Nghe giọng nói của Thịnh Hành Nam một lần nữa, cô thấy cứ như đã xa
cách cả đời, những giọt nước mắt không ngăn được của Nhan Nhã Quỳnh lại
trào ra.
Thím Hoa ở bên cạnh tỏ vẻ đau khổ, nhẹ nhàng vỗ lưng Nhan Nhã Quỳnh
để giúp cô nhuận khí. “Con gái, con còn đang mang thai đó, khóc nhiều
cũng không tốt, đợi lát nữa cúp điện thoại ăn cơm rồi đi lau người bằng
nước nóng, nghỉ ngơi một giấc cho khỏe. Chắc ngày mai sẽ có người đến
đón con rồi”
Làng chài nhỏ cách Hải Phòng không xa, trời còn sáng, ngày mai là có thể đến đón người.
“Quỳnh, anh đang ở Mỹ. Giáo sư nói khoảng hai tháng nữa anh trai em
sẽ tỉnh lại, giờ anh đi đón em ngay, em ngoan ngoãn đợi anh nhé.”
Anh ta lo lắng nói.
Nhan Nhã Quỳnh hòa hoãn tâm tình, trong mắt mang theo ý cười: “Được
rồi, em ở đây chờ anh… Sau đó, như đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt
cô càng thêm u ám: “Đừng để cho Giang Anh Tuấn biết chuyện này. Cứ để
anh ấy tưởng em chết rồi đi, em và anh ấy không có duyên phận mà là
nghiệt duyên, sớm hiểu rõ điều này cũng tốt: Đương nhiên Thịnh Hành Nam
đồng ý hai tay, cho dù là em Quỳnhđược cứu, cũng không có nghĩa là anh
ta đã tha thứ cho Giang Sâm. Anh ta cũng chưa từng nghĩ tới việc nói cho Giang Sâm, làm gì có chuyện hời để anh chiếm hết chỗ tốt như vậy chứ.
“Quỳnh, đừng lo lắng… không có chuyện điều gì cũng như ý anh ta đâu, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt thôi”
Sau khi trấn an Nhan Nhã Quỳnh, Thịnh Hành Nam quay người đi đến sân bay.
Thời gian chẳng đợi ai, trước khi tận mắt nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh, anh ta không thể yên tâm.
Từ sáng sớm đến tối khuya, rồi đến bình minh lần nữa, gần như là một
ngày một đêm không chợp mắt, Thịnh Hành Nam vượt ngàn dặm đến từ nước
Mỹ, vội vã đến một làng chài nhỏ bên cạnh Hải Phòng. Vẻ ngoài anh ta
trông vô cùng bụi bặm, đôi mắt đỏ hoe và bộ râu xôm xoàm, nhưng bất ngờ
lại khiến Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy ấm áp.
Giờ phút này ở làng chài nhỏ đang có một trận mưa phùn, như sợi như
sương, lượn lờ mờ mịt, không gây chú ý nhưng dần dà tích tụ lại thấm ướt ngói đỏ trên mái, cũng làm ướt vai hai người họ. Bọn họ cứ như vậy đứng bên ngoài nhìn nhau từ xa, như đang chìm trong mưa bụi Giang Nam.
Nhan Nhã Quỳnh được thím Hoa kịp thời kéo lại, yêu cầu cô nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ để không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bị kéo vào phòng, Nhan Nhã Quỳnh chỉ có thời gian để nhìn thấy khuôn
mặt ướt đẫm của Thịnh Hành Nam cùng với biểu tình kinh hoảng khi bị chú
Khổng kéo vào.
Nghĩ đến thật buồn cười, cô tự thay quần áo rồi cười vu vơ, mắt vẫn còn ngấn lệ nhưng lại tràn đầy niềm vui.
Còn sống đúng là tốt biết mấy! “Sao anh Nam lại đến đây sớm vậy? Hôm qua anh nói anh vẫn còn ở Mỹ mà”
Nhan Nhã Quỳnh thay quần áo xong, bước ra ngoài bức tường rồi liếc
mắt nhìn. Quả nhiên, Thịnh Hành Nam không biến mất, anh ta đang mặc một
bộ quần áo màu xanh đen.
Ống quần và tay áo có vẻ hơi ngắn lại dính vào người khiến người ta
thắc mắc không biết quần áo có bị xẹp xuống nữa nếu động tác lớn hơn
không.
“Anh không thấy em thì trong lòng sẽ không yên tâm. Anh đã cho người chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ đưa em về Mỹ.
Anh trai của em đã chờ em lâu lắm rồi.”
Kéo kéo vạt áo của mình, ngay cả lúc khó khăn nhất anh ta cũng không
ăn mặc thế này. Thịnh Hành Nam cảm thấy xoắn xuýt khắp nơi, nhưng dù sao thì gia đình này cũng là ân nhân cứu mạng của Nhan Nhã Quỳnh nên anh
không thể nói bất cứ điều gì ra vẻ ghét bỏ.