Anh hỏi cô gọi anh là gì, Hoài Hâm dừng lại vài giây, sau đó ngây thơ đáp: “Em gọi anh là anh trai.”
Cô thật sự rất xấu tính, cô chỉ gọi cách xưng hô này đúng một lần rồi
không bao giờ nói lại lần nữa, giống như cô đang nỗ lực trêu chọc anh
một cách trắng trợn vậy. Úc Thừa khẽ hừ một tiếng, nhưng không hiểu có ý gì, giây tiếp theo anh đột nhiên bóp vào bụng của con ngựa, vó ngựa
giương lên cao sau đó liền chạy như bay ra ngoài.
"A..."
Hoài Hâm giật mình, vội vàng ổn định lại yên ngựa, người đàn ông lao từ phía sau tới, giam cầm cô trong lãnh địa của mình.
Úc Thừa dẫn cô phi như bay một đoạn đường, gió thổi như tát thẳng vào mặt
cô, sự kích thích của những cú va chạm trên lưng ngựa và hormone từ
người đàn ông phía sau đánh vào cô cùng lúc, nhịp tim của Hoài Hâm đột
nhiên tăng nhanh, đập mạnh như nhịp trống vang.
"Chậm lại, chậm lại… A!"
Con ngựa ngoan ngoãn giảm tốc độ hai bước rồi lại nhanh chóng trở lại tốc độ ban đầu, thể hiện ý đồ xấu xa của chủ nhân mình.
Hoài Hâm hoảng sợ nắm lấy cánh tay của Úc Thừa, cô tức giận liếc nhìn anh,
có chút buồn bực nhưng Úc Thừa lại cười khúc khích, trợn mắt thở dài:
“Em phải tin anh, bảo bối.”
Hơi thở nóng rực của anh phả vào lưng cô. Tai và cổ Hoài Hâm như tê dại, cô không thể hiểu lý do nhịp tim của mình tăng nhanh là gì, cô chỉ cảm thấy cơ thể và tâm trí của mình đột
nhiên trở nên không trọng lượng.
Tin tưởng anh.
Cho dù có như thế nào, chỉ cần tin tưởng anh.
Tin rằng bây giờ anh sẽ không để cô ngã xuống, giống như tin tưởng về tương lai sau này…
Là có ý này sao? Hoài Hâm ngơ ngác, cô không còn sức lực để suy nghĩ vấn
đề này nữa, cô chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như không trọng lượng
rơi xuống, nhưng lần nào cô cũng quay trở về vì vòng tay chặt chẽ của
anh.
Hoài Hâm nép thật sâu trong vòng tay của anh, tiếng gió và hơi thở ấm áp hòa quyện vào nhau, đây là một cái ôm trấn an.
Thực ra nếu như so sánh, ngựa ở Đạo Thành còn hoang dã hơn, chất liệu yên
ngựa cũng không sang trọng và đẹp đẽ giống như ở đây, nhưng cho dù có ở
đâu thì người ở sau cô cũng không hề thay đổi, vẫn mang đến cho cô cảm
giác mê hoặc như mọi khi.
Tất cả hơi ấm đều tụ lại trong cơ thể
anh, bộ ngực rắn chắc của anh áp sát vào lưng cô, má của anh chạm vào
trán cô một cách trìu mến, giống như anh sắp đặt một nụ hôn an ủi lên
đó.
Hoài Hâm quay người lại.
Mái tóc đen dài của cô tung
bay, những sợi tóc mềm mại bay vào cổ áo của anh, đôi mắt đen sâu thẳm
ấy cụp xuống nhìn cô, mặc dù khó đoán nhưng vẫn gây nghiện.
Nhịp tim của cô lỡ mất một nhịp.
Chưa có ai dạy Hoài Hâm thế nào là tình yêu. Nhưng cô có thể nhận ra sự say
mê, sự phụ thuộc và tính chiếm hữu của mình đối với Úc Thừa, cũng như sự buông thả bản thân dù biết anh nguy hiểm như thế nào.
Trường đua ngựa này lớn đến mức không thể nhìn thấy ranh giới, Hoài Hâm cưỡi ngựa
giống như đang đi trên đoàn tàu sang đến mùa xuân, đối mặt với những cơn gió cùng với người đàn ông phía sau vô tư khoái ý, tự do hạnh phúc.
Hoài Hâm biết, thứ mà Úc Thừa cho cô có thể không phải là loại tình yêu mà cô mong muốn, nhưng điều đó không phải là vấn đề.
Điều quan trọng là cô biết mình thích anh, cô rất thích anh, khi ở bên anh
cô cảm thấy rất vui, hạnh phúc đến mức quên mất ngày mai, cho nên không
ngại chuyện thắng thua trong ván cờ.
Cưỡi ngựa là môn thể thao
kiểm tra khả năng kiểm soát và lòng dũng cảm, cả hai chạy vài vòng lớn
trước khi từ từ giảm tốc độ và đi bộ tới lui. Trái tim chậm rãi rơi
xuống, lồng ngực của Hoài Hâm căng tràn, cô tựa vào lòng ngực của người
đàn ông, cảm thấy có chút mềm mại.
“Em có vui không?” Úc Thừa
cười trìu mến, anh thì thầm vào bên tai cô. Hoài Hâm cúi đầu, hơi mím
môi, cô hừ một tiếng sau đó thấp giọng nói: “Em rất vui.”
Trở lại điểm xuất phát, Phó Đình Hựu đã xuống ngựa, anh ta đang đứng một bên
uống nước. Nhìn hai người đang cùng nhau thong thả cưỡi ngựa về, anh ta
không nhịn được mà cười lớn: “Tôi càng ngày mình càng giống bóng đèn.”
Đua ngựa xong, chân tay mỏi nhừ, Hoài Hâm đang định về khách sạn nằm nghỉ,
tình cờ sau đó Phó Đình Hựu có hẹn với ai đó, hỏi Úc Thừa có muốn đi
cùng không, Hoài Hâm ngoan ngoãn nói: "Muốn đi thì đi trước đi, em về
ngủ một lát."
Úc Thừa nhướng mày, thấp giọng nói: “Rất có thể anh sẽ ở cùng bọn họ cho đến tối.”
Ý của anh chính là nếu như anh ở cùng với Phó Đình Hựu và những người khác, thì rất có thể không tiện ăn tối cùng với cô.
Hoài Hâm bất đắc dĩ lắc đầu, ân cần nói: “Không sao, em chỉ cần gọi phục vụ phòng gọi đồ ăn là được rồi.”
Úc Thừa nhìn chằm chằm cô một lúc rồi gật đầu: “Được, vậy anh bảo tài xế đưa em về.”
Sau khi Hoài Hâm trở về khách sạn, cô đến SPA và thoải mái tắm trong sữa bò.
Sau khi tập luyện vất vả, cẳng tay, đùi và mông của cô đều có mức độ đau
nhức nhất định, tay nghề của kỹ thuật viên rất khéo léo, cô cảm thấy
mình đã trẻ lại sau khi được mát-xa đầy đủ.
Kỳ nghỉ thì nên nhàn
nhã hơn, việc chính chính là nên tận hưởng niềm vui và lãng phí thời
gian. Hoài Hâm đã gọi dịch vụ phòng để giao bữa ăn đến. Khi cô mặc quần
áo và trở về phòng từ SPA, bữa tối đã được mang đến ngay sau đó.
Bữa ăn được trình bày tinh tế theo phong cách phương Tây, bít tết vừa tái,
mềm mềm, tan trong miệng, Hoài Hâm vui vẻ nếm thử món ăn và ăn hết trứng cá muối nấm truffle đen.
Ăn xong, cô trả lời tin nhắn của Úc
Thừa, tựa người vào cửa sổ xem hai tập phim truyền hình cô đang theo
dõi, sau đó nhắm mắt lại ngủ.
Cuộc sống về đêm của Ma Cao luôn rất phong phú, khi màn đêm buông xuống, sức sống của thành phố mới bắt đầu nở rộ.
Buổi tối khoảng tám chín giờ, Úc Thừa trở lại, anh đi tới ghế sofa rồi ngồi
xuống bên cạnh Hoài Hâm, ôm Hoài Hâm vào lòng rồi nói: “Xin lỗi vì đã về muộn, bọn họ đang nói chuyện, nên anh không thể rời đi được.”
Hoài Hâm thoải mái xoa xoa vai anh: “Không sao đâu, em cũng không nhàn rỗi.”
Úc Thừa: “Vậy lúc anh đi vắng em đã làm gì?”
Hoài Hâm kể lại cho anh nghe, sau đó cô cầm đĩa bánh kem dâu tây đến cho anh, vui vẻ nói: “Rất ngon, anh ăn thử đi.”
Úc Thừa cắn một miếng, hơi nhướng mày nói:
"Chà, thực sự rất ngon."
Ánh mắt trong suốt của Hoài Hâm nhìn chằm chằm anh một hồi, sau đó cô nhẹ giọng nói:
“Anh trai, kem dính lên rồi.”
Úc Thừa cúi đầu nhìn: “Ở đâu?”
"Ừm..." Hoài Hâm chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên cô nghiêng người nhìn anh, hôn lên khóe miệng của anh rồi nói: “Ở đây.”
Rõ ràng là cô cố ý, Úc Thừa cụp mắt xuống, nhếch môi mỉm cười.
Anh nói: “Em cũng dính kem rồi.”
"Ở đâu..."
Hoài Hâm vừa nói thì đã biết mình bị lừa, người đàn ông áp xuống, chặn những lời chưa kịp nói của cô.
Anh mút môi, đẩy đầu lưỡi ra khỏi khe hở giữa đôi môi hơi hé mở của cô, vị
ngọt của kem dâu lan tỏa khắp khoang miệng, Úc Thừa quấn lấy đầu lưỡi
của cô như đang nếm một món tráng miệng thơm ngon, cọ xát và liếm cẩn
thận.
Hoài Hâm buông ngón tay ra, suýt chút nữa thì cô đã đánh
rơi đĩa bánh trong tay, Úc Thừa kịp thời cầm lấy và đặt nó lên mặt bàn,
sau đó ấn bả vai cô xuống ghế sofa.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nước chảy yếu ớt, lòng bàn tay của anh chạm vào eo cô, hơi ấm truyền qua lớp vải mỏng.
Ngay lúc Hoài Hâm gần như không thở nổi thì Úc Thừa mới buông cô ra.
Đôi mắt anh sâu thẳm và tối tăm, tràn ngập một làn sóng cảm xúc chưa kịp
rút lui, mơ hồ và khó đoán. Một lúc sau, anh giơ đầu ngón tay lên nhẹ
nhàng xoa lên đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của cô. Hai tai của Hoài Hâm đỏ
bừng, cô đẩy anh ra rồi đứng dậy: “Em vào phòng vệ sinh một lát.”
Lúc đi ra, người đàn ông đang dựa vào ghế sofa xem điện thoại di động, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh nói: “Thu dọn
đồ đạc một chút rồi thay quần áo đi, anh đưa em ra ngoài một lát.”
Hoài Hâm ngạc nhiên hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Ngắm cảnh đêm và đi dạo xung quanh.”
Đầu tiên Úc Thừa đưa cô đến khách sạn Venice, là một nơi tráng lệ như Cung
điện, với những mái vòm lộng lẫy và những bức tranh được khắc họa trên
tường theo phong cách châu Âu, cùng những thiên thần nhỏ có đôi cánh
sống động giống như thật.
Trung tâm mua sắm giống như một thị
trấn cổ tích, với bầu trời xanh và những đám mây trắng trên trần nhà,
các tòa nhà mang kiến trúc kiểu Ý nằm san sát nhau, ở hai bên có rất
nhiều cửa hàng của các thương hiệu xa xỉ.
Điều thực sự ấn tượng
chính là con kênh nhân tạo chạy ngang giữa, vài chiếc thuyền nhỏ đang đi chậm rãi cùng người chèo thuyền cầm mái chèo, sóng nước trong xanh gợn
sóng ở đuôi tàu.
Hai mắt của Hoài Hâm sáng lên: "Ồ, là thuyền Gondola!"
Úc Thừa cười nhẹ một tiếng: “Muốn ngồi không?”
"A, có thể chứ?"
Anh nháy một bên mắt, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên.”
Mặc dù không có nhiều người nhưng vẫn phải xếp hàng. Đợi một lúc cũng đến lượt bọn họ, Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm bước lên thuyền.
Chiếc Gondola này rất thú vị, hai bên đầu nhếch lên, đầu thuyền khắc hoa văn
vàng sậm vô cùng tinh xảo, ghế ngồi bọc da màu đen, vừa vặn cho hai
người ngồi thành một hàng. Úc Thừa đặt tay lên vai Hoài Hâm, rồi kéo cô
vào lòng.
Người chèo thuyền chính là một người Ý thực thụ, đang
cố gắng trò chuyện với hai người bọn họ bằng tiếng Anh trong khi chèo
thuyền.
Lúc đầu không nghe rõ mấy lần, nhưng sau đó mới nhận ra rằng người kia đang hỏi họ có phải là người địa phương không.
Hoài Hâm lắc đầu, người lái đò hiểu ý, bắt đầu mỉm cười trò chuyện với cô.
Anh ấy nói rằng vào những dịp nghỉ lễ, Ma Cao chính là một điểm du lịch
để mọi người đến trong kỳ nghỉ, đặc biệt là giới trẻ.
Khi thuyền
đi qua cầu vòm, Hoài Hâm nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng quần áo rất
đẹp liền vỗ nhẹ vào tay Úc Thừa: “Anh trai, lát nữa chúng ta đi dạo bên
đó có được không?”
Anh tự nhiên cũng không có phản đối: "Được."
Nhưng người chèo thuyền đã bắt được âm thanh này một cách nhạy bén. Anh ấy có thể nghe hiểu được tiếng Trung, người lái đò nghi ngờ hỏi Hoài Hâm: “Cô gái, vị này là anh trai cô à?”
"A?"
Hoài Hâm liếc nhìn Úc Thừa, thấy anh đang nhìn cô với ánh mắt không rõ ràng, trong lòng cảm
thấy ngứa ngáy. Sau đó cô ôm lấy cánh tay của anh, nghiêng đầu ngọt ngào đáp: “Đúng vậy.”
Anh lại hỏi: "Sao? Trông không giống à?"
"Ồ." Người chèo thuyền chợt nhận ra: "Lúc nãy tôi còn tưởng hai người là…"
Lời còn chưa nói hết, nhưng ý tứ đã rõ như ban ngày, Hoài Hâm xua tay phủ
nhận, cười cười nói rõ ràng: "Không, không, chúng tôi không phải một
đôi."
Sau khi chèo thuyền trở về, hai người cùng nhau lên bờ.
Hoài Hâm vô cùng hứng thú đi dạo trên đường, cô tìm kiếm cửa hàng quần áo nữ vừa đi qua, bàn tay đang đung đưa giữa không trung của cô lại bị ai đó
nắm lấy, khóe miệng nhếch lên, cô quay đầu nhìn Úc Thừa.
Góc
nghiêng của anh có chiếc mũi thẳng, anh càng thêm lịch lãm và đẹp trai
hơn khi đeo cặp kính gọng bạc, thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, anh
thản nhiên nhướng mày.
Hoài Hâm biết đó là ám chỉ lời nói ban nãy của mình, nhưng cô lại không có ý định rút lại lời nói của mình, cô
ngây thơ đáp: “Anh trai nắm tay em gái mình không phải là chuyện bình
thường sao?”
“Ồ.” Úc Thừa chuyển sang đan ngón tay và ôm cô hứng thú nói:
"Điều này thật thú vị. Vậy thì…"
Hoài Hâm nhướng mày nói: “Cũng bình thường thôi, rất nhiều anh em cũng làm như vậy.”
Úc Thừa cười khẽ, nhắm mắt lại. Anh không so đo với cô nữa.
Hai người bước vào cửa hàng mà Hoài Hâm đã nhìn trúng, được những người bán hàng nhiệt tình chào đón: "Thưa cô, cô muốn mua gì? Cô cứ xem thử đi."
Đây là một cửa hàng quần áo nữ bình thường với phong cách nữ tính mộng mơ,
Hoài Hâm bước vào đơn thuần chỉ là vì màu sắc quá bắt mắt, vốn dĩ cô
định đi dạo một vòng rồi mới rời đi, nhưng dường như cô lại phát hiện ra điều gì đó mới mẻ trong góc.
"Anh trai."
Đôi mắt đen láy
của Hoài Hâm hơi sáng lên, đột nhiên nói: “Em muốn ăn kem ở cửa hàng bên cạnh, anh có thể đi xếp hàng trước được không?”
Úc Thừa im lặng nhìn cô, Hoài Hâm chớp chớp mắt: “Anh trai mua cho em nhé."
Anh hạ ánh mắt xuống một lúc, sau đó trầm giọng hỏi: “Bây giờ em muốn ăn
cái này?” Hoài Hâm ngẩn người ra một lúc, sau đó mới nhận ra mình đang
làm gì và gật đầu như gà mổ thóc.
Thế là anh đi ra ngoài.
Sau đó Hoài Hâm lặng lẽ cong khóe môi lên, rồi lại nhìn vào góc, cô nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn cái này.” Sau khi đã mua đồ xong, cô đi
đến quán kem gần đó đợi. Một lúc sau, Úc Thừa cầm một cây kem ốc quế đi
ra, Hoài Hâm đi tới cắn một miếng anh đưa.
"A, ngon quá!" Hoài
Hâm đẩy cây kem về phía anh, ra hiệu: "Anh trai, anh cũng thử xem." Bên
cô cắn cố ý hướng về phía anh, Úc Thừa nhìn cô không nói một lời. Hoài
Hâm chậm rãi bổ sung: “Thỉnh thoảng, anh em cũng có thể ăn cùng nhau.”
“...”
"Anh trai, sao anh không nói gì? Anh ghét em sao? Anh à? Anh..." Giọng nói
nhanh nhẹn của Hoài Hâm bị nghẹn lại trong cổ họng của cô, anh bước tới, nâng cằm cô lên và cúi người xuống hôn cô.
Anh dễ dàng cạy miệng và răng của cô ra, đẩy miếng kem vani chưa tan chảy vào bên trong miệng của cô. Hoài Hâm rên rỉ phản đối, nhưng anh đã ấn mạnh vào gáy cô và
hôn cô sâu hơn, đầy khao khát.
Trung tâm thương mại lúc này rất
náo nhiệt, người qua người lại, tất cả đều chú ý đến chỗ của hai người
bọn họ. Hoài Hâm thở hổn hển, cô dựa vào ngực của Úc Thừa, anh ghé sát
vào tai cô, dùng giọng nói trầm thấp trìu mến hỏi: “Em có thể nói cho
anh biết là có anh trai nào sẽ cho lưỡi vào miệng em gái mình không?