Mấy lời an ủi trấn an của Bùi Tuyết Thanh đến bên miệng lại ấp a ấp úng vài lần, trước sau không thể nói ra.
Nếu giờ phút này người ở trước mặt nàng ta thật sự chỉ là một quận chúa
ngây thơ thiên chân, vạn sự không thiếu, có lẽ nàng ta có thể khuyên
Khương Trĩ Y lạc quan thêm chút, đừng đi lo lắng chuyện chưa phát sinh.
Nhưng bất luận là Ninh quốc công năm đó hy sinh thân mình trong chiến loạn,
cản lại phía sau cho Thánh Thượng, hay là Ninh quốc công phu nhân vì
người mình yêu nhất mà tuẫn tình, bỏ lại nữ nhi, hay là Tứ điện hạ lựa
chọn tiền đồ, từ bỏ thanh mai trúc mã —— đối với người vẫn luôn chịu mất mát mà nói, hai chữ lạc quan có lẽ nghe vào tai không giống an ủi, càng giống như mỉa mai hơn.
Huống chi nhi lang Thẩm gia lưng đeo một
xuất thân như vậy, mặc dù cái gì cũng không làm, cái gì cũng không cầu,
chỉ hành tẩu hậu thế liền đã là bước đi giữa muôn vàn nguy hiểm, nếu còn phải làm thêm chút gì, không thể nghi ngờ chính là mũi đao liếm máu, lo lắng của Khương Trĩ Y cũng không phải là buồn lo vô cớ.
Nàng ta
thân là người ngoài cuộc, làm thế nào có thể khuyên giải an ủi một người mà niềm tin đã vỡ nát đi tin tưởng một người cầm trong tay mũi đao liếm máu, tin tưởng hắn có thể lưỡng toàn, tin tưởng bọn họ có thể được viên mãn.
Nếu viên mãn trên thế gian này dễ đến như thế, thì sao nàng ta lại cùng ý trung nhân thiên nhân vĩnh cách.
Nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, Bùi Tuyết Thanh không nói thêm gì cả, chỉ hỏi ra một câu: "Mấy tâm sự đó, ngươi có từng nói với Thẩm Thiếu tướng quân
chưa?"
Khương Trĩ Y lắc lắc đầu: "Ta còn chưa làm rõ được bản
thân mình rốt cuộc muốn cái gì, nói ra chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho
hắn, chờ ta nghĩ kỹ rồi lại nói với hắn."
Một chỗ không xa,
Nguyên Sách đứng yên ở bên cạnh cửa trướng, nghe bên trong không còn
tiếng nói, tay rũ bên người chậm rãi nắm chặt lại thành quyền.
Phía sau chợt có bước chân tới gần, một tiếng "Thiếu" vừa ra miệng, Nguyên
Sách quay đầu lại thủ thế bảo im lặng, nhìn thấy Tam Thất xách theo hộp
đồ ăn trong tay, hất cằm một cái, ý bảo hắn đưa vào đi.
Bên trong giọng nói của Khương Trĩ Y một lần nữa vang lên, không còn suy sút như
mới vừa rồi: "Thiếu tướng quân các ngươi đâu, không tới cùng ta dùng bữa tối sao?"
—— nghe ngữ khí vui vẻ như vậy, dường như chả có cái phiền não nào.
Vào giờ Tuất, Nguyên Sách kết thúc huấn luyện đêm, dẫn theo Khương Trĩ Y ngồi trên xe ngựa trở về thành.
Mấy ngày nay vì Khương Trĩ Y đến làm khách, Nguyên Sách mỗi đêm đều cùng
nàng ngồi xe ngựa hồi phủ, hôm nay có Bùi Tuyết Thanh, hắn liền ngồi ở
bên ngoài với phu xe, cong chân tựa lưng vào cửa xe, nghe hai người bên
trong trò chuyện tựa hồ rất vui vẻ.
Dọc theo đường đi phần nhiều
là Khương Trĩ Y hỏi chuyện, hỏi Bùi Tuyết Thanh có chuẩn bị hành lý hồi
kinh rồi hay chưa, lại nói sắp đến tháng 5, khi trở về đến kinh thành
chắc đã là giữa hạ, có lẽ cần chuẩn bị thêm một số đồ vật làm mát, hạ
nhiệt chi đó, lại hỏi nàng ta về Trường An rồi có tính toán làm cái gì,
dặn dò nàng ta nhớ truyền tin tới báo bình an, kể cho mình nghe mấy
chuyện thịnh hành lúc đó ở kinh thành.
Đến khách điếm Thanh Nhạc, Nguyên Sách nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, giúp phu xe ổn định ngựa một chút.
Bùi Tuyết Thanh mở cửa ra tới, dẫm lên ghế kiệu đi xuống đất, lại hướng về
phía Nguyên Sách hành lễ: "Hôm nay đa tạ Thẩm Thiếu tướng quân chuẩn cho ta nhập doanh, qua mấy ngày nữa ta liền hồi kinh, Thẩm Thiếu tướng bận
rộn chuyện quân, hôm nay liền nhân cơ hội này nói lời cáo từ với ngươi
trước."
Khương Trĩ Y đi xuống xe ngựa theo, tiến lên nắm lấy tay Bùi Tuyết Thanh:
"Tuyết Thanh a tỷ, tiền đồ của tỷ còn ở phía trước, sau này phải nhìn về phía trước mà sống thật tốt."
Bùi Tuyết Thanh rũ mắt cười, im
lặng, lại nắm ngược lại tay nàng: "Ngươi cũng phải bảo trọng, ta ở
Trường An chờ ngươi về cùng nhau thả diều."
Nhìn theo bóng dáng
Bùi Tuyết Thanh đi vào khách điếm, trong con hẻm an tĩnh liền vang lên
một tiếng nữ tử thở dài, Khương Trĩ Y nhìn Bùi Tuyết Thanh rời đi, nhẹ
giọng nói: "Hôm nay nàng ấy có nói với ta, quân doanh cũng đi rồi, vậy
là nơi cuối cùng cũng đã cáo biệt xong, tâm nguyện chuyến này của nàng
ấy cũng đã xong, cũng không tiếc nuối...... Nhưng mà mới vừa rồi nàng ấy không có đáp câu 'nhìn về phía trước mà sống' của ta."
Nguyên Sách bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Khương Trĩ Y: "Nếu nàng là nàng ấy thì sao?"
"Nếu nàng là nàng ấy, sau này có tiếp tục nhìn về phía trước mà sống không?"
Đối diện với ánh mắt chăm chú không chớp của Nguyên Sách, Khương Trĩ Y trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hất cằm lên: "Sao lại không thể?"
"Ta mới 17 tuổi, cuộc sống sau này còn dài lắm, chẳng lẽ phải vì một người
ngay cả hôn phu cũng không tính mà thủ quả cả đời hay sao? Nếu ta là
nàng ấy, ta liền cơm ngon rượu say, hàng đêm sênh ca, chu du tứ phương,
kết giao người mới...... Làm gì có chuyện kết giao người mới vẫn không
quên được người cũ chứ, nếu có, thì ta liền đi kết giao mười người, trăm người!"
Nguyên Sách cúi đầu, năm ngón tay xen vào các ngón của
nàng, từng ngón đều đang níu lấy ngón tay nàng thật chặt: "Ai cho nàng
cơ hội đó?"
Khương Trĩ Y rũ mắt xuống, nhìn bàn tay hai người
đang nắm lấy nhau, cảm giác được mỗi ngón tay của hắn đều đang bắt lấy
nàng, lực đạo phá lệ mạnh hơn so với ngày thường.
"Chàng đêm nay ——" có phải nghe thấy nàng cùng Bùi Tuyết Thanh nói chuyện hay không? Khương Trĩ Y hồ nghi mà nghĩ.
"Ta đêm nay thế nào?" Nguyên Sách chớp chớp mắt chờ nàng nói tiếp.
Khương Trĩ Y chớp chớp mắt theo: "Rửa tay chưa?"
Nguyên Sách kéo nàng đi trở về xe ngựa, cùng nàng cũng ngồi xuống, nâng một
cái tay khác lên xoa xoa gương mặt trắng nõn của nàng: "Chưa rửa thì thế nào?"
Khương Trĩ Y một tát phủi bay tay hắn: "Mặt cũng bị chàng bóp đau, đêm nay không được lên giường ta!"
Cũng không biết là ai mỗi đêm mời mọc thịnh tình, lên giường còn chưa đủ,
còn muốn hắn ôm, từ lúc thời tiết càng ngày càng nóng, áo ngủ nàng càng
ngày càng mỏng, hắn nằm trên giường nàng chưa hôm
nào ngủ được tròn giấc.
"Cũng tốt, vậy đêm nay ta ngủ ngon một giấc rồi." Nguyên Sách tựa lưng vào vách xe, nhắm mắt lại.
Khương Trĩ Y xoay người trừng hắn: "Tư thế ta ngủ không tốt hay nói mớ, phiền đến chàng vậy sao?"
Nguyên Sách ti hí mắt, lắc đầu: "Là tư thế ngủ của ta không tốt, tự mình phiền chính mình."
Thời tiết vào hạ mỗi ngày lại chuyển từ ấm thành nóng nực, Khương Trĩ Y đưa
tiễn huynh muội Bùi gia xong, tính ngày tháng liền lấy làm kỳ quái, tuy
trước mắt nàng đã không còn nôn nóng hồi kinh, nhưng nhân mã cữu cữu cử
đến là cưỡi ngựa đi đường, chắc chắn phải nhanh hơn so với xe ngựa, theo lý thì cuối tháng tư là phải đến rồi, sao hiện tại đã qua tháng năm mấy hôm rồi vẫn chưa thấy có động tĩnh?
Đêm ngày hôm nay, Khương Trĩ Y nằm trên giường lăn qua lộn lại; không quá yên tâm, nhờ Nguyên Sách
phái người đi tra xem, cái đội nhân mã tới cứu giá này có khi nào đi lạc hay không.
Nguyên Sách cũng không quá tình nguyện, biếng nhác nói ngày mai lại nói, tựa hồ ước gì người đến trễ thêm chút.
Khương Trĩ Y nhớ việc này, thầm nghĩ ngày mai nhất định nhìn chằm chằm Nguyên
Sách phân phó xem như thế nào, ai ngờ mới tờ mờ sáng hôm sau, người còn
nằm ở trên giường, tinh thần mông lung, bỗng nhiên nghe thấy một giọng
nữ tử quen thuộc vang lên ở trong phòng: "Quận chúa, nô tỳ cứu giá chậm
trễ......!"
Hai người nằm trên giường cùng mở mắt ra.
Khương Trĩ Y ôm cái đầu buồn ngủ đến hỗn độn mông lung đi phân biệt giọng nói
này, không phải Kinh Chập cũng không phải Cốc Vũ, tựa hồ có chút quen
tai, lại nhất thời nghĩ không ra là ai, nghi hoặc vừa duỗi cánh tay đi
vén màn giường, vừa hỏi: "Ai đó?"
"Quận chúa, nô tỳ là Tiểu Mãn đây, nô tỳ đi hết hơn một tháng rốt cuộc cũng tới, làm ngài chờ ——"
Khương Trĩ Y ngủ ở bên trong, vươn tay ra quơ quơ nửa ngày cũng không với tới
màn giường, Nguyên Sách thấy vậy liền giương tay lên, kéo màn che này
ra.
Người quỳ gối trước giường vừa nhấc mắt, lúc này mới thấy rõ trên giường có hai người, một người còn lại vậy mà lại là nam nhân!
Mắt thấy rõ mặt người đang ngủ cùng quận chúa, hai chữ 'sốt ruột' còn lại trong miệng Tiểu Mãn cứ như vậy nghẹn lại ở yết hầu.
Thật là bôn ba trên đường một tháng, bằng mười năm nhân gian, rõ ràng khi
xuất phát khi còn nghe Hầu gia nói quận chúa cùng Thẩm Thiếu tướng quân
gây nhau đến túi bụi, muốn từ hôn, phái người lập tức đi qua cứu giá,
sao bây giờ khi đến nơi thì biển cả đã biến thành ruộng dâu vậy......
Khương Trĩ Y nhìn chăm chú cô nương quỳ bên dưới thần sắc đang biến ảo không ngừng: "Tiểu Mãn?"
Khương Trĩ Y như tỉnh lại từ trong mộng, giờ mới phản ứng lại, vậy là nhân mã cữu cữu cử đến đón nàng rốt cuộc tới rồi.
"Ngươi mới vừa nói tới cái gì?" Khương Trĩ Y nửa ghé vào trên người Nguyên Sách, chống tay hỏi Tiểu Mãn.
"Nô, nô tỳ nói, nô tỳ tới cứu giá......" Tiểu Mãn lặng lẽ nâng mí mắt lên,
nhìn thấy cánh tay ngọc của Khương Trĩ Y đang chống lên ngực Nguyên
Sách, còn có đôi mắt nguy hiểm đang nheo lại của Nguyên Sách, run run
nói, "Quận chúa, nô tỳ, cái giá này —— còn cứu không?"
*
Một khắc sau, Nguyên Sách mặc xong quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, Khương Trĩ Y ngồi ở trước đài trang điểm, để Tiểu Mãn vừa chải đầu cho nàng, vừa
kể nàng nghe nguyên nhân vì sao tới trễ.
"Quận chúa, đều do nô tỳ liên lụy mọi người, hộ vệ hầu gia phái tới mỗi người đều là hảo thủ
cưỡi ngựa, lý ra chừng giữa tháng tư là có thể tới Cô Tang, nhưng nô tỳ
không rành cưỡi ngựa, cho nên cả đoạn đường liền trì hoãn không ít
ngày......"
—— trì hoãn đến mức, quận chúa hình như đều không cần nữa.
"Không sao, bất quá trễ mười mấy ngày mà thôi, ngươi một đường vất vả, không
cần nói những lời này nữa." Khương Trĩ Y dứt lời, nhớ tới một chuyện kỳ
quái, "Bất quá ta bên này còn có Kinh Chập cùng Cốc Vũ, sao cữu cữu lại
phái thêm ngươi đến nữa làm
chi?"
"Hầu gia nói, mấy hộ vệ
đó không biết nói chuyện với ngài, cũng không nhìn được tâm ý của ngài,
nên phái nô tỳ đến xem, nhân duyên của ngài cùng Thẩm Thiếu tướng quân
còn có thể vãn hồi hay không, nếu chỉ là khắc khẩu tầm thường, liền bảo
nô tỳ khuyên nhủ, nếu phát hiện Thẩm Thiếu tướng quân thật sự đối với
ngài không tốt, liền đón ngài trở về Trường An."
Khương Trĩ Y lắc lắc đầu: "Cữu cữu lúc trước còn không muốn thành toàn cho việc hôn nhân này đâu, hiện giờ ngược lại lại luyến tiếc như vậy."
"Nô tỳ còn
chưa nói hết, Hầu gia còn nói với nô tỳ, nếu ngài cùng Thẩm Thiếu tướng
quân thật sự không thể vãn hồi, bảo nô tỳ nhìn xem quan hệ của ngài cùng Bùi công tử như thế nào."
Nhớ lại lá thư cữu cữu gửi đến hơn một tháng trước, Khương Trĩ Y lúc ấy còn tưởng rằng cữu cữu đề cập đến Bùi
Tử Tống ở trong tin là cố ý muốn chọc giận Nguyên Sách thôi, hiện giờ
xem ra ——
"Cữu cữu thật đúng là hối hả muốn gả gấp ta ra ngoài
nha, lúc trước không phải ông từng nói, nếu ta không gặp được phu quân
vừa ý, thì cứ ở lại Hầu phủ
cho đến già sao?" Khương Trĩ Y hừ lạnh một tiếng.
"Ngài đừng hiểu lầm Hầu gia, Hầu gia không phải không thương ngài, lúc ấy thu được tin Bùi gia đưa tới, hầu gia sốt ruột lắm."
"Vậy khi ngươi lên đường tới đây, hết thảy trong nhà đều tốt hả? Cữu cữu và
cữu mẫu có còn cãi nhau không, sức khoẻ cữu cữu như thế nào?"
"Quận chúa yên tâm, hết thảy đều tốt......" Ánh mắt Tiểu Mãn hơi lập loè,
"Đúng rồi quận chúa, nô tỳ ở trạm dịch nhận được một cái tay nải, là Bảo Gia công chúa bảo quan dịch từ xa ngàn dặm đưa tới cho ngài."
Khương Trĩ Y bị đánh lạc hướng, mau mau vẫy tay: "Mau đem tới ta nhìn xem."
Tiểu Mãn xoay người mang tới một cái gói vuông vức bọc đến nghiêm mật trong miếng vải lụa, đưa cho Khương Trĩ Y.
Khương Trĩ Y mở ra ba tầng lụa bố, thấy bên trong có một cái hộp gỗ đàn nhỏ
xinh, sắc sảo tinh tế, lòng thầm nghĩ phải là bảo bối trân quý cỡ nào
mới trịnh trọng như thế, tò mò đẩy chốt khoá, mở hộp ra.
Thứ đầu tiên hiện ra trong tráp là một phong thư, trên giấy viết thư chỉ có vẻn vẹn mấy chữ, lời ít mà ý nhiều ——
"Cái ngươi gởi thư hỏi, đáp án đều ở trong hộp này."
Khương Trĩ Y nhớ lại một lát, mới nhớ ra nửa tháng trước nàng gửi thư cho Bảo
Gia a tỷ hỏi cái gì. Lại nhìn vào tráp, liền thấy một quyển sổ gấp có
bìa đỏ nhạt, tên là 《 phong nguyệt 》.
Đây là đưa tới cho nàng một quyển thoại bản? Khương Trĩ Y cầm lấy quyển sổ kia, mở ra trang gấp đầu tiên.
Một bản vẽ sắc thái nùng lệ ập vào trong mắt, trên đó vẽ một nam một nữ
quần áo bất chỉnh, da thịt lộ một nửa, đang quấn lấy nhau trên giường,
nữ tử nghển cổ há mồm ngâm nga cái gì đó, nam tử ngồi trên đang cúi
người xuống, mà hắn còn mang theo, đúng là một cây gậy thật dài ——
Khương Trĩ Y nghiêng đầu nhìn chằm chằm bức họa này, ngó trái ngó phải, xem
trên xem dưới, rồi hình như rốt cuộc đã hiểu ra cái gì, bỗng nhiên trừng lớn mắt.
Phía sau chợt có tiếng bước chân tới gần, có người đang gõ hai tiếng vào cánh cửa gỗ đang rộng mở, sau đó bước vào trong: "Ta
đi quân doanh đây, trưa nay có mang cơm trưa đến không?"
Khương
Trĩ Y nắm chặt quyển sách mà cọ cọ đứng lên, đối mặt với Nguyên Sách
đang từng bước một đi tới, tầm mắt chậm rãi rời khỏi gương mặt hắn, đi
đến thắt lưng bằng kim loại của hắn, xuống chút nữa......
Nguyên Sách dừng chân lại, hơi cứng người một chút, theo tầm mắt nàng, rũ mắt mà xem chính mình.
Nhưng không thấy được có cái gì khác thường cả, mà Khương Trĩ Y lại giống như thấy quỷ mà cả người run lên, quyển sách trong lòng bàn tay tuột ra,
'bang' một tiếng rơi xuống nền nhà.
Quyển sổ mỏng chạm vào sàn nhà nảy lên một cái, liền xổ ra mấy trang gấp.
Màu sắc tươi đẹp ập vào trước mặt, một vài bức họa, nam nữ nhân vật chính ở trên giường, ở thư phòng, ở đình viện, ở bụi hoa, nằm, ngồi, đứng, quỳ, đồng tâm hiệp lực bày ra tư thái thiên kỳ bách quái, người xem phải hoa cả mắt......
Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách đồng thời cúi đầu,
ánh mắt đảo qua một vài cảnh tượng diễm lệ này, chậm rãi ngẩng đầu lên,
nhìn nhau liếc mắt một cái.