Thời tiết giữa đông, sương trắng giăng suốt mấy ngày liền, cả thành Trường An đều ngâm mình trong một màu âm lãnh trắng xoá.
Thế nhưng trong một góc nhỏ rìa Vĩnh Ân Hầu phủ ở phường Sùng Nhân vẫn ấm áp như ngày xuân.
Sau giờ ngọ, trên hành lang noãn các, tám tỳ nữ ăn mặc lụa sa mỏng màu lam
xanh biếc như nhau đang đứng nghiêm chỉnh, trên tay đều nâng một cái
chén bạch ngọc sáng trong, lẳng lặng chờ ở trước cửa.
Đợi một
lát, một cánh tay mang bộ vòng phỉ thúy từ bên trong phòng dò ra, vén
rèm cửa lên: "Chuyện ta dặn, các ngươi đều chuẩn bị thỏa đáng?"
"Kinh Chập tỷ tỷ yên tâm, đều chiếu theo yêu cầu của quận chúa mà chuẩn bị,"
tỳ nữ đứng đầu nhẹ giọng đáp, cũng giơ tay chỉ qua từng đồ vật, "Trà
được pha từ hạt sương trên cánh hoa mai mới lấy sáng nay, đã cẩn thận
đun lửa vừa, đến giờ vẫn còn ấm nóng. Trong hộp đồ ăn có sữa anh đào
cùng với bánh tô hoa lạnh, tám loại điểm tâm đều không trùng lặp, hộp
nước thơm này là mùi 'Thải Hoa Lam' do phía tây mới tiến cống mùa đông
năm nay, khăn lau là loại tơ lụa nhẹ nhất, mỏng mịn lại mềm lại......"
"Ngươi có trí nhớ thật tốt," Kinh Chập tán thưởng, đánh giá người này một chút, "Ngươi tên là gì?"
"Nô tỳ gọi là A Xuân."
"Sau này gọi là Cốc Vũ đi. Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi cẩn thận mang các nàng ta đi vào hầu hạ."
Cốc Vũ vui mừng vâng vâng dạ dạ, dẫn theo một hàng tỳ nữ đi qua ngạch cửa, đi vào trong gian tắm.
Vị quý nhân các nàng sắp sửa hầu hạ chính là nữ nhi của Ninh Quốc công quá cố, từ nhỏ sống nhờ ở Hầu phủ, là biểu cô nương quận chúa Vĩnh Doanh.
Tuy nói không phải là thân cô nương (Editor: con gái ruột) của Hầu phủ,
nhưng lại càng được Hầu gia yêu quý hơn cả các thân cô nương, từ nhỏ đã
cẩm y ngọc thực, nuông chiều đến lớn, tuyết liên hầm sữa uống như nước
lã, trân châu nghiền nhỏ ngâm trong nước nóng để tắm, là chủ nhân bắt bẻ nhất trong tất cả nữ nhân ở Hầu phủ, thậm chí là ở toàn kinh thành này.
Cũng không biết lần trước xảy ra chuyện gì, mà toàn bộ các tỳ nữ của Dao
Quang Các đều bị đưa đi ra ngoài, chỉ chừa lại mỗi vị Kinh Chập tỷ tỷ
vừa rồi kia.
Cho nên mấy tỳ nữ mới đến các nàng mới được điền vào chỗ trống, không trâu bắt chó đi cày, một mặt mừng thầm mình gặp phải
đại vận, một mặt lại lo lắng đi sai bước nhầm, bước theo vết xe đổ của
những người đi trước.
Nghĩ đến đây, Cốc Vũ không khỏi có chút khẩn trương, lại hồi tưởng lời đề điểm của Kinh Chập một lần ——
"Quận chúa không thích ầm ĩ, đặc biệt là khi mới vừa tỉnh ngủ, sau khi vào
viện cần phải tay chân nhẹ nhàng không gây tiếng động, khi muốn quay
người đi vào cũng phải đi lui rồi vòng qua sau lưng Quận chúa mới đi
vào, vạn vạn không thể làm Quận chúa hoa mắt."
"Quận chúa thích
sạch sẽ, khi đứng gần Quận chúa, thì từ bàn tay cho đến móng tay đều
không thể dính một tia dơ bẩn nào, thân thể không được dính bụi dính
bùn, lại càng đừng nói đến chuyện chạm vào Quận chúa."
"Làn da
Quận chúa vô cùng non mịn, ngay cả một quả táo chín cũng dễ làm da ngài
bị thương; phải thường xuyên kiểm tra các đĩa nước trong phòng, không
thể để cạn, đảm bảo trong phòng thời thời khắc khắc đều đủ đầy hơi
ẩm......"
Mặc niệm lại những điều này một lần xong, Cốc Vũ càng
thêm nhịn không được cảm thấy tò mò, đến tột cùng là kim chi ngọc diệp
như thế nào lại có thể có nhiều điều cần chú ý đến như vậy?
Vừa nhấc đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy "Người thật ".
Trên giường mỹ nhân trong gian tắm, một tiểu nương tử trẻ tuổi khoác một bộ
la sam vàng nhạt mỏng manh trong suốt nhuốm một màu trắng sữa, hơi nước
nhẹ như sương là đà cuốn lấy vai, cổ bóng mịn, bộ ngực đẫy đà, đường
cong lả lướt như hoạ của cơ thể hiện ra không sót gì.
Nhìn lên
trên, một đầu tóc đen mượt như lụa, gương mặt trứng ngỗng trắng nõn mịn
màng, mày đẹp môi đỏ, xinh đẹp đến như tiên nga trên bầu trời.
Cốc Vũ nhìn đến ngẩn ngơ, bước chân có chút rối loạn, vội vàng đi đến bên
cạnh giường, không quá thuần thục mà dâng âu trà lên: "Quận chúa, thỉnh
dùng trà ạ."
Leng keng một tiếng, từng chiếc vòng ngọc khẽ va vào nhau, một cánh tay thon dài lại căng mịn lười nhác nâng lên, nhận trà.
Cốc Vũ lặng lẽ nâng mắt lên, theo một đoạn cổ tay trắng như tuyết mà nhìn lên trên.
Lại thấy người trên giường buông mắt hạnh xuống, đầy mặt mệt mỏi, súc miệng xong liền đưa tay về xoa xoa huyệt thái dương, thần sắc uể oải mặc kệ
tỳ nữ đứng sau chải đầu cho mình, nhìn qua liền thấy bộ dáng không mấy
vui vẻ.
Tiên nga cũng có chuyện phiền lòng sao?
Cốc Vũ vừa rụt tay lấy đĩa trà về, vừa tò mò suy nghĩ nên lơ đãng ầm một chút, âu trà liền ngã về hướng mép giường.
Cốc Vũ hít ngược một hơi khí lạnh, còn chưa kịp cáo tội, lại nghe thấy một tiếng: "Ui ——"
Vừa xoay đầu, liền thấy tỳ nữ chải đầu ban nãy nắm chặt lược quỳ xuống:
"Nô, nô tỳ thô kệch, kéo tóc quận chúa...... Quận chúa thứ tội!"
Tỳ nữ cả phòng đồng thời cứng đờ tại chỗ, thở mạnh cũng không dám mà ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng, tất cả đều quỳ sụp xuống như người ta cho sủi cảo vào nồi, nói: "Quận chúa thứ tội......!"
Khương Trĩ Y nhíu mày khẽ hít khí, lòng bàn tay ấn lên điểm đau đớn giữa đỉnh đầu,
hàng mi dày đen như lông quạ chậm rãi quét xuống, thấy tà váy có vệt
nước, liền nhắm mắt lại thở dài.
Không biết sao mình lại lưu lạc tới hoàn cảnh ngay cả một tỳ nữ để sai sử cũng không có.
Nói đến nói đi, đúng là phải trách cái quyển thoại bản oan nghiệt kia.
*
Trở đông, trời vừa lạnh lại khô, Khương Trĩ Y không thích ra cửa lại trúng
gió, đang lúc nhàn rỗi không thú vị, tình cờ nhìn thấy quyển thoại bản 《 Y Y truyện 》mà tiệm sách Tam Dư nịnh bợ tặng tới được đặt trong cái
tráp gỗ kia có nữ nhân vật chính có tên cùng âm với tên mình, liền tiện
tay lật mấy trang.
Cái loại thoại bản kiểu này cũng không thể nói là mới mẻ, cốt truyện nói về một đoạn tình duyên của một vị biểu cô
nương khi ăn nhờ ở đậu trong kinh thành.
Mở đầu chỉ đơn giản nói, cô nương kia cha mẹ song vong, không nơi nương tựa, tiến đến kinh thành cậy nhờ bà con, khi ở trong phủ liền tình cờ gặp gỡ một thiếu niên lang tuấn tiếu, liền nhất kiến khuynh tâm......
Khương Trĩ Y vốn thập phần chán ghét mấy loại thoại bản tình cảm biểu huynh muội.
Vì bản thân nàng cũng là một vị biểu cô nương, từ khi bảy tuổi đã mất đi
song thân, liền được cữu cữu đón về Vĩnh Ân Hầu phủ này.
Tiếc
rằng trong phủ chỉ có vài vị biểu ca không có tài năng gì, tướng mạo
cũng là mỗi người có cái kỳ cục riêng, nên mỗi khi đọc phải mấy loại
thoại bản kiểu biểu cô nương cùng biểu ca ân ái, nhớ đến vài vị biểu ca
bên cạnh, liền không còn hứng thú gì.
Nhung cái quyển 《 Y Y
truyện 》này nha, vị biểu cô nương không phải chung tình với biểu ca, mà
là với một đồng học cùng thư viện với biểu ca, đảo cũng có vài phần hiếm lạ, Khương Trĩ Y liền chọn quyển này để đốt thời gian.
Nào biết đọc đọc, thoại bản thế mà lại "Hiển linh".
Trong thoại bản, Y Y cùng thiếu niên lang kia thực mau liền lưỡng tình tương
duyệt, nhưng không biết hai người có phải bát tự tương khắc nhau hay
không, từ đó về sau, Y Y cô nương kia có thể nói là mọi việc đều không
thuận.
Muốn cùng tình lang truyền tin, bồ câu đưa tin giữa đường bị bắn chết.
Nhờ tên sai vặt truyền tín vật cho tình lang, tên sai vặt lại trộm đi tín vật, cuốn tiền bạc bỏ trốn.
Ngồi xe ngựa đi gặp lén tình lang, mới ra khỏi phủ, vừa giẫm lên ghế gỗ lên kiệu, ghế sụp, trật chân.
Khương Trĩ Y đọc đến chỗ này còn cảm khái, cũng may cái ghế lên kiệu này là
sụp ở trước cửa phủ, không phải trên đường cái, nếu không trong phạm vi
cả kinh thành, đường đường là danh môn quý nữ, chân có trị khỏi rồi,
nhưng mặt cũng không biết bỏ đi đâu ——
Ngày hôm sau, Khương Trĩ Y ra khỏi phủ, khi xuống xe ngựa, mũi giày vừa chạm xuống thì rầm một
tiếng, ghế lên kiệu đã vỡ tan ngay bên đường.
"......"
Một đường đầy người, tề tề chỉnh chỉnh nhìn lại đây.
Khương Trĩ Y trước nay chưa bao giờ bị người ta nhìn đến náo nhiệt thế này,
liền mặt vô biểu tình kéo mũ có rèm, xoay người leo lên xe ngựa trở lại. Sau khi hồi phủ, nàng ngồi trước gương trang điểm tĩnh tọa một chén trà nhỏ, hai lời chưa nói liền chạy qua phòng bếp trong viện.
Nào
biết đám hạ nhân không thông suốt kia qua ước chừng một ngày mới hiểu
được ý tứ nàng, thế rồi cả đám đánh xe, tạp dịch, người hầu mênh mông
cuồn cuồn tới dập đầu, nói tuyệt đối không phải do nàng ăn nhiều mà là
nàng phát phúc, thỉnh nàng ngàn vạn lần phải yêu quý quý thể, muốn phạt
liền phạt bọn họ đi.
Phạt bọn họ, có thể nhặt mặt mũi nàng ném ở trên phố về sao?
Khương Trĩ Y tức giận vẫy vẫy tay, kêu những người này trở về làm mười cái ghế lên kiệu bằng sắt thật rắn chắc rồi hẵng đến tìm nàng.
Lần đó, nàng chỉ xem việc này là trùng hợp.
Thẳng đến hai ngày sau, khi tâm tình nàng chuyển biến tốt, một lần nữa cầm
lấy thoại bản kia, lại đọc được cái đoạn Y Y cô nương làm xiêm y mới,
chờ đợi mấy ngày liền đi Y Tứ Phòng lấy, kết quả bộ đồ mới lại không
cánh mà bay.
Lúc này Khương Trĩ Y thậm chí còn chưa kịp cảm khái, liền có tỳ nữ lại đây bẩm báo, nói mới nãy vừa đi Y Tứ Phòng lấy váy úc kim mới cho nàng, thế nhưng mở ra chỉ thấy trong tráp trống không.
"......"
Khương Trĩ Y mở thoại bản ra nhìn lại hai lần, hỏi tỳ nữ: "Chưởng quầy hiệu
may thổi râu trừng mắt nhìn, nói váy này rõ ràng là hắn tự mình bỏ vào
tráp, sao có thể không cánh mà bay, sợ là Y Tứ Phòng có tặc?"
"Làm sao Quận chúa biết được?"
Bởi vì trong thoại bản đã viết như vậy.
Khương Trĩ Y nhìn thoại bản trong tay, lúc này có chút cảm thấy thú vị.
Chẳng lẽ một quyển thoại bản giấy trắng mực đen lại có phép thần thông, có
thể làm cho nàng đọc được cái gì liền ứng nghiệm cái đó?
Vậy nàng cũng muốn xem một cái, mấy tờ giấy rách này còn có bản lĩnh gì.
Khương Trĩ Y nhìn trong thoại bản, kiếp nạn tiếp theo của Y Y cô nương chính
là —— khi tình lang đưa lễ tới, thì trong hộp chợt có nửa con chuột
chết, Khương Trĩ Y lập tức nhíu mày suy tư một lát.
Tình lang thì nàng không có, nhưng mà người muốn làm tình lang của nàng thì thật
không ít, vừa vặn ba ngày sau là sinh thần của nàng, mấy vị vương tôn
công tử đó ắt hẳn đang lo không biết nên lấy cái bảo bối hiếm lạ gì tới
xum xoe.
Nàng liền cho bọn hắn một cơ hội, phóng lời nói ra
ngoài: Phàm là người đến tặng lễ trong vòng ba ngày này, bất luận tặng
vật gì, Vĩnh Doanh quận chúa đều sẽ tặng lại một chén trà nhỏ đáp lễ.
Đến lúc này, các nhi lang thế gia đến kiếm chén trà uống cơ hồ sắp đạp vỡ
ngạch cửa Hầu phủ, ngay cả những thiên kim cao quý hồi lâu không gặp
nàng cũng chạy tới xem náo nhiệt.
Nhưng nàng phái Kinh Chập ra mở từng cái hộp lễ một, liên tiếp xem ba ngày, đừng nói nửa con, ngay cả
một con chuột cũng không nhìn thấy.
"Hóa ra quỷ thần cũng sợ
quyền quý, chỉ dám xuống tay đối với bình dân áo vải như Y Tứ Phòng,
không dám hãm hại con cháu thế gia ha." Kinh Chập nói đùa với nàng.
Nàng cũng nghĩ vậy, cái quyển thoại bản này có hiển linh bất quá cũng chỉ như vậy, Khương Trĩ Y hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đọc.
Lại lần nữa mở thoại bản ra, tờ này là nói đến cữu mẫu của Y Y cô nương.
Hóa ra cữu mẫu lúc trước thu lưu Y Y không phải là tội nghiệp nàng ta, mà
là trong nhà có một nhi tử ốm yếu, đang cần người bát tự thịnh vượng như Y Y trấn áp bệnh tà.
Mắt thấy sau khi Y Y vào phủ, nhi tử thật
sự chuyển biến tốt đẹp lên không ít, cữu mẫu làm sao chịu để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, tất nhiên muốn trăm phương nghìn kế cản trở Y Y
cùng tình lang.
Cái mà Y Y cô nương nghĩ là vận đen quấn thân, kỳ thật tất cả đều là "nhân hoạ" do cữu mẫu tạo nên.
Chỉ là cữu mẫu không nghĩ tới, bất luận bà ta âm thầm làm khó dễ như thế
nào, cũng không thể huỷ hoại được mối liên hệ của hai người này.
Trong lúc vô kế khả thi, cữu mẫu đành phải tìm một biện pháp xung hỉ cổ xưa từ chỗ đạo sĩ ——
Nghe nói chỉ cần cắt xuống một lọn tóc của hai bên nam nữ, bện thành bím
tóc, cất vào một túi thơm có phối phương đặc thù, sau đó để nhà trai đeo bên mình tròn một tháng, nhà gái liền sẽ chậm rãi si mộ nhà trai giống
như bị hạ cổ, sau khi hai người "kết hợp", nhà trai liền có thể thuận
lợi "Thải âm bổ dương".
Khương Trĩ Y xem đến chỗ này liền ghê tởm đến nhíu mày, đang muốn bỏ cái quyển thoại bản dơ bẩn này đi, bỗng
nhiên chợt ngưng lại.
Nàng đột nhiên nhớ tới, tháng trước có một hôm, tỳ nữ chải đầu từng phát hiện nàng bị đứt một lọn tóc.
Mà chỗ đứt đó xác thật chỉnh tề đến kỳ quái, nhưng lúc ấy mọi người không
ai nghĩ đến loại khả năng này, đều cho là do con Li Nô nàng nuôi tác
loạn.
Nên đừng nói là lọn tóc này của nàng kỳ thật cũng bị người cầm đi hạ cổ nha?
Nhìn nhìn lọn tóc cụt ngủn vẫn chưa dài được bao nhiêu bên vành tai, phía
sau lưng Khương Trĩ Y chợt như có một luồng hơi lạnh thổi qua, nàng liền khép thoại bản trên tay lại.
*
Từ ngày ấy, Khương Trĩ Y
liền không còn ngủ được một giấc ngủ ngon nào. Vừa nhắm mắt không bao
lâu liền mơ thấy có người nhân lúc đêm đen lẻn vào trong phòng nàng, lấy kéo cắt tóc nàng.
Hoàn cảnh trong mộng rõ ràng chính xác, người
xuống tay hết lần này đến lần khác đều là hạ nhân bên cạnh mình, tỉnh
lại tất nhiên cũng không thể an tâm tiếp tục dùng người.
Nàng
liền tạm thời đưa hết tỳ nữ bên người ban đầu ra ngoại viện, kêu Kinh
Chập điều tra rõ ràng, xem lọn tóc đó của nàng có thể thật sự rơi vào
tay một vị nam đinh nào đó trong phủ hay không.
Mãi cho đến hôm nay, ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Kinh Chập đã trở lại: "Quận chúa, đồ vật người muốn đã đưa tới."
Khương Trĩ Y đứng dậy, vẫy vẫy tay áo về hướng hai bên.
Bọn tỳ nữ quỳ đầy đất mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà lui đi ra ngoài.
Kinh Chập đóng cửa lại, cũng không kịp hỏi trận trượng ban nãy là xảy ra
chuyện gì, đã vội vàng dâng lên một túi thơm có hình hoa và chim sẻ thêu bằng chỉ bạc: "Đây là túi thơm của Đại công tử."
Khương Trĩ Y liếc đồ vật kia một cái, cầm lấy một cái khăn gấm lót lòng bàn tay, lúc này mới nhận lấy.
Nếu không phải cần nghiệm chứng cho minh bạch, nàng tuyệt đối sẽ không sẽ chạm vào đồ vật bên người của vị biểu ca này.
Đại biểu ca là con vợ cả duy nhất ở Hầu phủ, khi tuổi nhỏ đã bệnh tật ốm
yếu, hoàn toàn là bị mợ cưng chiều đến phóng túng mà lớn lên, sách thì
không lo đọc, cả ngày không phải trà trộn sòng bạc, chính là lưu luyến
với hoa lâu quán rượu, còn chưa cập quan đã rơi vào cái danh "Ngũ Độc
vẹn toàn".(Editor: Ngũ độc là quan điểm trong Phật giáo, ý chỉ: Tham
(Tham lam), Sân (thấy người khác làm điều ác mà sống sung sướng giàu có, liền nổi giận với họ), Si (nghĩ rằng chỉ cần sống tốt là sẽ được giàu
có sung sướng mà không hiểu rằng phải đủ Nhân-Quả việc đó mới xảy ra),
Mạn (Ngạo Mạn), Nghi (đố kỵ))
Mấy năm trước thậm chí còn có một
nữ tử thanh lâu tìm tới cửa, kêu khóc nói mình đang hoài hài tử của đại
biểu ca, vì cầu cái danh phận mà náo loạn thật lớn một hồi.
Nàng
kia cuối cùng tất nhiên cũng không thể vào cửa. Cữu mẫu khôn khéo vô
cùng, biết rõ để lại đứa nhỏ này, đại biểu ca sẽ khó nghênh thú cao môn
quý nữ, liền bức nàng kia sẩy thai, lại tống cổ người ta ra khỏi kinh
thành, giải quyết hậu quả thập phần lưu loát thành thạo.
Đại biểu ca cũng hoàn toàn không xem trò khôi hài này ra gì, ngừng nghỉ mấy ngày lại ngựa quen đường cũ, tìm Thanh lâu Sở quán mới.
Sau này có
một hôm, Khương Trĩ Y ngẫu nhiên gặp được đại biểu ca, còn nghe hắn cùng hồ bằng cẩu hữu nói chuyện say sưa cái gì rượu thuốc trèo lên cực lạc,
cái gì tư vị mất hồn thực cốt......
Lại thấy hốc mắt đại biểu ca
hãm sâu, quầng thâm thì càng xanh đen đến không thể che giấu, từ đấy về
sau, Khương Trĩ Y liền nhìn thấy hắn một cái đều ngại mắt dơ.
Hôm qua Kinh Chập nói cho nàng, đại công tử thời gian gần đây thật đúng là
vẫn luôn đeo một cái túi thơm theo bên mình, nàng còn cảm thấy không thể nào như vậy được.
Cái tên đại biểu ca này của nàng nếu không
phải thất tâm phong (Editor: Bệnh thần kinh), thì sao có thể không biết
bản thân mình mấy cân mấy lượng, sao dám sử dụng loại thủ đoạn đó đối
với nàng chứ?
Cả kinh thành này nhiều nhi lang tuấn tiếu giỏi
giang như vậy tùy nàng chọn lựa, nàng còn không để vào mắt, nếu nàng lại đi si mộ một người khó lên nơi thanh nhã như vậy, chỉ sợ là bất cứ ai
cũng đều có thể nhìn ra nàng bị hạ cổ mà!!
Đến lúc đó thì cái phương pháp cổ xưa này chẳng phải tự mình bại lộ?
Đại biểu ca đã mặt mũi xấu xí lại vô đức, nhưng cũng không đến mức cái gì
cũng phế phẩm, ngay cả đầu óc cũng cũng vụng về đến như vậy chứ?
Nghĩ nghĩ, Khương Trĩ Y đẩy ra yếm khoá trên túi thơm, nhìn nhìn vào bên
trong, liền giật mình một cái, nhanh chóng buông tay ném ra.
Kinh Chập cũng hoảng sợ, trừng mắt nhìn thứ nhỏ nhắn rớt ra khỏi túi: "Đây là......!"
Khương Trĩ Y lấy khăn liều mạng chùi chùi tay, đôi môi đỏ bừng giật giật mấy
cái, mở đóng vài lần mới nói nên lời: "Đây...... đây... thứ đồ ngu này,
thật là thất tâm phong rồi mà!"