- Anh Giang thấy không khỏe à, đã gọi bác sĩ chưa?
- Bác sĩ Will có đến rồi, cậu Giang vừa đỡ lại nhưng vẫn mong cô Nhã lắm!
Đạm Nhã đi theo vị quản gia, cả hai bước qua những dãy hành lang và nhiều
phòng ốc sang trọng, cuối cùng dừng trước một căn phòng mang lối kiến
trúc tinh tế. Nơi bậc cửa có vài cô hầu đang cầm khay thức ăn đứng qua
hai bên, vẻ như người nào đó bên trong kia không muốn đụng tới mấy món
cao lương mỹ vị này.
- Cậu Giang vẫn chưa chịu ăn tối à? - Vị quản gia cau mày.
- Chúng tôi đem vào rồi mà cậu cứ bảo đem ra, nói là chưa có tâm trạng ăn uống, còn ném đồ nữa! - Cô hầu ái ngại nhìn sang Đạm Nhã - Chắc là đợi
cô Nhã đến.
“Đưa cho tôi”, Đạm Nhã nói vỏn vẹn ba từ xong đón lấy khay thức ăn và đợi cô hầu mở cửa ra, bước vào.
Bên trong căn phòng khá sang trọng quyền thế, ánh đèn sáng trưng với những
vật dụng đắt tiền bắt mắt, vậy mà những đồ vật vừa bị ném bừa bộn khiến
nơi đây trở nên lộn xộn. Đạm Nhã đặt thức ăn xuống bàn, rồi hướng ánh
mắt về phía cửa sổ nơi người đàn ông đang ngồi nhìn ra ngoài khu vườn
tĩnh mịch.
- Anh lại không chịu ăn uống đầy đủ sao?
Sực tỉnh, anh ta liền quay lại. Người này trông sắc mặt khá hồng hào cũng
không giống đang bị bệnh cho lắm. Dáng người ngồi trên ghế ngay ngắn,
nhìn khỏe khoắn và hẳn cũng cao ráo lắm. Vừa thấy Đạm Nhã, anh ta liền
mỉm cười vui vẻ đồng thời đưa hai tay ra như đợi cô bước đến gần để ôm
lấy...
Hiển nhiên lúc này Dịch tổng đang khó chịu thế nào!
Cái chuyện Đạm Nhã không cùng dùng bữa tối, lại chẳng thèm gọi đến nói một
tiếng, khiến Dịch Quân bức bối vô cùng. Hiện hắn đang ngồi trong siêu
xe, mắt cứ nhìn vào màn hình điện thoại, gọi cho cô mười mấy cuộc nhưng
cô đã khóa máy!
- Dịch tổng, chắc cô Đạm không tới đâu, tôi đưa
anh về biệt thự nhé? - Nhìn nét mặt “khó ở” của chủ nhân, Hải Vương đành lên tiếng.
- Chờ thêm chút nữa đi!
Dịch Quân hậm hực, rốt cuộc chẳng hiểu Đạm Nhã nghĩ gì mà lại làm vậy! Nếu đã có việc gấp thì
sao sáng nay cô không từ chối luôn, hoặc giả là việc đột xuất thì chỉ
cần cô nhắn một dòng báo cho hắn biết là được thôi. Hay cô muốn cho một
Dịch tổng danh tiếng như hắn bị “leo cây” với tâm trạng phát bực thế
này?
Dịch Quân cảm thấy Đạm Nhã thật là người phụ nữ khó đoán, khó chiều khác xa Hâm Đình lúc trước!
Chợt, điện thoại sáng lên, một tin nhắn vừa gửi đến từ Đạm Nhã. “Tôi có
chuyện quan trọng không thể dùng bữa tối với Dịch tổng, hẹn lại dịp
khác”, hắn đọc xong liền ném nhẹ điện thoại xuống yên xe. Một tin nhắn
mà phải đợi tới 3 tiếng, hay cho Đạm Nhã cô còn chẳng thèm gọi điện nói
với hắn!
...Có vẻ Đạm Nhã cũng hình dung ra được dáng vẻ bực bội
của vị tổng tài cao cao tại thượng kia khi đọc xong tin nhắn “trễ nãi”
của mình.
Cô nhoẻn miệng cười, lần trước lợi dụng việc ăn tối rồi hắn giở trò xấu xa với cô, nay cô đáp trả một chút để hắn biết Đạm Nhã
này cũng có sự cao giá và kiêu kỳ, không phải cứ muốn gọi là tới! Cất
điện thoại vào túi áo khoác, cô đi dạo trong vườn nhà Lăng gia.
Dừng trước hòn non bộ, Đạm Nhã soi mình xuống mặt nước lặng như tờ. Những
câu nói của Dịch Quân sáng nay cứ lởn vởn trong đầu cô, về sự đau khổ và hối hận mà hắn dành Hâm Đình lẫn con gái Yên Yên.
Duy có một câu nói khó hiểu từ hắn khiến cô bận tâm: “Vì mu muội ích kỷ, tôi đã tin
tưởng kẻ khác để rồi bị phản bội, gián tiếp hại chết con gái”, vậy “kẻ
khác” mà hắn nhắc tới là ai?
- Đang suy nghĩ gì mà chú tâm vậy?
Lại một người đàn ông trẻ tuổi khác xuất hiện ở phía sau cô gái họ Đạm,
cách đó vài bước chân. Đạm Nhã quay qua nhìn khuôn mặt đẹp trai dịu dàng ấy, gọi:
- Bác sĩ Will, sao anh lại ra đây?
- Tôi nghe quản gia nói cô vừa đến, nên dĩ nhiên phải hỏi thăm vài câu chứ. Sao vậy, có chuyện gì khiến cô phiền lòng à?
- Chỉ là hôm nay vừa có một người nói với tôi rằng bản thân đang rất khổ
đau, ân hận và day dứt thế nào, còn muốn bù đắp cho chuyện năm xưa,
chẳng những vậy còn điên cuồng tìm kiếm Hâm Đình nữa.
- Cô mủi lòng rồi sao?
Nghe chất giọng bác sĩ Will có vẻ dò xét hơn là đang thắc mắc, Đạm Nhã lắc đầu:
- Những thứ đã mất đi đã không thể lấy lại được nữa! Nhưng có một điều
tôi rất tò mò, vì sao không thấy người phụ nữ đó đâu cả? Năm ấy, chẳng
phải cô ta rất quan trọng với Dịch tổng ư? Rốt cuộc sau khi Hâm Đình
biến mất đã xảy ra chuyện gì khác nữa?
- Cô muốn biết thì tìm hiểu nơi Dịch tổng đi. Đừng quên chuyện cô cần phải làm!
- Tôi không thể quên đâu, bác sĩ Will cứ yên tâm.
Nhìn theo bóng dáng Đạm Nhã đi xa, ánh mắt bác sĩ Will phản chiếu sự mơ hồ:
- Đúng là cô luôn nhớ rất kỹ nhưng trái tim và tình cảm thì dễ bị lay động lắm.
***
Sau khi thảo luận với kiến trúc sư xong, Đạm Nhã đã dành ra mấy ngày để
đích thân đi mua những sản phẩm nội thất và chất liệu phù hợp, các thiết bị cùng đồ gỗ, và bắt tay vào trang trí nội thất cho một số phòng khách sạn trước. Hôm nay, cô cùng Dịch Quân đi xem thành phẩm, chờ ý kiến
cũng như đánh giá của hắn thế nào!
Không gian cổ điển dễ chịu
thoải mái, vừa sang trọng vừa tiện nghi, cách bố trí bàn ghế, quầy rượu, giường ngủ, khu bếp kể cả chậu kiểng đều tỉ mỉ hài hòa, kết hợp với màu sắc chất liệu nữa, thực sự là rất thời thượng!
Mặc dù hài lòng
nhưng nét mặt Dịch Quân vẫn khá lạnh lẽo, không tỏ rõ như lần trước xem
bản phác thảo 3D. Thậm chí hắn chỉ gật đầu như một sự vừa ý, chẳng có
lấy câu khen ngợi nào.