Úc Thừa dùng lực không hề nhẹ, Hoài Hâm đột ngột bị kéo ngã nhào vào lòng anh, khe khẽ kêu lên.
Lần này là lần tiếp xúc thân mật trên diện rộng, cả người cô ghé lên bờ vai Úc Thừa, gương mặt áp vào cần cổ ấm áp của anh. Cánh tay anh siết chặt
lấy eo cô, kéo cô ngồi vững trong lòng mình. Những nơi chạm vào nhau
nóng rừng rực như muốn bốc cháy đến nơi.
Hơi thở đầy nam tính
mạnh mẽ xộc thẳng đến, cả người Hoài Hâm như mềm nhũn cả ra. Nhưng thứ
khiến nhịp tim cô gia tốc chính là âm thanh reo hò ầm ĩ của mọi người
xung quanh.
Tư thế hiện tại làm tay chân Hoài Hâm có hơi gò bó,
cô toan chống người ngồi dậy, nhưng không bì lại được lực cánh tay của
người đàn ông vẫn đang âm thầm ghìm chặt lại kia, cuối cùng cô đành phải thả người dựa vào lồng ngực Úc Thừa. Năm ngón tay thon dài áp vào cơ
ngực rắn chắc qua lớp áo thun mỏng tang, vành tai Hoài Hâm như rỉ máu.
Nhiêu Dĩ Kiệt nhìn thấy tình hình bên này, vừa nâng ly với bạn gái vừa cất
giọng trêu, "Thừa tổng này, anh nhặt được bảo vật ở đâu thế hả, chỉ ngồi lên đùi thôi mà trông ngây thơ cứ như sinh viên đại học vậy."
Hoài Hâm, "..."
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khe khẽ của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Mẹ bà nó! Thanh danh cả đời bị hủy hoại chỉ trong tích tắc a a a a a a!
Ai là nữ sinh viên hả! Đều tại Úc Thừa cả! Ban đầu cô cũng rất điềm tĩnh thong dong đấy chứ!!!
Lượt quay tiếp theo lại bắt đầu, kim quay dừng lại trước một đôi mà Hoài Hâm chưa từng gặp bao giờ, nhưng cô chẳng còn hơi sức đâu quan tâm, vụng về duy trì tư thế ngồi trên đùi Úc Thừa, vùi mặt vào hõm cổ anh, im lặng
không hó hé một lời.
Cô thấy hơi nóng, dù là nhịp tim mất kiểm
soát hay là mạch đập dồn dập, tất cả đều chứng tỏ tâm trạng mất bình
tĩnh của mình hiện tại.
Hiện trường vẫn còn đang rất sôi nổi, Úc Thừa hơi cúi đầu, gương mặt khẽ khàng cọ qua trán Hoài Hâm.
Anh nhẹ nhàng xốc cô lên, hơi thở mát lạnh lướt qua, anh cười tủm tỉm, hỏi, "Sao thế, hửm?"
Biết rõ còn hỏi, cái tên xấu xa này.
Hoài Hâm giận đến mức muốn đấm cho anh một cái.
Nhưng cô không thể để hình tượng sụp đổ trong lúc này, cô chỉ khựng lại một
lúc, rồi dõng dạc đáp lại, "Chỉ hơi khó chịu xíu thôi."
Hoài Hâm rủ mi mắt, sau khi điều chỉnh vị trí, cô mới xích lại gần anh, ung dung nhếch môi mỉm cười, "Được rồi."
Trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt Úc Thừa trở nên sâu thăm thẳm, anh nhìn cô với
vẻ mặt khó đoán, một lúc lâu sau mới khẽ nhếch bờ môi.
"Bé à." Úc Thừa thong thả thì thầm bên cổ cô, "Bây giờ em rời đi vẫn còn kịp đấy."
Lời anh mang theo ẩn ý, như dụ dỗ, lại như trêu chọc, càng giống một thợ
săn bày ra cạm bẫy nguy hiểm, rồi lại dịu dàng đưa ra lời cảnh cáo.
Rõ ràng là trong tư thế này cô có xu hướng nhìn xuống, nhưng anh lại mang
đến cảm giác chính anh mới là người đang đứng ở trên cao.
Mấy đầu ngón tay Hoài Hâm cuộn lại, trái tim nhảy nhót trong lồng ngực, cô nhìn anh chăm chú, bất giác nuốt nước miếng.
Chạm trán "offline", đây lại còn là "sân nhà" của anh, cô có bị lép vế cũng là chuyện bình thường, không sao cả.
Hoài Hâm không trốn tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu đã bình tĩnh lại, "Không thèm."
Úc Thừa cười.
Những tia sáng lưu luyến nơi đáy mắt của anh hoạ nên một nét anh tuấn lạ thường.
Người đàn ông không nói gì, anh chỉ dùng bàn tay lịch sự ôm hờ bờ vai trắng
ngần của cô, chất giọng trầm ấm vang lên, "Thế tối nay bé phải ngồi cho
vững đấy."
Hoài Hâm mím chặt môi.
Hai lượt chơi sau đó đều không quay đến cô và Úc Thừa, Hoài Hâm vừa nghĩ đến chuyện này, bất
giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi bỗng thấy kim quay chầm chậm trượt
qua.
"..."
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.
"Lại đến lượt Thừa tổng rồi." Nhiêu Dĩ Kiệt huýt sáo, liếc nhìn vòng xoay
mang theo ẩn ý sâu xa, "Nó cũng biết tối nay Thừa tổng vẫn chưa đã đấy."
Úc Thừa ung dung vuốt mái tóc đen mượt của người trong lòng, cụp mắt cười khẽ, "Ai bảo thế."
Nhiêu Dĩ Kiệt hơi khựng lại, Chân Tư Minh ngồi bên cạnh cười tủm tỉm xen vào
một câu, "Thừa tổng có đã hay chưa thì tôi không biết, nhưng tất cả mọi
người ở đây chắc chắn là chưa đã."
"Đúng thế." Đám người đồng loạt lên tiếng, làm ầm ĩ, "Lần thứ hai rồi, chơi cái gì kích thích tí đi."
Ánh mắt Nhiêu Dĩ Kiệt dừng lại trên người Hoài Hâm, đôi mắt đảo một vòng, "Lisa này, hay là em lên tiếng đi?"
Hoài Hâm nhận ra hơi thở Úc Thừa rơi xuống cổ mình dần dần trở nên nặng nề,
cô đè lại cánh tay đang định nhấc lên của anh, cong môi nhìn về phía
Nhiêu Dĩ Kiệt, "Hay cứ để anh Dĩ Kiệt quyết định nhé?."
Nhiêu Dĩ Kiệt nhướng mày, "Thú vị đấy."
"..."
"Tôi thu hồi lời vừa nói, Lisa của chúng ta không phải là nữ sinh viên nhé." Anh ta cười ngả ngớn, "Nếu đã như thế, em cũng đã ngồi trên đùi Thừa
tổng rồi, tôi thấy chi bằng..."
"Nhiêu Dĩ Kiệt." Úc Thừa bất ngờ lên tiếng.
Ý cười trên gương mặt anh không mảy may thay đổi, nhưng trong bóng tối,
bàn tay với những khớp xương rõ ràng khẽ lật lại, nắm chặt cổ tay Hoài
Hâm, mạnh mẽ đảo khách thành chủ.
Nhiêu Dĩ Kiệt im bặt, cầm ly
lên nhấp một ngụm rượu. Mấy người còn lại đều mang biểu cảm khác nhau,
trong lòng ai nấy đều biết rõ vừa nãy anh ta định yêu cầu cô nhóc này
làm gì, dạng chân ngồi trên đùi người đàn ông, bắt chước tần suất rung
mô phỏng lại hành động kia ở trước mặt mọi người.
Có nhiều thứ
mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong một cái
thoáng qua, Nhiêu Dĩ Kiệt nâng ly với Úc Thừa, gương mặt mang theo ý
cười, mời rượu anh, "Tôi hơi quá chén, mong Thừa tổng bỏ qua cho."
Úc Thừa hờ hững nhếch môi, cũng nâng ly nhấp một ngụm xem như chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.
Chẳng mấy chốc đã có người lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này, "Mấy cái hồi nãy đều không tính, đổi cái khác đi."
"Đúng đó, đúng đó, đổi sang cái nào tươi mát thoát tục ấy, mấy cái kia xem riết cũng nhàm."
"Hay là trai xinh gái đẹp trao nhau một nụ hôn đi? Đủ mãn nhãn, tuyệt vời ông mặt trời!"
Bàn tay Hoài Hâm bị Úc Thừa nắm chặt hơi cuộn lại, chưa kịp làm gì, lại
thấy Nhiêu Dĩ Kiệt nhìn sang với ánh mắt sâu xa, "Nhưng mà Thừa tổng
này, tôi suy nghĩ từ nãy đến giờ, anh không đụng vào, lại không cho tôi
nói, hình như có gì đó sai sai đấy?"
Đám người ngồi bên cạnh đều hiểu ẩn ý của anh ta.
Người bình thường đưa bạn gái đến đều là "con mồi" mà họ vừa mới nhắm trúng
dạo gần đây, nên sẽ không để tâm đến nhiều, bởi vì bọn họ đến đây là để
chơi, nhưng Úc Thừa lại rất bảo vệ cô nhóc này, thế nên lại càng khiến
người ta cảm thấy kỳ lạ.
Tống Nghị trêu, "Sếp Nhiêu không hiểu thật ư? Như Thừa tổng đây mới gọi là cảnh giới cao nhất đấy."
Mấy người ngồi đó nhìn nhau, như hiểu ra đều gì, ai nấy đều nở nụ cười bí
hiểm. Hoài Hâm ngẫm nghĩ, rồi lại chợt hiểu ra ám chỉ của bọn họ -- chơi đùa mà không bỏ tình cảm ra thì chán chết. Nửa thật nửa giả mới là đỉnh cao của nghệ thuật.
Nhiệt độ cơ thể của Úc Thừa thấm qua lớp vải quần tây đen mỏng, Hoài Hâm ngừng thở, ngoái lại nhìn anh.
Đối với những lời như thế, anh chỉ khẽ cười cho qua.
Anh hờ hững ngả người ra sofa, ngẩng đầu lên. Đường cong từ quai hàm đến
yết hầu cực kỳ gợi cảm, đôi mắt hoa đào nhướng lên, nhàn nhã nhìn sang
Hoài Hâm.
"Có muốn hôn tôi không?" Đôi môi mỏng mấp máy, nụ cười mê hoặc lòng người.
Trước bao ánh mắt đang đổ dồn đến, tình cảnh giống hệt vừa nãy, Hoài Hâm càng thấy miệng đắng lưỡi khô. Ánh mắt xung quanh như tạo ra một áp lực vô
hình, móng tay cô găm chặt vào lòng bàn tay, ngay sau đó, cô ôm choàng
lấy cổ Úc Thừa, cả người nghiêng về phía anh.
Hoài Hâm khép mắt, hàng mi bất giác rung rung.
Càng đến gần anh, động tác của cô càng chậm lại, đến khi chỉ còn lại một
khoảng cách rất nhỏ, cô đột ngột mở mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên nhìn
anh.
Ngỡ đã chạm nhưng lại chưa chạm, tưởng đã hôn nhưng vẫn chưa hôn. Hành động dụ dỗ một cách trắng trợn.
Trên người cô thoang thoảng mùi hương Good girl gone bad của Kilian, tựa như một cô gái hoang dại, kết hợp với gương mặt xinh đẹp sắc sảo càng tăng
thêm sự quyến rũ.
Ngay khoảnh khắc chạm vào môi anh, Hoài Hâm cảm thấy toàn thân như bị điện
giật, cơn tê dại từ sau gáy chạy thẳng xuống xương cụt. Cô nức nở se sẽ, nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn, môi lưỡi quấn quýt, vừa mút vừa cắn.
Bao nhiêu đêm ngày trước đó, Hoài Hâm từng tưởng tượng đến cảnh được hôn
anh. Cô cũng từng nghĩ đến kỹ thuật hôn của anh hẳn là rất điêu luyện,
nhưng khi mọi thứ thật sự xảy ra, cô mới phát hiện ra cảm giác này chỉ
có thể dùng từ "Điên cuồng" để hình dung.
Người đàn ông siết chặt lấy eo cô, không nể nang gì mà cướp đoạt dưỡng khí trong miệng cô, tiến quân thần tốc. Hoài Hâm cảm thấy cả người vô lực, gần như hóa thành
nước thấm vào người anh.
Thế nhưng anh vẫn chưa muốn tha cho cô
sớm như thế, anh nghiêng người đến, thỏa thích cướp lấy, chiếm hữu, hơi
thở vấn vít như dệt một tấm lưới mỏng trói cô càng chặt hơn, giam cầm
cô, khắc lên dấu ấn chỉ thuộc riêng về mình anh.
Hoài Hâm cảm thấy cả người bị mất trọng lượng, cô như người bị rơi tự do từ trên cao xuống, may mắn được Úc Thừa đón lấy.
Anh niết lấy cằm cô, mạnh mẽ hôn cô, lấy lòng cô, trừng phạt cô. Khóe mắt
Hoài Hâm ngân ngấn nước, cô ôm cổ anh, trong đầu hiện giờ chỉ là một
mảng trắng xóa.
Qua một lúc lâu sau, khi cô gần như ngạt thở, Úc Thừa mới chịu buông cô ra.
Xung quanh cực kỳ ầm ĩ và ồn ào, DJ đang chơi một bài nhạc có giai điệu đầy
gợi cảm, nhịp điệu tiến lùi của đám người trên sàn nhảy, và cả những
tràng cười đùa ầm ĩ rộn ràng ở những băng ghế, tất cả đều góp phần tạo
nên một thế giới ngập ngụa sắc tình.
Ánh mắt Hoài Hâm vẫn còn đắm chìm trong đê mê, Úc Thừa thở dốc, đưa tay ôm cô vào lòng, song ngón
tay vẫn siết chặt lấy cổ tay mịn màng của cô, mang theo ham muốn khống
chế hết sức mãnh liệt.
Hoài Hâm ghé lên vai Úc Thừa, lắng nghe
nhịp tim như trống đánh thình thịch từ lồng ngực mình truyền đến, dường
như nó đã hòa cùng một nhịp với một trái tim khác. Cô và anh như hoà
thành một thể, lúc này đây chỉ muốn được anh ôm chặt vào lòng.
Bọn họ hôn nhau như say như mê, hoàn toàn vượt qua mong đợi của mọi người,
ngay cả Nhiêu Dĩ Kiệt cũng không còn dây dưa với hai người nữa, anh ta
nhướng mày tặc lưỡi, "Quá là đặc sắc!" Rồi lại quay sang nhìn Tống Nghị, cười xấu xa, "Công nhận sếp Tống nói một câu trúng ngay đích."
Anh ta vui vẻ kêu gọi mọi người chơi tiếp vòng hai.
Không còn ai nhăm nhe châm dầu vào lửa, entropy trong hệ thống của Hoài Hâm
chầm chậm giảm xuống, trở về trạng thái ổn định. Hai gò má cô lấm tấm
vài giọt mồ hôi, nhưng cảm thấy vẫn còn quá nóng, cô chống người ngồi
dậy, cầm lấy ly nước lạnh trên bàn.
Cô nâng ly uống liền ừng ực vài hớp, rồi quay sang nhìn Úc Thừa.
Hoài Hâm liếm khóe môi, hai cánh môi sau khi được anh hôn giờ đây càng thêm
xinh đẹp ướt át, hồng hào trong veo. Cô lại nhoài người đến, chống lên
bờ vai rắn rỏi của anh, bưng ly nước ghé vào bên tai anh, mỉm cười dịu
dàng hỏi, "Anh có muốn uống không?"
Úc Thừa nheo mắt, đôi mắt đen láy ánh lên những tia lửa nhỏ vụn, sâu hun hút. Cả căn phòng nhuốm nồng mập mờ, hơi thở vấn vít, vào giờ phút này, tất cả như đều được hoá
thành hình ảnh cụ thể, kéo người ta rơi vào trầm luân.
Anh đưa tay cầm lấy ly nước trên tay cô.
Đến khi ly nước được đặt lại xuống bàn, giọt nước xuôi theo thành ly cuối cùng cũng rơi xuống.
Một giây sau, anh bất ngờ ôm chầm lấy Hoài Hâm rồi hôn cô.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ luồn vào suối tóc đen mượt của cô, buộc cô phải
thân mật cùng anh. Nhưng điều khiến Hoài Hâm bất ngờ chính là, anh nhẹ
nhàng hơn lần trước rất nhiều, nặng nề mút lấy đôi môi cô, khiến Hoài
Hâm ngỡ như rằng anh đang thưởng thức một viên kẹo ngọt.
Cô không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, nhiệt độ ấy tựa như muốn
hòa tan cả cô, được cùng anh chia sẻ nụ hôn quả là một chuyện vui vẻ
biết nhường nào.
Hoài Hâm bất giác choàng tay ôm cổ Úc Thừa, thân mật quấn quýt không rời với anh, không nén được những tiếng nức nở đầy
thoả mãn.
Âm thanh mềm mại này lại như chất xúc tác thổi bùng ngọn lửa trong anh.
Úc Thừa bóp eo cô, động tác vẫn lưu luyến, nhưng hơi thở lướt qua môi lưỡi càng lúc càng nóng cháy. Anh vẫn luôn là một thợ săn kiên nhẫn, nhẹ
nhàng đùa giỡn với cô, sau đó ăn sạch cô vào bụng
Dù sao cũng ủ mưu đã lâu
Hoài Hâm thở hổn hển mở bừng mắt, bóng anh lay động dưới ánh đèn sặc sỡ
trông đầy mơ màng. Người đàn ông khẽ nheo mắt, vẻ mặt cực kỳ gợi cảm,
hơi nóng từ lòng bàn tay xuyên qua lớp vải mỏng tang trên người cô, như
muốn làm tan chảy vòng eo của cô.
Bọn họ hôn nhau một lúc lâu, sau đó Úc Thừa mới chịu buông cô ra.
Hoài Hâm ngưỡng cổ, thở hổn hển.
"Anh ơi." Giọng cô khàn hẳn đi nhưng lại cực kỳ quyến rũ, không giống cô chút nào.
Hô hấp Úc Thừa cũng rối loạn, ánh mắt sâu thẳm, quả táo Adam nhấp nhô lên
xuống, mãi một lúc sau anh mới nhấc tay lên, lòng bàn tay lướt qua cánh
môi ướt át của cô.
Hàng mi Hoài Hâm rung lên, cô cục cựa vài cái rồi lại bị Úc Thừa đè lại.
"Em ngoan chút nào." Giọng anh khản đặc, đôi mắt xoáy thẳng vào cô, "Nếu đêm nay em vẫn còn muốn về nhà."
***
Góc tâm sự mỏng. Truyện Sắc
Cách đây vài ngày mình cũng đã từng nói trên page về câu thơ của Trịnh Thư Ý trong bộ Cưa nhầm. Nên hôm nay mình chỉ muốn nói ra vài suy nghĩ của
mình thôi.
Thứ nhất, mình không có ý nghĩ để câu thơ mượt hơn hay nghe hay hơn mà đổi hẳn từ câu gốc "ghen ghét tuyết" sang "mong em về". Thay vào đó, mình cũng có thể chuyển câu thơ thành: Thư Ý nào
biết Giang Thành xa, Tiểu Yến nhà ta ghen với tuyết. Nhưng mình đã quyết định dùng câu trong bản raw mà mình có trên tay.
Raw 1: 书意不知江城远,时家小宴嫉妒雪. (Thư Ý nào biết Giang Thành xa, Tiểu Yến nhà ta ghen với tuyết.)
Raw 2: 书意不知江城远, 时家小宴望穿眼. (Thư Ý nào biết Giang Thành xa, Tiểu Yến tại gia mong em về.)
Thứ hai, hồi đó Tấn Giang khá dễ thở nên mình mua VIP và copy trực tiếp từ
Tấn Giang về. Đến khi edit đến chương 21, mình cũng hơi bất ngờ vì câu
thơ của Thư Ý nó không giống với lúc mình đọc thử convert. Rồi mình nghĩ có lẽ tác giả đã đổi như thế để thống nhất với chương 51. Vì khi Thư Ý
đi công tác, Thời Yến chỉ nhắn 1 tin "Thư Ý nào biết Giang Thành xa", là chị đã biết ngay câu sau "Tiểu Yến tại gia mong em về". Nghĩa là 2
người đã từng nói về câu thơ này với nhau nên khi có một người nhắc vế
đầu thì người kia mới có thể tự động nảy số ra vế thứ hai như thế.
Trên tay mình lại không cầm sách xuất bản tiếng Việt.
May sao là tìm được 1 trang web copy vẫn còn giữ raw chương 21 là cái câu
"mong em về" kia. Tìm được "thuốc" an thần rồi mình mới dám ngủ ngon.
=)))
Cuối cùng là, nội tâm hiện tại của mình kiểu thế
này: "Tao không có tinh thần làm gì hết. Bây giờ thì tao cần nghỉ ngơi
một thời gian."
PS: Mình chỉ muốn tâm sự suy nghĩ của
mình với độc giả nhà mình, mong là sẽ không bị cap màn hình hay bê lên
các trang confession.