Nói xong, cô tự bước vào nhà thờ tối đen, xung quanh đều là những ngọn nên trắng, còn có những tâm bài vị lạnh lễo.
Dưới ánh nền, Vân Thư nhìn thấy chính giữa có một đệm tròn, đây là
thứ mà cô phải quy lên, Vân Thư nghĩ thầm: “Cũng may không bắt mình quỳ
dưới đất.”
Vân Thư bước vào trong làn mưa, hơi lạnh trên núi phả vào người khiến cô run rầy, xung quanh là những bức tường cao kín gió. Vân Thư Bịp mắt, chậm rãi đi về phía trước, chắp tay cầu nguyện: “Mẫy ông bà tổ tiên
đừng trách con, con là cháu dâu máy đời của mây người, đừng hù dọa con.”
Nhà thờ rất lớn, Vân Thư quỳ ở chính giữa, luôn có tiếng gió rít
truyền đến từ sau lưng cô, Vân Thư sợ đên nỗi không dám mở mắt, trong
lòng nhớ lại chuyện khi cô vừa bước vào cửa: “Chẳng trách Mẫn Tây lại sợ quỳ ở nhà thờ tổ. Ai mà không sợ chứ?”
Một tia sét lóe lên, trong chốc lát chiều sáng những tâm bài vị trong nhà thờ, Vân Thư sợ đến nỗi serotonin tăng vọt…
Ở công ty, không biết vì sao trong lòng Tạ Mẫn Hành cứ luôn cảm thấy bồn chỗn.
Sau khi nghe xong những lời của Vân Thư, bà Tạ lập tức nảy ra một chủ ý, bà ấy thúc giục Tạ Mẫn Tây: “Nhanh gọi điện cho anh trai con.
Sau khi Tạ Mẫn Hành nghe thấy Vân Thư quỳ ở nhà thờ tỔ, NI không quan tâm bắt cứ thứ gì mà xông ra khỏi công ty. Tối nay anh tăng ca đến đêm
muộn, không ngờ vợ anh phải chịu nỗi oan ức không rõ ràng ở nhà.
Tạ Mẫn Hành lao vùn vụt suốt cả quãng đường, chiếc xe bay Vụt qua
trong nháy mắt, dường như Hành xe không chạm đất. Về đên nhà, anh đi vào phòng khách, vẻ mặt u ám giống như Asura dưới địa ngục.
“Tiểu Thư đâu?”
Tạ Mẫn Tây nói nhỏ: “Chị dâu ở nhà thờ tổ.”
Tạ Mẫn Hành nhìn về phía nhà thò, bước từng bước lớn qua đó. Ông nội
Tạ biết rõ không thể chỉnh đốn được cháu trai của mình, nhưng ông ây vẫn cảnh cáo Tạ Mẫn Hành: “Con dám.”
Đột nhiên Tạ Mẫn Hành ngừng bước, anh quay người lại ngôi trên sô pha, giọng nói khiến cho người khác cảm thây sợ hãi.
“Ông nội, có thể gần đây ông đã quên mật con ở nước Nam là người nhự
thế nào. Vô tình, máu lạnh, tàn nhẫn, độc ác, ông và ba con thường nói
con phản nghịch. Nếu không phải vì Mẫn Tây và mẹ con vẫn còn ở đây thì
ngay cả cửa của nhà họ Tạ, con và Mân Thận cũng không muốn bước qua.
Chẳng lẽ ông nội quên rồi sao, lúc con trở nên nhẫn tâm, ông từng gọi
con là nghiệt tôn.”
Ông r nội Tạ tròn mắt, đương nhiên là ông ây nhớ, chỉ mới trải qua
nửa năm thoải mái, ông ây gần như quên mắt bản tính của cháu trai mình
là gì.
Tạ Mẫn Hành nói tiếp: “Tiểu Thư bị oan, ông biết. Nhưng trong lòng
ông vân cho răng đó là lỗi của Tiểu Thư, cô ấy sai ở đâu? Sai ở chỗ
không nên tạm nghỉ: học, không nên gây ra những sóng gió đê những người
có ý đồ xấu dựa vào điều đó đề lợi dụng và gây tổn hại cô Ấy. Càng sai
hơn là cô ây làm ông mắt mặt cho nên ông mới phạt cô äy. Ông nội, con
nói đúng không?”
Trong phòng khách yên tĩnh, mọi người im lặng nghe Tạ Mẫn Hành nói, bởi vì những lời của anh đều đúng hết.
“Từ trước đến nay ông luôn là người độc đoán, thích dùng uy quyên đề
ra lệnh cho người khác. Ong thực sự cho răng tập đoàn Tạ Thị là do một
tay ông gây dựng nên, vị thế ông rất tự kiêu. ông quên mất rằng ông chỉ
là người thành lập Tạ Thị. Ong nội, con tin chắc ông sẽ lại dùng cách
hủy bỏ quyền thừa kệ đề uy hiệp con làm theo lời ông. Ông nghĩ răng con
thực sự quan tâm đên tiên bạc và cái quyên thừa kế đó sao? Cốt lõi của
Tạ Thị là con. Nếu con không ở đây, không có bắt cứ ai trong mọi người
có thê gánh vác một tập đoàn lớn như thê, ngay cả một chỉ nhánh nhỏ ở
trong nước, mọi người cũng không thể kiểm soát được. Tài sản lớn nhât
của Tạ Thị là bộ não của con. Ông nội, ông thông minh như thế, không thể không nhận ra điều đó chứ?”