Vào giờ dậu, cả khoảng trời bắt đầu âm u. Quản gia Thẩm phủ nghênh đón Thẩm Nhạn Thanh cùng Dịch Chấp vào cổng.
Còn năm ngày nữa Dịch Chấp thành hôn, người sắp có chuyện mừng thành ra
tinh thần cũng thoải mái. Hắn mỉm cười nói: "Hôm nay ta tự mình tới đưa
thiệp cưới, ngươi phải nhiệt tình vào, bằng không sẽ uổng phí nhiều năm
tình nghĩa của hai chúng ta."
Hai người trước tiên đến chỗ Thẩm
phụ mẫu thăm hỏi trước, Thẩm mẫu muốn giữ Dịch Chấp ở lại dùng bữa tối,
Thẩm Nhạn Thanh nói: "Kỷ Trăn còn đang chờ ở trong viện chính."
Trong lòng hắn có chút tâm tư ẩn kín - Kỷ Trăn từng ăn giấm chua Dịch Chấp
năm lần bảy lượt, bây giờ Dịch Chấp sắp sửa thành hôn, nếu y đến tham
dự, sau này Kỷ Trăn sẽ không còn phỏng đoản mối quan hệ giữa hắn và Dịch Chấp nữa.
Dịch Chấp tiện tay dùng thiệp cưới ve vẩy làm quạt:
"Ngươi vẫn chưa nói cho Kỷ Trăn biết ta đến đây, hay là chưa chuẩn bị đồ ăn cho ta thế?"
Thẩm Nhạn Thanh bình tĩnh nói: "Thẩm phủ không thiếu một đôi đũa cho ngươi."
Dịch Chấp thấy người bạn tốt của mình cũng tươi hơn chút, bắt đầu cười ha
hả, "Thẩm Nhạn Thanh, ngươi thật đúng là..." Hắn cực kỳ cảm thán: "Sớm
thế có phải tốt hơn không, suốt ngày trưng bản mặt này, đừng nói Kỷ
Trăn, con cọp thấy ngươi cũng phải nhượng bộ lui binh."
Lại có
chút bùi ngùi: "Ngươi và ta cùng làm quan trong triều, thánh y khó dò,
chỉ cần bất cẩn một chút sẽ không còn đường lui. Hiện tại tính ra cũng
tốt, tuy rằng Kỷ gia suy tàn, nhưng tốt xấu gì Kỷ Quyết cũng bảo vệ được tính mạng mình, giữ lại tia hy vọng cho Kỷ Trăn. Chỉ là, dù sao Kỷ gia
cũng bên phe thái tử, hiện tại tam điện hạ chưa so đo, nhưng khó mà nói
được sau này liệu có thể an toàn hay không, sau này ngươi nhất định hành sự cho cẩn thận."
Thẩm Nhạn Thanh cũng không phải dạng cậy tài khinh người, tự biết lợi hay hại, gật đầu: "Đa tạ."
Dịch Chấp không thích dính líu đến mấy chuyện tranh đấu triều đình, chỉ nói
như vậy, sau đó cũng bàn lại về chuyện hôn sự của mình.
Lúc hai người đến viện chính, trong phòng thắp đèn sáng trưng, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Kỷ Trăn đâu.
Dịch Chấp chế nhạo: "Đúng là chúng ta không có duyên rồi."
Thẩm Nhạn Thanh tùy ý gọi một nô bộc đến hỏi: "Thiếu phu nhân ở đâu?"
Đối phương ấp úng một hồi mới nói: "Đại nhân, sau khi ngài lên triều được
một lúc, thiếu phu nhân gọi chúng tiểu nhân thu dọn phòng phía tây, đến
trưa đã chuyển tới nơi đó rồi..."
Thẩm Nhạn Thanh nhíu mày, khóe
môi cũng hạ xuống, tiến vào phòng kiểm tra. Chỉ thấy bên trong thiếu mất một hai rương đồ, phần lớn những thứ thuộc về Kỷ Trăn không còn thấy
đâu, chỉ có hộp gỗ trên bàn trang điểm vẫn đặt ở chỗ cũ.
Dịch
Chấp vốn vui vẻ đến đưa thiệp cưới, còn tưởng rằng Thẩm Nhạn Thanh và Kỷ Trăn đang hòa thuận ấm áp, không ngờ cả hai đã đến mức độ ly thân. Dù
cho bản thân hắn quen biết với Thẩm Nhạn Thanh nhiều năm, cũng lúng túng thay cho bạn mình, bất chợt gằn ho mấy cái hỏi: "Đang... giận nhau à?"
Sắc mặt Thẩm Nhạn Thanh hơi trầm xuống, nói đúng thì không phải, mà không
cũng chẳng đúng, cuối cùng đành nói: "Đến phòng phía tây."
Dịch
Chấp vô tình cuốn vào mâu thuẫn của hai người, vội vàng đưa thiệp cưới
cho Thẩm Nhạn Thanh: "Hay là tự ngươi giao cho Kỷ Trăn đi, ta đột nhiên
nhớ ra mình có chút chuyện gấp phải làm, bữa cơm tối nay hẹn lần sau
vậy."
"Được, vậy ta không tiễn."
Dịch Chấp vừa đi
khỏi, Thẩm Nhạn Thanh liền cầm tấm thiệp cưới đỏ thẫm vòng qua hành lang di chuyển thẳng tới căn phòng phía tây.
Cánh cửa phòng này đặt ở hướng bắc, ngày đông gió cứ phần phật thổi vào. Kỷ Trăn sợ nhất là lạnh, vậy mà cũng trốn tới đây.
Vừa đến gần đã nghe thấy thanh âm của Cát An: "Công tử, đậu phộng thơm quá, người tới nếm thử đi."
Kỷ Trăn nhẹ nhàng nói: "Ta cảm thấy bánh hấp gạo thơm này cũng không tệ."
Thẩm Nhạn Thanh nhìn qua khe hở cửa sổ, trong phòng đốt than hừng hực, Kỷ
Trăn bọc lấy một chiếc áo choàng lông to sụ, đang ngồi trên ghế cạnh
chậu than sưởi ấm, khuôn mặt bị hun đến ửng hồng, tay cầm miếng bánh hấp hình hoa ăn đến ngon lành. Gương mặt ấy dường như đang thực sự hưởng
thụ, dạo gần đây khi ở chung với hắn cứ cau mày nhăn mặt.
"Vậy
ngày mai ta đi chợ mua cho công tử ăn." Cát An ngồi xổm ở bên cạnh nhai
đậu phộng, còn đang định nói chuyện, chợt nhìn thấy bóng người bên cửa
sổ, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, chờ đến khi thấy rõ đối phương mới bò dậy: "Thẩm đại nhân."
Kỷ Trăn xoay đầu nhìn về cửa sổ, hai má
đang ăn hơi phồng lên, nhìn vừa lanh lợi vừa đáng yêu, song nụ cười trên môi rõ ràng phai nhạt đi.
Y nhét nửa miếng bánh còn lại vào miệng đứng dậy. Thẩm Nhạn Thanh cũng đẩy cửa phòng ra.
Kỷ Trăn vỗ vỗ phủi đi mấy vụn bánh dính trên lòng bàn tay, còn chưa kịp
chờ Thẩm Nhạn Thanh lên tiếng, đã lôi bản nháp ghi sẵn trong bụng nói:
"Huynh đến rất đúng lúc, ta có chuyện muốn nói cùng huynh. Sau này ta
muốn ở phòng phía tây này, đồ vật cũng đã chuyển xong xuôi, những thứ
không nên lấy ta đều không lấy."
Thẩm Nhạn Thanh chỉ lẳng lặng nhìn y, trong đôi mắt đen láy phản chiếu ánh lửa bập bùng trong chậu than.
Kỷ Trăn không nghe thấy tiếng đáp lại, trong lòng bồn chồn, lại cung kính
lên tiếng: "Huynh không thích ta ra khỏi phủ, vậy ta chờ ở đây không
được sao?"
Thẩm Nhạn Thanh cất bước vào bên trong, lệnh cho Cát
An lui đi, sau đó đặt tay lên bàn gỗ chầm chậm ngồi xuống, lúc bấy giờ
mới giương mắt nói: "Ngươi chưa từng thảo luận chuyện này với ta."
Kỷ Trăn mím môi, qua một lúc do dự mới mở miệng: "Lúc huynh ngủ ở phòng đông cũng có bao giờ nói với ta đâu."
Y tự giác phản bác, sau mới ngộ ra không nên nói với Thẩm Nhạn Thanh
chuyện này, chợt thầm thì bổ sung: "Ta chỉ cảm thấy nơi này yên tĩnh..."
Thẩm Nhạn Thanh quan sát Kỷ Trăn, thu hết tất cả biểu cảm cẩn trọng cùng
hoảng hốt của đối phương vào mắt. Kỷ Trăn không phải yêu thích nơi này,
mà là muốn cách xa hắn.
"Dịch Chấp mới vừa tới." Thẩm Nhạn Thanh nỗ lực đè xuống suy nghĩ chất vấn, đưa thiệp hồng cho y: "Y muốn gửi thiệp cho ngươi."
Đuôi lông mày Kỷ Trăn khẽ động đậy, chầm chậm giơ tay nhận lấy rồi mở ra
xem, bên trong thiệp mời quả thực là Dịch Chấp cùng tiểu thư Lâm gia.
Tấm thiệp mời đỏ thẫm mời họa sĩ vẽ họa tiết chim liền cành in nổi. Y
vuốt ve phần họa tiết sống động kia, không nhịn được nghĩ đến thiệp cưới năm xưa của mình và Thẩm Nhạn Thanh.
Trên thiệp cưới của cả hai
vẽ họa tiết hai hoa sen mọc cùng một gốc, ngụ ý phu thê đồng tâm hạnh
phúc trăm năm. Ngụ ý tốt đẹp đến nhường vậy, nhưng từ lâu y đã không còn mơ mộng về giấc mộng hão huyền đó nữa.
Kỷ Trăn ngước mắt cười, "Năm ngày sau à."
Ánh mắt Thẩm Nhạn Thanh sâu thăm thẳm, Kỷ Trăn nhìn không hiểu, đành chỉ dời tầm mắt đi thầm thì: "Chuyện vui, chuyện vui..."
Chẳng biết vì sao, Kỷ Trăn bỗng cảm thấy mũi mình có chút cay xè, chỉ hít thở thật sâu mấy cái, sau đó cất thiếp cưới cẩn thận lên bàn trang điểm,
thế nhưng vừa xoay đi, đối phương đã ôm y lại.
Thẩm Nhạn Thanh ôm lấy y trầm giọng:"Ta ra lệnh ngươi chuyển đồ vật về phòng."
Kỷ Trăn không nói lời nào.
Chờ đến khi Thẩm Nhạn Thanh muốn gọi người, Kỷ Trăn mới lấy dũng khí nhìn hắn bình tĩnh nói: "Ta không muốn về."
Thẩm Nhạn Thanh trầm giọng, "Phòng phía tây này hạ nóng đông lạnh..."
Kỷ Trăn cuống quít dịch ra sau: "Nhưng ta muốn ở đây."
Thẩm Nhạn Thanh cau mày, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy tính tình lúc trước
của Kỷ Trăn, đột nhiên không nói gì. Qua một lát sau, đành chỉ đáp: "Tùy ngươi."
Đợi đến khi Kỷ Trăn biết được thế nào là hạ nóng đông
lạnh chắc chắn y sẽ chuyển về phòng chính. Còn những chuyện khác, Thẩm
Nhạn Thanh không rõ là không muốn nói hay không dám ngẫm nghĩ, bởi một
khi biết được rõ ràng ý đồ thật sự Kỷ Trăn muốn dọn đi, chắc chắn sẽ là
một đòn đánh thẳng vào tim hắn.
May mà thời gian vẫn còn dài.
Cuối cùng Kỷ Trăn vẫn được ở lại phòng phía tây, chỉ ngoại trừ ban đêm, Thẩm Nhạn Thanh sẽ đến đây dùng bữa chung một lúc. Số lần gặp mặt cùng nói
chuyện của cả hai ít dần đi, quả thực đã không còn quá nhiều mâu thuẫn
xảy ra như Kỷ Trăn mong muốn.
Thế nhưng một ngày, hai ngày, rồi
lại ba ngày trôi qua. Đống giấy trong thư phòng của Thẩm Nhạn Thanh chất chồng như núi, mà Kỷ Trăn được nuông chiều từ bé cũng không có ý định
chuyển về, cứ như quyết tâm ở suốt tại căn phòng phía tây.
Dụ Hòa thu dọn đống giấy dưới đất, lại thay đại nhân mài mực lên tiếng: "Đại
nhân, ngài cũng luyện gần một canh giờ rồi, nghỉ một lát đi."
Thẩm Nhạn Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đề bút làm thơ.
"Sáng nay lão phu nhân sai người tới hỏi tiểu nhân chuyện ngài và thiếu phu nhân chia phòng ngủ."
Động tác cầm bút thoắt dừng lại.
"Còn tiếp tục như vậy, lão phu nhân sẽ phạt thiếu phu nhân quỳ từ đường..."
Dụ Hòa ngừng một chút: "Lúc trước ngài ở phòng phía đông, không phải
thiếu phu nhân hay đến tìm ngài sao? Trong phủ này viện nào chẳng phải
của ngài, đại nhân muốn ở chỗ nào thì ở thôi."
Thẩm Nhạn Thanh hạ nét bút cuối cùng xuống, liếc mắt nhìn Dụ Hòa.
Đối phương sờ mũi: "Mặc dù tiểu nhân không có học thức, nhưng cũng biết đạo lý phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường cùng. Đại nhân, nhà êm mọi
chuyện mới thuận." Hắn không nhịn được dông dài: "Ngài cứ ở đây luyện
chữ, e là luyện đến hoa mắt thiếu phu nhân cũng nhìn không thấy đâu..."
Thẩm Nhạn Thanh đặt tờ giấy qua một bên hờ hững nói: "Bây giờ ngươi bắt đầu lắm lời hơn rồi."
Dụ Hòa cười: "Cũng do đại nhân khoan dung độ lượng, tiểu nhân mới dám nêu ý kiến."
"Mài mực."
"Dạ..."
—
Một đôi giày đen đạp lên tuyết dày, phát ra thanh âm kẽo kẹt nhè nhẹ.
Ánh nến trong gian phòng phía tây hiện tại dần yếu đi, Kỷ Trăn đang chuẩn
bị đi ngủ nghe thấy tiếng động, bèn cất tiếng nói: "Cát An, trời lạnh,
ngươi trở về phòng đi, không cần gác đêm."
Qua một lúc vẫn không thấy Cát An trả lời, thậm chí phát hiện có người bên ngoài muốn đẩy cửa vào.
Kỷ Trăn đã sớm cài chốt, người ngoài không thể nào vào được. Y tưởng người làm, có chút kỳ quái leo xuống giường đi đến trước cửa hỏi: "Ai vậy?"
Chỉ thấy ngoài cửa có bóng người, nhưng lại không lên tiếng.
Bàn tay Kỷ Trăn chần chừ do dự, một suy nghĩ đột nhiên ập đến, khiến cho
động tác của y chợt dừng lại. Y ngẫm nghĩ thêm một lúc, cuối cùng vẫn
quyết định mở.
Dưới ánh trăng, Thẩm Nhạn Thanh vương tuyết trắng đến.
Kỷ Trăn đã đoán được, chỉ là trong lúc kinh ngạc tự chủ động dịch thân thể để Thẩm Nhạn Thanh vào bên trong.
Ngoại trừ phòng tây bị khóa, chuyến này của Thẩm Nhạn Thanh vẫn tính là khá
thuận lợi. Hắn đóng cửa, xoay người, trong lúc đang định mở miệng, chỉ
thấy Kỷ Trăn chạy tới bên giường.
Thẩm Nhạn Thanh bỗng cảm thấy hoang đường, nhanh chân tiến lên giữ Kỷ Trăn
lại, giọng điệu như cắn răng nghiến lợi: "Ngươi làm gì?"
Cánh cửa vừa mở ra đóng lại, chút ấm áp của chậu than vơi bớt một ít. Kỷ Trăn
lạnh đến rụt vai lại, cắn môi: "Huynh tới không phải vì muốn làm cái này sao"
Gần đây đối phương cực kỳ nóng lòng muốn ở lại, ngoại trừ chuyện này, y không nghĩ ra được lý do nào khác.
Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh tanh kia, y cảm thấy bản thân dường
như hiểu lầm, cảm thấy lúng túng không sao tả được, trên mặt vừa đỏ vừa
trắng đan xen nhau: "Ta cứ tưởng..."
Thẩm Nhạn Thanh hít sâu một
hơi, thay đối phương chỉnh y phục lại. Thế nhưng khi chỉnh được một nửa, hắn lại bất ngờ đẩy người xuống giường, đầy sát khí nói: "Nếu là thật
thì sao?"
Hai gò má Kỷ Trăn ửng đỏ, rúc chân cúi đầu không nói gì, bộ dáng cứ như mặc cho quân đến "làm thịt".
Y cứ tưởng rằng mình nghe lời như vậy, thì Thẩm Nhạn Thanh sẽ thỏa mãn,
lại chẳng ngờ đến đối phương hung bạo nhấn y chìm vào trong đống chăn
nệm.
Thẩm Nhạn Thanh nhìn thấy gương mặt vô hồn của Kỷ Trăn, ngũ
quan vặn vẹo, phân nửa vì tức giận, nửa còn lại là đau lòng: "Kỷ Trăn,
lòng dạ lúc trước của ngươi đi đâu cả rồi?"
Kỷ Trăn khó hiểu hỏi ngược lại: "Bây giờ như vậy không tốt sao?"
Rõ ràng trước đây Thẩm Nhạn Thanh ghét nhất y kiêu căng làm bậy, bây giờ y không ép buộc hắn nữa, thậm chí cái gì cũng nghe theo, rốt cuộc đối
phương còn có gì không vui nữa?
Kỷ Trăn oan ức đỏ cả mắt, hơi cuộn tròn người lại.
Thẩm Nhạn Thanh xoa mặt y, mi tâm nhíu chặt, hắn quả thực không trả lời được - tốt hay không tốt, đã không còn đến lượt hắn phán xét nữa rồi.
Thẩm Nhạn Thanh buông Kỷ Trăn đang run rẩy ra, trong lồng ngực sôi trào cuồn cuộn, sau một lúc giữ bình tĩnh mới nói: "Ngày mai phải dậy sớm đến
Dịch phủ, ta chỉ tới xem ngươi, không làm gì cả."
Kỷ Trăn nghe vậy mới ổn định lại, nhẹ giọng hỏi: "Vậy huynh muốn ngủ ở đây sao?"
Tuyết dần sâu, con đường đi về phòng vừa dài, vừa khó đi nhường nào.
Thẩm Nhạn Thanh trầm mặc, Kỷ Trăn lúc này nằm trên giường chỉ để lại một bóng lưng. Hắn nhắm mắt, ôm lấy người từ phía sau.
Nến đỏ phất phơ bao nhiêu lệ, có người chẳng ngủ đến năm canh.