Đứng trước cửa phòng
cấp cứu Ngạn Bách Hàm mới hiểu hết được tâm trạng của Tần Hàm Yên khi
ấy. Từng giờ từng phút trôi qua như muốn rút hết sức lực của nàng. Ngạn
Bách Hàm khóc nhiều đến mức không còn nước mắt để khóc, đôi mắt sưng vù, quần áo tóc tai lộn xộn. Máu của Tần Hàm Yên thấm trên người nàng nay
cũng đã khô lại, trông vô cùng khó coi.
Kể từ lúc Tần Hàm Yên
được đưa vào phòng cấp cứu cũng đã trôi qua hơn 7 tiếng đồng hồ. Ngạn
Bách Hàm cùng đám người Trương Nguyệt, A Hổ, còn có Ngạn Bách Tùng đứng
ngồi không yên. Y tá, bác sĩ ra vào tấp nập, đến nỗi Ngạn Bách Hàm muốn
sinh ra ảo giác. Ảo giác rằng Tần Hàm Yên không sao cả, tất cả chỉ là
một giấc mơ, tỉnh dậy liền có thể ôm người kia vào lòng, ấm áp thơm tho
chứ không phải toàn thân đầy máu.
Cùng là một không gian, cùng là một người làm phẫu thuật, chỉ khác là đổi người nằm bên trong. Tất cả
đều do một tay Tề Tuấn gây ra, nàng suy tính vẹn toàn nhưng chỉ do phút
cuối lơ là mà hại Tần Hàm Yên phải thay nàng đỡ một phát súng. Nếu Tần
Hàm Yên có mệnh hệ gì, Ngạn Bách Hàm lắc lắc đầu, thật không dám nghĩ
tới. Nàng tin tưởng cô, tin tưởng cô sẽ không bỏ lại nàng. Hai người còn rất nhiều chuyện phải làm cùng nhau, còn có cả lễ cưới của hai người...
"Tiểu Hàm, hai là em đi tắm rửa trước. Em xem cả người em toàn là máu..."
Trương Nguyệt nhìn Ngạn Bách Hàm vô cùng chật vật, còn đâu dáng vẻ đại tiểu
thư không sợ trời không sợ đất. Thì ra, chỉ cần đứng trước thứ mà con
người ta quan tâm, tất cả đều trở nên yếu đuối. Không có ngoại lệ.
Ngạn Bách Hàm gục trước cửa phòng, vốn không nghe lọt tai lời Trương Nguyệt
nói, nàng vẫn lẳng lặng ngồi đó, chăm chú lắng nghe động tĩnh trong
phòng cấp cứu.
Ngạn Bách Tùng nhìn con gái khổ sở như vậy cũng vô cùng đau lòng, nhưng cũng không biết nên làm sao mới phải. Chỉ có thể
im lặng cùng nàng chờ đợi.
Thời gian kéo dài thêm hai tiếng nữa,
cuối cùng Viện trưởng cũng đi ra, gương mặt hắn lấm tấm mồ hôi, thần sắc mệt mỏi. Ngạn Bách Hàm nhanh chóng chạy tới túm lấy vạt áo hắn, đôi mắt đỏ ngầu: "Viện trưởng Lâm, chị ấy sao rồi."
"Viên đạn đi xuyên
qua thành ngực, phổi rồi dừng lại ở giữa động mạch chủ và tim, chỉ cách
tim 1cm. Tôi đã tiến hành phẫu thuật lấy viên đạn ra, khâu các lỗ rách
của tim, làm sạch và dẫn lưu màng phổi trái và phải. Nhưng do mất máu
nhiều, tình hình cũng không khả quan lắm. Có tỉnh lại được hay không 3
ngày tới rất quan trọng. Người nhà nên nói chuyện với bệnh nhân nhiều
một chút để vực dậy ý chí của cô ấy."
Viện trưởng Lâm nói rất nhiều, nhưng khi vào tai Ngạn Bách Hàm chỉ còn sót lại đúng một câu: Tình hình không khả quan lắm.
"Vậy nếu sau ba ngày không thể tỉnh dậy?" Trương Nguyệt hỏi.
"Không có chuyện đó, chị ấy nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ tỉnh lại." Ngạn Bách Hàm gằn ra từng chữ, sắc mặt trắng bệch.
Ngạn Bách Tùng tiến lên vỗ vai nàng an ủi: "Bây giờ con là chỗ dựa tinh thần của Hàm Yên, con không được gục ngã. Mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi vào gặp nó."
Ngạn Bách Hàm nghe Ngạn Bách Tùng nói xong giống như đá
trúng cái gì đó, nàng lập tức gật đầu lia lịa: "Phải, con không được
ngã, chị ấy sẽ đau lòng."
Đám người có mặt ở đây nhìn thấy cảnh
tượng này cũng không biết nói gì hơn. Ngạn Bách Tùng nói chuyện với Viện trưởng một chút sau đó ra về trước, A Hổ đến đồn cảnh sát xử lý những
chuyện còn lại còn Trương Nguyệt ở lại hỗ trợ, dẫn Ngạn Bách Hàm đi tắm
rửa, làm sạch vết máu trên người.
Ngạn Bách Hàm sau khi ổn định
tinh thần mới vào thăm Tần Hàm Yên. Giờ đây Tần Hàm Yên đang ở trong
phòng chăm sóc tích cực. Cô im lặng nằm đó, trên người treo đầy thiết
bị, không nhìn rõ dung nhan.
Ngạn Bách Hàm lau đi giọt nước mắt
còn sót lại sau đó mới tiến lại gần cầm lấy bàn tay Tần Hàm Yên: "Chị
thật ngốc, lẽ ra không nên đỡ giúp em, em rõ ràng giỏi chịu đựng hơn
chị."
Ngạn Bách Hàm cảm thấy số phận đúng là trêu người, cách đây chưa bao lâu là Tần Hàm Yên ở tại bệnh viện chăm sóc nàng mà hiện giờ
lại nhanh chóng đổi vai. Vả lại Tần Hàm Yên còn nghiêm trọng hơn nàng
rất nhiều lần.
Nàng cố gắng ngăn cảm xúc đang trực trào trong
lồng ngực, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Chị nói em phải tin tưởng chị, chị không được làm em thất vọng đâu. Em sẽ ở đây chờ chị tỉnh lại, sau
đó cùng nhau nắm tay đi khắp thế giới. Em còn muốn chụp thật nhiều ảnh,
sau đó treo khắp nơi. Em muốn nói với cả thế giới Tần Hàm Yên là của
Ngạn Bách Hàm cũng chỉ thuộc về duy nhất Ngạn Bách Hàm."
Người
trên giường không hề phản ứng, Ngạn Bách Hàm thì cứ nói mãi, nói mãi cho đến khi y tá đi vào bảo nàng phải ra ngoài. Tuy lưu luyến không nỡ rời
bước nhưng Ngạn Bách Hàm cũng hiểu rõ không được cản trở bác sĩ điều
trị, thế là ngoan ngoan đi ra ngoài.
Trương Nguyệt vẫn luôn ngồi ở ngoài hành lang đợi Ngạn Bách Hàm, vừa thấy nàng trở ra liền đứng dậy:
"Tiểu Hàm, dì Từ có mang thức ăn đến, em ăn chút gì đi."
Ngạn
Bách Hàm lắc đầu, không muốn nói chuyện. Trương Nguyệt thấy thế liền
khuyên bảo: "Ăn mới có sức chăm sóc Hàm Yên, đừng để cậu ấy vừa tỉnh dậy thì em lại đổ bệnh. Cậu ấy sẽ rất đau lòng."
Nghe Trương Nguyệt nói thế, Ngạn Bách Hàm mới phản ứng. Nàng gật đầu đi theo Trương Nguyệt.
Ngạn Bách Hàm ngồi xuống nhìn đống thức ăn trước mắt, không hề nghe thấy
hương vị gì. Trương Nguyệt thấy vậy liền chủ động gắp cho nàng một ít,
sau đó cũng cầm chén lên ăn cùng. Ngạn Bách Hàm miễn cưỡng ăn những thứ
Trương Nguyệt gắp cho, được vài miếng liền buông đũa.
"Hàm Yên
lúc đi học là một học bá chính hiệu, bề ngoài trầm mặc ít nói nhưng lại
rất nhiệt tình. Có mấy lần tâm trạng chị không tốt liền rủ cậu ấy đi
uống rượu. Cậu ấy giống như bà cụ non, khuyên bảo chị đủ thứ. Nhưng cũng nhờ vậy mà chị cảm thấy yêu quý cuộc sống này hơn."
"Cậu ấy
thường nói với chị, mọi chuyện xảy ra trên đời đều có nguyên do của nó.
Hôm nay cậu ấy cứu em chính là cam tâm tình nguyện. Đổi lại nếu em là
người phát hiện, em cũng sẽ làm như vậy. Cho nên đừng tự trách bản thân
mình."
Trương Nguyệt nói rất nhiều, cũng không biết Ngạn Bách Hàm có nghe lọt câu nào không. Chỉ thấy nàng chủ động ăn thêm một chút,
cũng có thêm mấy phần sức lực.
"Chị Nguyệt, kể thêm cho em nghe về thời đại học của Hàm Yên đi."
Trương Nguyệt nghe nàng nói chuyện liền vui vẻ gật đầu, đem những chuyện trước kia của Tần Hàm Yên kể ra hết. Ngạn Bách Hàm im lặng lắng nghe, thỉnh
thoảng khóe môi ẩn hiện một độ cong, đôi mắt nhu tình mà ấm áp.
Hai người nói chuyện đến tận khuya, âm thanh trong bệnh viện cũng dần trở
nên yên tĩnh. Khu vực này cũng không có ai qua lại, chỉ có hai người
Ngạn Bách Hàm cùng Trương Nguyệt và mấy tên vệ sĩ đang túc trực.
Sáng hôm sau, Ngạn Bách Hàm để Trương Nguyệt về trước, bản thân thì tiếp tục định kỳ vào nói chuyện với Tần Hàm Yên. Chuyện Tần Hàm Yên bị thương
ngoài những người có mặt không ai biết. Công việc ở Hải Tinh cũng do
Cảnh Huy thay mặt xử lý, tạm thời không có vấn đề.
Thật ra Ngạn
Bách Hàm cũng rất xoắn xuýt việc có nên báo cho Khương Huệ và người của
Tần gia biết hay không, dù sao họ cũng là người thân của cô, có quyền
được biết. Nhưng khi nghĩ đến tâm trạng của Khương Huệ khi đối diện với
thông tin này, Ngạn Bách Hàm chính là không nỡ. Nàng muốn đợi khi nào
Tần Hàm Yên ổn định thì mới báo cho bà, như vậy cũng phần nào giảm bớt
bi thương.
Giữa trưa, Đặng Chân cũng đến thăm Tần Hàm Yên, chỉ là người đến cùng cô Ngạn Bách Hàm chính là không muốn gặp.
"Tiểu Hàm, Yên Yên sao rồi? Xảy ra chuyện gì?" Đặng Chân vừa đến không kịp chào hỏi đã túm lấy Ngạn Bách Hàm mà hỏi.
Ngạn Bách Hàm trực tiếp bỏ qua Hạ Di Bình ở phía sau, hướng Đặng Chân giải thích: "Bị thương ở ngực, vẫn đang theo dõi."
"Thật là, em với Yên Yên thích bệnh viện lắm sao? Cứ thay phiên nhau chạy vào đây."
Đặng Chân miệng cứ luyên thuyên, lời nói có phần hơi vô tư không suy nghĩ.
Hạ Di Bình lúc này mới tiến lên đứng bên cạnh Đặng Chân: "Ngạn tiểu thư, tôi có thể vào thăm Hàm Yên không?"
Đặng Chân cũng phụ họa gật đầu: "Đúng vậy, để chúng tôi vào xem cậu ấy một chút."
"Chị Chân, chị có thể vào. Còn cô, không thể."
Ngạn Bách Hàm không muốn Tần Hàm Yên kể cả khi nằm trên giường cũng không
yên ổn, không biết Hạ Di Bình vào đó có thực sự là thăm hỏi không hay
lại muốn giở trò gì.
"Ngạn tiểu thư, tôi xin cô. Để tôi nhìn cậu
ấy một chút, tôi hứa chỉ nhìn rồi rời đi. Từ nay sẽ không chủ động xuất
hiện trước mặt hai người nữa."
Hạ Di Bình nhỏ giọng cầu xin,
cộng thêm Đặng Chân bên cạnh liên tục nói giúp. Cuối cùng Ngạn Bách Hàm
cũng mềm lòng để hai người đi vào: "Tốt nhất cô thành thật một chút."
Hạ Di Bình không giấu được vui mừng, nhanh chóng theo sau Đặng Chân vào trong, tránh cho Ngạn Bách Hàm lại đổi ý.
Đặng Chân nhìn thấy Tần Hàm Yên nằm đó liền bi ba bi bô: "Yên Yên, cậu mau tỉnh lại đi, tôi còn đợi cậu nuôi tôi đó."
Hạ Di Bình trong lòng vô cùng chua xót, có được kết quả ngày hôm nay cũng
một phần do cô khơi màu. Trải qua biết bao nhiêu chuyện, cô cuối cùng
cũng cảm thấy lần này bản thân thực sự sai rồi. Tần Hàm Yên vẫn là Tần
Hàm Yên ngày ấy, chỉ có bản thân cô là thay đổi. Vì cái chấp niệm vô căn cứ của bản thân mà hết lần này đến lần khác không còn là chính mình, từ từ trở nên bỉ ổi vô liêm sỉ, khiến người chán ghét.
"Yên Yên, xin lỗi. Cậu phải tỉnh dậy, tôi sẽ không làm phiền hai người nữa. Cậu phải hạnh phúc."
Nước mắt Hạ Di Bình rơi xuống kéo theo bầu không khí trầm lặng. Mãi đến khi Ngạn Bách Hàm tiến vào thì Hạ Di Bình mới rời khỏi.
Đặng Chân nói với Ngạn Bách Hàm: "Cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại, em không cần phải lo lắng. Rảnh chị lại đến thăm."
Nói thì nói vậy nhưng bản thân Đặng Chân cũng không nắm chắc, nhưng câu an ủi này có vẫn hơn không.
Ngạn Bách Hàm gật đầu, cho người tiễn Đặng Chân rồi mới quay về phòng bệnh
của Tần Hàm Yên. Ngạn Bách Hàm ngồi xuống, mở laptop xem lại từng bức
ảnh hai người chụp chung với nhau, dựa vào đó để không sụp đổ.
Về phần Tề Tuấn bị một phát của A Hổ tiễn về tây thiên, xác được phía cảnh sát xử lý, người nhà họ Ngạn cũng không nhúng tay vào.
Tề Hưng, Lục Chấn Phong và Lục Nghị được gỡ lịch dài hạn, tịch thu toàn bộ tài sản.
Hạ Di Bình sau khi rời khỏi bệnh viện liền đi một đường đến nhà giam thăm
Lục Nghị. Cô cuối cùng cũng từ bỏ được những trăn trở ngày trước. Đối
với người chồng cưới chỉ vì lợi ích, chung sống bao nhiêu năm không có
tình cũng có nghĩa. Lục Nghị chưa ngày nào đối xử tệ với cô, làm chồng
rất tận chức trách. Vả lại giờ đây trong bụng cô còn mang thai đứa con
của hắn. Âu cũng là cái giá Hạ Di Bình cô nên đền đáp nhà họ Lục.
Buông bỏ, đến cuối cùng lại thoải mái đến vậy.
- --
Tác giả có lời muốn nói
Theo mọi người, Hạ Di Bình đáng thương hay đáng trách?