu phu nhân," Tam Thất chấp tay lại, sắc mặt túc mục, "Tam Thất thay mặt
một trăm huynh đệ Huyền Sách Quân ở đây, thỉnh ngài cho phép đối chiến!"
Ngòi bút trên tay Khương Trĩ Y run lên, nàng nâng mắt nhìn.
"Nếu cứ bị động cố thủ bên trong thành, thì Hạnh Dương nhiều nhất chỉ chịu
được thêm nửa canh giờ, nhưng nếu tiểu nhân mang các huynh đệ giết đi ra ngoài, dọn sạch một đám quân địch trước mắt này, hoặc ít hoặc nhiều
cũng tranh thủ được nửa ngày sinh cơ cho Hạnh Dương."
Khương Trĩ Y chậm rãi từ trên ghế dựa đứng lên: "Nếu Hạnh Dương có được nửa ngày sinh cơ này, các ngươi sẽ ra sao?"
"Chúng ta có chết cũng không hối tiếc!"
Khương Trĩ Y xoay đầu qua một bên, nhẹ nhàng nuốt xuống: "Ta không đồng ý."
"Thiếu phu nhân, một khi thành bị phá, bắt đầu chiến đấu trên đường phố, chiến mã của chúng ta sẽ không dùng được nữa, chỉ có thể đánh tay không, vật
lộn cùng quân địch, căn bản giết không được bao nhiêu người đã phải thúc thủ chịu trói. Nếu sau nửa ngày nữa thiếu tướng quân có thể đến nơi, mà chúng ta lại bị công phá ngay sáng sớm hôm nay, như vậy tất cả hy sinh
mấy ngày này đều uổng phí, trước mắt có thể kéo dài được một khắc thì
cũng là......"
"Ta nói, ta không đồng ý!" Khương Trĩ Y ngắt lời
hắn, "Trước khi đi, thiếu tướng quân nói, mệnh lệnh của ta cũng như lệnh của hắn, các ngươi muốn cãi quân lệnh sao?"
Tam Thất cong cong
môi: "Ta biết ngay thiếu phu nhân sẽ nói như vậy, nhưng ngài đã quên rồi sao, đạo quân lệnh thứ nhất của thiếu tướng quân là bảo chúng ta hộ
tống ngài bình an hồi kinh, cái quân lệnh này cao hơn hết thảy."
Hốc mắt Khương Trĩ Y nóng lên, nước mắt sôi trào, đôi tay chống lên bàn:
"Các ngươi là người mà ta mang đến, chúng ta phải cùng nhau bình an hồi
kinh......"
"Thiếu phu nhân, mấy ngày này mọi người thấy ngài làm hết sức mình như vậy, trong lòng ai cũng hiểu, từ tận đáy lòng đều nhận ngài là thiếu phu nhân chúng ta. Mọi người cũng rất muốn cùng ngài đi
Trường An, rất muốn uống được ly rượu mừng ngài cùng thiếu tướng quân,
nhưng chiến hỏa không buông tha ai cả, luôn có người phải hy sinh. Chúng ta cũng không khác gì quân coi giữ đã hy sinh ở thành Hạnh Dương này,
tánh mạng chúng ta cũng không quý hơn bọn họ, chúng ta cũng không sợ hy
sinh!"
"Chúng ta không sợ hy sinh ——!" Bên ngoài trướng truyền đến tiếng hô lớn đồng loạt.
Lông mi Khương Trĩ Y run lên, bước đi ra ngoài, thấy một trăm Huyền Sách
Quân thân khoác huyền giáp, tay cầm trường kiếm, xếp hàng ở phía trước,
đã là tư thế chờ xuất phát.
"Các ngươi đừng như vậy......" Hốc
mắt Khương Trĩ Y tràn đầy nước mắt, từng giọt lã chã rơi xuống, quay đầu đi chỗ khác, "Các ngươi sao có thể ép ta......"
...... Ép ta đưa ra mệnh lệnh để mọi người đi chết.
Tam Thất đứng ở trước một trăm binh lính Huyền Sách Quân, mặt hướng về phía nàng hất đầu cười: "Thiếu phu nhân, chúng ta không phải chỉ là vì bảo
hộ ngài, nếu như mất thành Hạnh Dương, không chỉ có ngài rơi vào tay
địch, đợi đến khi nhiều huynh đệ khác của Huyền Sách Quân đến nơi này,
sẽ phải có càng nhiều người đổ máu hy sinh, bảo chúng ta trơ mắt nhìn
ngài bị bắt, nhìn huynh đệ cùng vào sinh ra tử chết dưới chân thành trì
mà mình không thủ được, đó là chết cũng không thể nhắm mắt, chi bằng
trước mắt lao ra giết thêm càng nhiều địch nhân càng tốt, càng tiêu dao
sung sướng!"
Hai mắt Khương Trĩ Y đẫm lệ mông lung mà xoay người nhìn lại: "Thật sự không có biện pháp khác sao......"
"Không còn biện pháp nào cả, chỉ có thể liều chết một trận!" Tam Thất chắp
tay, "Thiếu phu nhân, một trận chiến này chỉ có kỵ binh của Huyền Sách
Quân có thể làm được, thời cơ không đợi người, thỉnh ngài hạ lệnh!"
"Thỉnh thiếu phu nhân hạ lệnh ——!"
Tầm mắt Khương Trĩ Y bắt đầu mơ hồ, liếc liếc nhìn qua một trăm gương mặt
kiên quyết, nhắm mắt lại chớp rớt nước mắt, hít sâu một hơi, gian nan
nói ra từng chữ một: "Nay lệnh cho các ngươi, lệnh cho các ngươi ra khỏi thành nghênh địch, bảo vệ Hạnh Dương......"
"Dạ, thiếu phu nhân!" Một chúng Huyền Sách Quân đồng thời xoay người, đi ra khỏi doanh địa, xoay người lên ngựa.
Tam Thất ngồi trên lưng ngựa, cuối cùng còn quay đầu nhìn nàng cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền trên gương mặt.
Khương Trĩ Y nhìn thấy gương mặt trẻ trung dưới mũ sắt kia, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy hắn ——
Thiếu niên mười sáu tuổi, xuất hiện ngay thời điểm khi tình cảm của nàng cùng thiếu tướng quân bọn họ chưa chín muồi, đang năm lần bảy lượt muốn
thoát khỏi Hà Tây, liền đứng ngay đầu đường thành Cô Tang đông như trẩy
hội, cũng giống giờ phút này, cười lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, nhìn
nàng nói: "Tiểu nhân tên là Tam Thất, trong ba bảy hai mốt tam thất, là
hộ vệ thiếu tướng quân phái đến bảo vệ bên người ngài, ngài đi đến chỗ
nào tiểu nhân đều đi theo ngài!"
Mắt lại lần nữa nóng lên, lệ
tràn bờ mi, Khương Trĩ Y lảo đảo chạy như bay đi ra ngoài, ngửa đầu nhìn Tam Thất cùng một chúng tướng sĩ phía sau hắn nói với theo: "Cho dù chỉ có một đường sinh cơ, cũng phải cố gắng giành lấy, ta ở chỗ này, chờ
chư vị chiến thắng trở về!"
"Dạ, thiếu phu nhân!"
Mọi
người quay đầu ngựa lại, giơ roi về phía cửa Tây thành phi nhanh đến,
thẳng tiến không lùi mà biến mất hoàn toàn vào ánh bình minh tờ mờ chưa
tỏ.
Khương Trĩ Y đứng ở cửa quân doanh, nghe phía cửa thành vọng
đến tiếng chém giết, hết lượt này lại đến lượt khác, nối tiếp nhau không dứt, lại nhìn thấy mặt trời đang từng chút chậm rãi nhú lên, những tia
nắng sáng rọi chiếu khắp đất trời, lại là một ngày mới đến.
Có người tới báo tin vui, nói quân địch tạm thời lui lại.
Nhưng mà nàng, không còn có thể chờ được bọn họ chiến thắng trở về.
*
Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, khi Kinh Chập đi vào trong doanh trướng,
thấy Khương Trĩ Y mặt không có biểu tình ngồi ở cạnh bàn, đang cầm một
cái khăn mặt chà lau tụ tiễn mà Nguyên Sách đưa cho nàng.
Mắt
thấy nàng lấy từng mũi tên trong tráp cất vào bao đựng tên, cùm cụp một
tiếng lấy tụ tiễn ra, điều chỉnh đến vị trí sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc
nào, giữa mày Kinh Chập nhướng lên: "Quận chúa, ngài đây là......"
Khương Trĩ Y cất tụ tiễn vào trong tay áo, nâng gương mặt mỏi mệt lên gượng
cười: "Ta đi lên trên thành lâu đưa tiễn bọn họ...... Cũng phải mang vũ
khí phòng thân."
Mặt Kinh Chập lộ vẻ không đành lòng, nhấc kiếm lên: "Nô tỳ theo ngài."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, được Kinh Chập đưa đi ra khỏi quân doanh, cũng không dùng xe ngựa, đi về hướng đoạn đường cuối cùng mà Huyền Sách Quân đã đi kia.
Hai bên phố hẻm, bá tánh lo sợ bất an thỉnh thoảng thò đầu ra khỏi cửa nhà thăm dò, dáo dác nhìn về phía động tĩnh trong thành.
Có viên quan hết sức lực, chống đỡ hết nổi, ngồi liệt ở ven đường, cầm lấy túi nước đổ thẳng vào yết hầu, lại phát hiện đã không còn giọt nước
nào.
Có binh lính mới vừa được khiêng từ trên đầu tường xuống
dưới, máu chảy không ngừng dính đầy trên áo, người khiêng cáng một đường gọi Quân Y, vội vàng đi nhanh về hướng quân doanh.
Có y sư xách theo hòm thuốc chạy như điên, mũ trên đỉnh đầu rơi xuống cũng không kịp lo.
Không có ai để ý giờ phút này quận chúa đương triều đang đi trên con phố đầy ngập bất ổn này.
Nàng giống như cũng không phải quận chúa gì, chỉ là một con người bé nhỏ không đáng kể trong muôn vàn con người cực khổ này.
"Tỷ tỷ, trước cửa thành đang đánh giặc, rất nguy hiểm!" Một tiểu cô nương từ trong cửa nhà thò đầu ra nhắc nhở nàng.
Bước chân Khương Trĩ Y ngừng lại, nghiêng đầu nhìn qua: "Hiện đang tạm thời
ngừng chiến, tỷ tỷ chỉ là đi nhìn thân nhân một chút."
"A, tỷ tỷ có thân nhân ở nơi đó đánh giặc sao?"
"Đúng vậy, bọn họ đều là tướng sĩ anh dũng nhất trên đời này." Khương Trĩ Y nhìn đầu tường, tiếp tục đi đến phía trước.
Cửa thành còn thừa không mấy người, nhưng binh lính, tù phạm trong ngục, bá tánh tự nguyện tham chiến tất cả đều ngồi trên mặt đất, tinh bì lực tẫn mà dựa lưng vào nhau, chống đỡ lẫn nhau.
Bùi Tử Tống đang cùng Tào Trầm thương nghị cái gì. Bùi Tuyết Thanh thì đàn băng bó vết thương nhẹ cho binh lính.
Thấy nàng tới, mọi người đều tiến lên.
Khương Trĩ Y xua xua tay, ý bảo bọn họ ai bận việc nấy, không cần để ý nàng, rồi từng bước một dẫm lên cầu thang lên thành lâu.
Dưới tường thành là núi thây biển máu, giống luyện ngục nhân gian, khắp nơi
đều là binh lính cùng chiến mã với quân phục sặc sỡ khác màu lẫn vào
nhau.
Khương Trĩ Y đứng dựa vào lan can trên thành lâu trông về
phía xa, liếc mắt một cái nhìn lại, căn bản không phân biệt rõ Huyền
Sách Quân ở nơi nào.
Hoá ra một trăm con người trên chiến trường lại nhỏ bé như thế, tựa như những ngôi sao lấp loé rơi rụng giữa dải ngân hà.
Khương Trĩ Y dõi mắt tìm kiếm, cẩn thận phân biệt, run rẩy nâng một ngón tay lên: "Một người."
Kinh Chập theo hướng nàng chỉ nhìn lại, mơ hồ thấy một binh lính Huyền Sách Quân ngã sấp trong vũng máu.
Khương Trĩ Y tiếp tục nỗ lực tìm kiếm, lại giơ ngón tay chỉ qua: "Hai người, ba người, bốn người......"
Chờ nàng đếm tới mười bảy người, Kinh Chập kéo khuỷu tay nàng khuyên nhủ: "Quận chúa, đừng đếm......"
"Ta phải đếm......" Khương Trĩ Y bướng bỉnh vịn lấy lan can, vẫn luôn đếm
tới thứ năm mươi, rốt cuộc cũng không thể đếm tiếp nữa, liền ngồi xổm
trên mặt đất, ôm mặt khóc không ra tiếng.
*
Trong vòng
thành lâu là sở đốc chiến, Khương Trĩ Y ở lại nơi này, cùng các phó
tướng chỉ huy tác chiến dùng chút thô lương cùng nước canh cho no bụng.
Kinh Chập khuyên nàng vẫn nên về quân doanh cho an toàn chút. Khương Trĩ Y
lại lắc lắc đầu. Ngay một khắc thành bị phá, ở trên đầu tường hay là ở
trong thành liền không có gì khác nhau, nếu quân địch giết vào, không ai có thể tồn tại để chạy qua chỗ nàng báo tin cho nàng, nàng liền không
thể biết được sinh tử của toà thành này vào thời khắc đầu tiên, chỉ có
thể đột ngột bị bắt sống mà chưa kịp hay biết gì.
Ngày dần dần lên cao, thực mau liền tới cái thời khắc sau nửa ngày mà Tam Thất.
Giờ Tỵ, một loạt tiếng bước chân chỉnh tề đồng loạt vang lên, làm chấn động dưới chân thành, từ phía đường chân trời xa xa hiện ra một lá cờ xí màu xanh lơ phất phơ đón gió, phản quân lại đến, bọn chúng lại lần nữa mênh mông cuồn cuộn đánh về phía cửa thành.
Trên dưới cửa thành, các
tướng sĩ xoay người đứng lên, cung tiễn và mũi tên cũng đã dùng hết,
liền xoay người nhặt lấy vũ khí của đồng bạn đã chết đi bên cạnh như
cùng đường bí lối.
Khương Trĩ Y ngồi trên thành lâu nhắm mắt lại, nghe tiếng trống trận ầm ầm vang lên, từng tiếng "giết","giết" lại ồ ạt kéo đến.
Lúc này đây, tất cả thanh âm đều gần trong gang tấc, tử vong cũng gần trong gang tấc.
Một người lại một người binh sĩ theo tiếng ngã xuống, trên thành liều chết
chống cự, dưới thành, tiếng chuỳ công thành va vào cửa thành ầm vang lên đinh tai nhức óc, như muốn đập xuyên, đập nát tòa thành này.
Âm thanh hạo kiếp ngập trời, Khương Trĩ Y lại chưa từng có thời khắc nào bình tĩnh hơn giờ phút này.
Tiếng hò hét giữ cửa thành càng ngày càng mỏng manh, không biết tới khi nào,
Khương Trĩ Y nghe thấy bên tai một âm thanh rút kiếm, vừa mở mắt, thấy
phía dưới quân địch đã mở được một lỗ hổng trên tường thành, Kinh Chập
mặt đầy phòng bị mà rút kiếm giơ lên trước ngực.
"Kinh Chập, ngươi cũng đi đầu tường tham chiến đi." Khương Trĩ Y nhẹ giọng nói.
"Quận chúa, nô tỳ muốn ở bên cạnh bảo hộ ngài!"
"Chờ đến khi quân địch giết đến trước mặt chúng ta, ngươi ở bên cạnh ta cũng là tìm cái chết vô nghĩa......"
Kinh Chập nhìn tòa thành lâu này, thành lâu ở vị trí cao hơn tường thành,
còn an toàn, nếu nàng ta muốn cản trở địch đến gần thành lâu thì phải đi ra ngoài.
"Quận chúa, nô tỳ đi giết địch!" Kinh Chập rút kiếm đi ra ngoài.
"Tốt." Khương Trĩ Y nhìn theo nàng ta rời đi, từ trong tay áo lấy tụ tiễn ra, đứng dậy.
Quân địch bước lên tường thành bị Kinh Chập cùng các binh lính lưu lại thủ
đầu tường giết đến càng lúc càng ít, cuối cùng cũng không còn tên địch
nào bò lên tới.
Nhưng cũng có nghĩa quân địch đã biết, có một chỗ thông đạo còn tiện hơn cả tường thành sắp mở ra.
Cửa thành, sắp sửa bị phá.
Khương Trĩ Y đi ra thành lâu, đứng ở trước lan can đón gió, nhìn quân địch xô
đẩy nhau chen chúc thành dòng người dưới thành, chậm rãi giơ tụ tiễn
trong tay lên, nhắm mũi tên vào ngay cổ mình.
Bốn chữ sống chết
có nhau này, khi nói ra miệng thì tựa hồ chỉ là lời chúc tốt đẹp, lời
thề xa xôi. Có lẽ khi phát ra lời thề đó, ai cũng sẽ không nghĩ đến tử
vong chân chính là như thế nào.
Có lẽ tới một khắc gặp phải tử vong kia, người đã hứa thề liền sẽ vứt bốn chữ này ra sau đầu.
Nhưng trước mắt, giờ khắc này, nàng vô cùng rõ ràng mà nhìn thấy tử vong là
thế nào, thấy thì thấy đó, lại vẫn muốn nghĩa vô phản cố mà lao về phía
nó.
Nàng sẽ không rơi vào tay địch.
Nàng sẽ không trở thành uy hiếp, thành trở ngại cản tay người thương mình đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nàng sẽ không để hắn cùng Huyền Sách Quân của hắn đứng ở dưới thành, vì nàng mà tước vũ khí đầu hàng.
Khương Trĩ Y vững vàng giơ tụ tiễn lên, nhắm mắt lại đón ánh nắng xán lạn, cảm giác được gió đang thổi tung bay mái tóc dài của mình, nghe thấy tiếng
than khóc, gào thét cuối cùng của mọi người dưới thành.
Bỗng nhiên một giọng nam tử khàn khàn ở trên tường thành vang lên: "Viện binh tới ——! Mọi người chống đỡ, viện binh tới ——!"
Trái tim Khương Trĩ Y run rẩy, bỗng nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn lại.
Cuối đường chân trời, một làn sóng kỵ binh huyền sắc mãnh liệt mà ào đến, cờ xí màu đỏ đậm tung bay phần phật trong gió, dẫn đầu trước quân trận,
người nọ tay cầm trường thương xung phong xông lên, khí thế như chẻ tre.
Khương Trĩ Y run rẩy xuống tay đỡ lấy lan can, đón ánh nắng mặt trời chói
chang trên đỉnh đầu, trong nháy mắt, nước mắt rơi như mưa.