Quản lý Mao đang ở trong bệnh viện: “Bác sĩ đang xem, có người chắn
thương cân nhập viện đề theo dõi. Đó lệ: “Nói.” Tạ Mẫn Hành không thích
người âp úng. Anh ây còn không dám nói thì chuyện cũng đã xảy ra.
Quản lý Mao nói: “Chân thương nghiêm trọng là những người hâm mộ ủng hộ Bạch Anh và Đới Tường.”
Tạ Mẫn Hành đợi, đợi quản lý Mao mạnh dạn nói hết những lời còn lại.
Cấp dưới sợ mình, đây thật sự không phải là một hiện tượng tốt, giống như bây giờ anh còn phải nghe quản lý Mao chậm rãi nói chuyện như vậy.
“Bạch Anh lại chạy đến trường quay đánh nhau với Tân Tranh Tranh.
Bạch Anh đã bị cảnh sát bắt giữ.” Những lời này mới là trọng điểm quản
lý Mao muôn nói.
Lại! Đánh! Nhau! Nữa!
Tạ Mẫn Hành: “Tôi biết rồi.”
Chuyện bị giam giữ, Tạ Mẫn Hành đã đi nói chuyện đề thả Bạch Anh ra trước, còn về phía sau sẽ giao cho quản lý Mao xử lý.
Vân Thự tăm rửa xong, tự mình xung lâu rót một ly nước đun sôi cho Tạ Mân Hành, đưa vào phòng sách: “Ong xã, em đến đưa nước yêu thương.”
Tạ Mẫn Hành buông di động xuống, giây phút nghe được giọng nói của Vân Thư, cảm xúc phiên não lập tức bị quét sạch.
“Tiêu Thư, chuyện nghệ sĩ công ty các em đánh nhau, em nghĩ sao?” Tạ Mân Hành nhận ly nước, uống một ngụm, thâm vào trong tim.
Vân Thư ngồi trên sô pha Tạ Mẫn Hành, tiện tay lây ra một quyển sách
rât nặng, nói với Tạ Mẫn Hành: “Không phải quản lý Mao đang xử lý sao.
Bộ phận quan hệ công chúng Ệ cũng pr cho Bạch Anh trên mạng, hẳn là
không sao.”
Vân Thư nhìn sách mấy lượt, thấy không có ý nghĩa. Toàn là chức năng
sản xuất, sản phẩm đàn hồi… Đúng là con người ta rời khỏi trường học,
ngay cả kiên thức cũng trả Ìại về trường.
Tạ Mẫn Hành chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không thật sự muôn nghe cách từ trong miệng Vân Thư. Ly nước trong tay, Tạ Mẫn Hành ngửa đầu uông
một hơi cạn sạch.
Vân Thư đi tới phòng sách của Tạ Mân Hành, chọn chọn nhìn một chút: “Nhàm chán. Nhàm chán. Không thú VỊ.
Tạ Mẫn Hành lắc đầu bát đắc dĩ cười: “Cái gì mới thú vị2”
“Em cảm thây nơi nào cũng thú vị, chỉ có phòng sách này của anh là
không thú vị nhật. Chẳng phải vừa rồi anh hỏi em chuyện Bạch Anh đánh
nhau sao, em đột nhiên có suy nghĩ. Ông xã, lần này Bạch Anh còn có thể
diễn phim của đạo diễn Trần không?” Vân Thư không còn “thưởng thức” tủ
đầy sách nữa, thay vào đó là ngôi trong lòng Tạ Mẫn Hành.
Trong ngực có thêm một người mềm mại, Tạ Mân Hành tâm viên ý mã, đâu còn tâm tư quan tâm đến người khác nữa.
“Ông xã, hỏi anh đấy.”
Tỉnh trùng của Tạ Mẫn Hành lên não, hoàn toàn không rảnh bận tâm Vân
Thư đang nói gì, anh suýt chút nữa không không chế được ở trong phòng
sách.
Bạch Anh được thả ra ngoài, nhìn thây quản lý Mao, cô ây tự biết đuối lý: “Quản lý, tôi xin lỗi.”
Quản lý Mao nhìn trời rơi lệ hai hàng: “Bà cô của tôi ơi, cô có thê
yên tĩnh cho tôi hay không. Cứ vài ngày là lại vào cục cảnh sát, cô cảm
thấy sự nghiệp diễn xuất của mình ồn rồi sao? Nêu cô còn tiếp tục làm
điều đó nữa thì tôi không thê bảo vệ cô được nữa đâu.”