Sáng sớm hôm sau, bên ngoài thành Cô Tang, phía sau xe ngựa cao lớn rộng rãi, hàng trăm kỵ binh thân khoác huyền giáp ngồi trên lưng ngựa cao
cao, chờ xuất phát.
Bên cạnh xe ngựa là Kinh Chập an tĩnh chờ
đợi, trong xe, Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách đang nói lời từ biệt nhau,
nghe hai người một người dặn dò xong, một người kia lại dặn thêm cái
nữa, lăn qua lộn lại đều không khác nhau mấy, chỉ mỗi cái từ "chăm sóc"
này thôi cũng đã nghe không dưới tám lần.
Bên trong xe, Khương
Trĩ Y dựa vào trong lòng ngực Nguyên Sách, ôm eo hắn, nâng mắt lên hỏi:
"Lần sau gặp lại, là phải chờ tới gần cuối năm khi chàng vào kinh sao?"
Nguyên Sách gật đầu: "Nếu như không được đặc biệt tuyên triệu."
"Nếu bị đặc biệt truyền triệu ắt là xảy ra đại sự, vẫn không có thì tốt hơn, gặp trễ chút thì trễ chút thôi, có sao đâu."
Nguyên Sách cụp mắt xuống, xoa xoa thái dương nàng: "Hay là ta tiễn nàng đến trạm dịch?"
"Thôi......" Khương Trĩ Y bĩu môi, "Đưa quân ngàn dặm thì cuối cùng cũng từ biệt,
đưa được đến trạm dịch cũng không đưa đến được Trường An, vẫn nên chia
tay ở chỗ này thôi."
"Ừ, cũng không thể trì hoãn nữa, nếu bị lỡ
canh giờ đến trạm dịch thì phải ngủ dã ngoại, thời tiết này mấy nơi dã
ngoại nhiều trùng nhiều rắn......"
Giữa mày Khương Trĩ Y liền giật giật, lập tức buông lỏng hắn ra: "Vậy phải mau chóng khởi hành thôi!"
Trở mặt cũng nhanh thật, Nguyên Sách khẽ chậc một tiếng, nhớ tới cái gì,
tầm mắt dời khỏi khuôn mặt nàng, đi xuống phía dưới: "Còn —— đau không?"
Ký ức đêm qua như suối chảy ào ào đến trước mặt nàng, ban ngày ban mặt,
mặt Khương Trĩ Y đỏ lên trừng hắn: "Chàng còn có mặt mũi nói!"
Bị mút cắn nhiều, nên trên phần thịt mềm để lại một mảng màu đỏ thẫm, sáng nay tỳ nữ lại đây hầu hạ nàng mặc xiêm y còn tưởng rằng nàng bị thương, suýt nữa muốn đi thỉnh y, hại nàng chỉ có thể lấy cớ nói là bị Nguyên
Đoàn liếm.
Đuôi lông mày Nguyên Sách nhướng lên: "Ta có chỗ nào không thể nói chứ?"
Khương Trĩ Y liếc mắt nhìn hắn, nâng mặt hắn lên: "Ta không ở đây, không cho làm tiểu cẩu với người khác."
"Ta có người khác nào chứ? Nhưng thật ra là nàng ấy, Bùi Tử Tống mới đi mấy ngày, còn chưa đi xa đúng không, một đường này sẽ không trùng hợp như
vậy chứ, quận chúa vừa vặn có thể được nhi tử tướng quốc làm bạn mà đi?"
Khương Trĩ Y nghẹn nghẹn: "Chàng yên tâm đi, từ lần trước chàng qua khách điếm âm dương quái khí người ta, người ta tránh ta như tránh rắn rết, mấy
ngày trước ta qua tiễn Tuyết Thanh a tỷ thôi, hắn một câu cũng không nói cùng ta."
Nguyên Sách cười cười nắm lấy tay nàng, khẽ vuốt ve mơn trớn lòng bàn tay: "Được rồi, khởi hành đi."
Khương Trĩ Y gục mặt xuống gật gật đầu, nhìn hắn khom người xuống xe ngựa.
Nguyên Sách xoay người lên ngựa, xả dây cương, chuyển hướng về phía Tam Thất
đang dẫn đầu đội kỵ binh một trăm người này, thần sắc túc mục: "Nay lệnh cho các ngươi hộ tống Vĩnh Doanh quận chúa bình an hồi kinh, sau này
một đường, lệnh của quận chúa cũng như lệnh cho ta, ai trái lệnh, xử
theo quân pháp."
Quân đội xuất phát, xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước, Khương Trĩ Y nhoài người ra ngoài cửa sổ, phất phất tay với
thiếu niên ở xa xa nhìn theo nàng, nhìn toà thành trì náo nhiệt, ồn ào
lại tươi đẹp phía sau hắn, mà hắn chỉ một mình ngồi im trên lưng ngựa,
tóc đen khẽ bay theo gió, bộ dáng liền vô cùng quạnh quẽ.
- ---
Một tháng rưỡi sau, tháng sáu hè nóng bức, địa giới Hạnh Châu.
Nắng hè chói chang, sau giờ ngọ, chân trời treo cao thái dương nóng cháy đến không thể nhìn thẳng, hôm nay không gió không mây, không khí bị nóng
bức đến như đọng lại, nơi nhìn đến, cỏ cây cũng yên tĩnh đến không chút
sức sống, chỉ còn có mỗi khí nóng đặc sệt như len lỏi trong không khí,
đánh úp về phía người đi đường.
Xe ngựa thong thả di chuyển trong sóng nhiệt cuồn cuộn, bên trong xe, Kinh Chập một khắc không ngừng phe
phẩy quạt cho Khương Trĩ Y, mắt thấy hai thùng băng dưới chân đã hoàn
toàn tan thành nước, không còn một tia lạnh lẽo, gió thổi đến từ cây
quạt cũng khô nóng bất kham, lo lắng không thôi.
Xe đi được hơn
một tháng rồi, vốn dĩ hành trình này nên đến Trường An mới đúng, nhưng
ai ngờ giữa đường lại vướng chuyện ngoài dự đoán, đợt nóng bức mười năm
khó gặp ập đến, khi xuất phát ở thành Cô Tang cũng tính còn mát mẻ,
nhưng từ tháng năm đến tháng sáu, từ Tây Bắc đi về hướng Đông Nam, cả
chặng đường thời tiết nóng càng ngày càng nóng hơn, nên đi đường cũng
càng ngày càng gian khổ hơn. Đừng nói quận chúa, ngay cả nàng ta còn
chịu không nổi, mấy binh lính bên ngoài cưỡi ngựa phải phơi mình dưới
ánh mặt trời cũng không còn mặc nổi giáp trụ nữa, ngựa cũng thỉnh thoảng phải dừng lại uống nước.
Vì tìm nơi râm mát cùng nguồn nước để
nghỉ ngơi chỉnh đốn, bọn họ mỗi ngày đều trì hoãn một ít canh giờ, tới
hiện tại đã là giữa tháng sáu, vẫn còn phải qua ba toà thành nữa mới đến Trường An.
May mà hơn một tháng nay ngoại trừ nắng nóng, cũng
không gặp phải khó khăn gì khác, tháng 5 cũng nhận được tin tức, được
điều trị theo phương thuốc của Lý Từ Phong, bệnh tình Hầu gia tạm thời
đã ổn định, tuy ho thì vẫn chưa hết, nhưng tốt xấu gì cũng không còn sốt nữa, Khương Trĩ Y lúc này mới không đến mức quá gấp gáp.
Vốn dĩ
giữa cái canh giờ nóng bức nhất trong ngày như thế này, bọn họ hẳn là
phải đang nghỉ chân, nhưng mấy ngày hôm trước, Tam Thất thu được tin
khẩn ngàn dặm từ Nguyên Sách, nói phía Nam có ba châu Hoà, Dự, Phùng
bùng nổ tình hình hạn hán, có lưu dân di chuyển lên phía Bắc, cũng cùng
tuyến đường như của bọn họ. Nếu chịu đựng được nắng nóng thì cố gắng đẩy nhanh hành trình, tránh xảy ra xung đột với lưu dân, còn nếu không chịu đựng được thì nên ở lại trạm dịch mấy ngày, an tĩnh xem tình hình như
thế nào.
Mắt thấy Khương Trĩ Y ỉu xìu ngồi trên chiếu trúc, sắc
mặt ửng đỏ dựa vào vách xe, Kinh Chập lo lắng sốt ruột: "Quận chúa, băng từ trạm dịch mang theo đã tan hết rồi, màn xe cũng không ngăn được ánh
nắng độc hại như vậy, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ nghỉ chân chút đi,
đừng để còn chưa kịp Hầu gia, ngài lại ngã xuống."
Khương Trĩ Y vỗ vỗ ngực đang thở muốn không ra hơi, thở dài rồi hỏi: "...... Đến trạm dịch kế tiếp thì còn bao xa?"
"Hiện tại nhất thời khó đến được trạm dịch kế tiếp lắm, nếu muốn nghỉ chân,
thì thành Dương Thành của Hạnh Châu đang ở gần đây, chúng ta có thể vào
thành đi."
Khương Trĩ Y lắc lắc đầu: "Nơi đây đã là quan nội,
thân phận Huyền Sách Quân mẫn cảm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ vẫn nên đừng vào thành......"
Kinh Chập vắt khăn ướt đi lau mặt cho
nàng, một bên nói: "Không có gì quan trọng hơn sức khoẻ của ngài, nếu là Thẩm Thiếu tướng quân ở đây, chắc chắn sẽ lựa chọn vào thành."
Khương Trĩ Y còn muốn nói lại, nhưng thật sự tức ngực đến khó thở, lại hít vào một hơi, trước mắt bỗng nhiên nổi lên điểm điểm ngôi sao, choáng váng
một trận, người mềm như bông ngã về một bên.
"Quận chúa ——!" Kinh Chập kinh hãi đỡ lấy người, nhìn ngoài xe kêu, "Phùng Quân Y ——!"
Sau nửa canh giờ, Khương Trĩ Y ở từ từ mở mắt ra trong làn gió mắt, liếc
mắt một cái nhìn thấy trên đỉnh đầu là lọng che xa lạ, chậm rãi quay đầu lại, thấy Kinh Chập ngồi ở cạnh giường, đang híp mắt mơ màng phe phẩy
quạt quạt cho nàng.
"Nước......" Khương Trĩ Y miệng khô lưỡi khô mà khó khăn thốt ra một chữ từ trong cổ họng.
Kinh Chập đang mơ màng sắp nhắm mắt bỗng dưng bừng tỉnh: "Quận chúa tỉnh
rồi!" Nói xong vội vàng rót chén trà lạnh, đỡ nàng ngồi dậy, cho nàng
uống, "Quận chúa, có cảm thấy đỡ được chút nào không, có thở đều được
không?"
Khương Trĩ Y uống một chén trà, khẽ gật đầu.
"May
mắn còn có học đồ của Lý Quân Y đi theo trong đội ngũ, Phùng Quân Y nói
ngài đây là cảm nắng, cũng may thân thể ngài nhịn không được ngất đi
rồi, chứ nếu thật sự cố gắng chịu đựng như thế, hậu quả không dám tưởng
tượng...... Mới vừa rồi Phùng Quân Y đã giúp ngài xoa bóp dầu một chút,
hẳn là đã đỡ hơn."
Khương Trĩ Y lúc này mới cảm giác được sau cổ hơi nóng rát, khẽ hít ngụm khí giơ tay sờ sờ, một mặt hỏi: "Đây là đâu?"
"Phủ thứ sử Hạnh Dương Thành, nô tỳ nhớ kỹ chuyện ngài lo lắng, vốn định
mang theo Phùng Quân Y vào thành trước, bảo những người còn lại tạm lưu ở ngoài thành, nhưng mà Tam Thất nói thiếu tướng quân có lệnh, ngài ở nơi nào thì bọn họ liền ở nơi đó. Cũng may thứ sử Hạnh Châu dẫn người tới
cửa thành tiếp giá ngài, nghe thấy lời này liền bảo mọi người đều vào
thành đi. Chu thứ sử kia nhìn có vẻ là người ân cần, cũng không giống có cái kiêng kị gì, nhưng mà phó thủ theo bên người hắn nha, vị Nguỵ
trường sử kia, lúc ấy tựa hồ có nghi ngờ, bất quá cũng không xen vào."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, xoa xoa thái dương: "Ngươi đỡ ta xuống giường, ta tự mình đi gặp viên thứ sử kia chào hỏi."
Kinh Chập biết hiện giờ Khương Trĩ Y đem Nguyên Sách đặt ở đầu quả tim rồi,
một phân một hào phiền toái cũng không muốn cho hắn dính vào, liền không khuyên nàng nghỉ thêm nữa, chỉ hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu thay xiêm
y, cùng nàng ra khỏi hậu viện phủ thứ sử.
Trước cổng tiền viện
phủ thứ sử, Khương Trĩ Y mới được quản sự trong phủ dẫn đi đến cửa chính đường, nam tử trung niên hói đầu hơi béo lập tức run râu hình chữ bát
tiến lên đón, khom mình hành lễ: "Vĩnh Doanh quận chúa đại giá quang
lâm, không tiếp đón từ xa...... Hạ quan là thứ sử Hạnh Châu, Chu Phùng
Nguyên, bái kiến quận chúa, quận chúa vạn phúc kim an!"
Phía sau
Chu Phùng Nguyên, một nam tử trung niên cao gầy cũng khom mình theo hành lễ, lời ít mà ý nhiều nói: "Hạ quan trường sử Hạnh Châu, Nguỵ Tịch, bái kiến quận chúa."
Hai người này, thật sự là người cũng như tên nha.
Khương Trĩ Y đánh giá hai người, giơ tay nói: "Không cần đa lễ, đều đứng lên đi."
Chu Phùng Nguyên thẳng người dậy, cẩn thận nhìn sắc mặt Khương Trĩ Y: "Quận chúa có khá hơn chưa? Sao lại không ở trong sương phòng nghỉ ngơi thêm
một lát nữa? Hạ quan đã bảo người đi chuẩn bị bữa tối cho ngài."
"Bổn quận chúa chuyến này mang theo trăm ' hộ vệ ', bọn họ theo ta một đường mệt nhọc, hiện giờ đang muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn, không biết Chu thứ sử có địa phương nào có thể dàn xếp cho những ' hộ vệ ' của ta hay không?"
Tất nhiên mọi người đều biết đó là Huyền Sách Quân, nhưng quận chúa nói là
hộ vệ, đó chính là hộ vệ. Chu Phùng Nguyên lập tức gật đầu: "Quận chúa
yên tâm, liền dàn xếp cho bọn họ tại thiên viện trong phủ thứ sử của hạ
quan đây, ngài thấy như thế nào?"
"Phủ thứ sử này của ngươi ở được rất nhiều người sao?"
"Cái đó ——" Chu Phùng Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, "Chỉ sợ là ở không đủ ha, hạ quan tìm chỗ ở khác cho bọn hắn cách phủ thứ sử gần chút?"
Xưng
là hộ vệ, là nhắc nhở Chu Phùng Nguyên chớ nói thân phận Huyền Sách Quân ra ngoài, trăm người này là đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, nên chủ động
tị hiềm, để miễn lời ra tiếng vào.
Xem Chu Phùng Nguyên có vẻ là
người khôn khéo, nói vài câu như vậy hẳn là cũng đủ rồi. Khương Trĩ Y
vốn chống thân thể mỏi mệt lại đây, thấy hắn đã ngầm hiểu, liền dẹp
đường đi về hướng hậu viện, trên đường gặp Tam Thất đang muốn tìm nàng
xin chỉ thị: "Quận chúa, tối nay ngài ngụ lại nơi này, bên cạnh vẫn phải lưu lại chút nhân thủ, ngoại trừ tiểu nhân, lại chọn thêm mười người
nữa, ngài thấy như thế nào?"
Khương Trĩ Y ngừng ở hành lang, vịn tay Kinh Chập gật đầu: "Ngươi an bài là được."
Tam Thất gật đầu đáp một tiếng dạ, đang muốn đi ra ngoài điểm binh, chợt
thấy một thiếu niên lang mặt mày thanh tuấn từ đối diện đi tới, bước
chân liền ngừng lại.
Khương Trĩ Y theo ánh mắt như thấy quỷ của hắn mà quay đầu lại nhìn theo ——
"Bùi công tử?"
"Quận chúa?"
"Ngươi sao lại ở đây?"
Liên tiếp hai lần trăm miệng một lời, Khương Trĩ Y cùng Bùi Tử Tống đều nghẹn lời tại chỗ.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Khương Trĩ Y mở miệng trước: "Ta có việc hồi
kinh, đi qua địa giới Hạnh Châu lại bị cảm nắng, nên vào thành nghỉ
chân."
"Thật trùng hợp, nội tử thế mà lại gặp mặt Tống huynh tại
nơi đây." Một giọng nam tử ngây khô hư hư thực thực mang ngữ khí của
Nguyên Sách bỗng nhiên vang lên.
Khương Trĩ Y thiếu chút nữa cho rằng lỗ tai mình hỏng rồi, kinh ngạc mà chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ thấy Tam Thất không biết từ khi nào rút từ trong thắt lưng ra một quyển sổ con, mở ra trên tay.
Thấy Khương Trĩ Y mở to mắt nhìn tới, Tam Thất vội vàng giải thích: "Xin
quận chúa tha tội, tiểu nhân đi quá giới hạn, là thiếu tướng quân lệnh
cho tiểu nhân nói như thế."
"......" Khương Trĩ Y ngơ ngác chớp chớp mắt, "Thứ trong tay ngươi đây là cái gì?"
Tất nhiên là quyển sổ trích lời mà thiếu tướng quân khi đưa tiễn Quận chúa
đã giao cho hắn vào hơn một tháng trước. Đi hơn một tháng rồi cũng chưa
gặp huynh muội Bùi gia, hắn còn tưởng rằng quyển sổ này không dùng được, nhưng vẫn theo thói quen mỗi ngày đều mang theo trên người để chuẩn bị
cho bất cứ tình huống nào, cũng may nuôi binh ngàn ngày dùng trong một
giờ, cuối cùng vẫn có lúc dùng tới.
Bùi Tử Tống cũng vô cùng sửng sốt, mới vừa rồi phục hồi tinh thần lại, liền nhìn quyển sổ trong tay
Tam Thất chắp tay: "Tử Tống đây, xin thỉnh an Nguyên Sách huynh."
Chuyện hoang đường như vậy, thế mà cũng vừa vặn đối được một người ngốc như thế này đây.
Tam Thất vội vàng lật lật sổ con, đọc nhanh như gió xuống dưới, tìm được
câu ứng đối: "Thẩm mỗ hết thảy đều tốt, không biết Tử Tống huynh vì cớ
gì lưu lại nơi đây, gặp gỡ nội tử?"
"Tử Tống mấy ngày trước cùng
xá muội gặp gỡ loạn lưu dân, may mắn được nhân mã thứ sử Hạnh Châu cứu
giúp, tới nơi đây lánh nạn một thời gian."
Tam Thất tiếp tục lật
ra phía sau: "Hoá ra là như thế, vậy không biết Tử Tống huynh nghỉ chân
xong, chính là vừa vặn muốn cùng khởi hành với nội tử?"
Bùi Tử Tống liên tục lắc đầu: "Không vừa vặn không vừa vặn, Tử Tống tuyệt đối không vừa vặn!"