Không gian xung quanh bỗng nhiên ngưng động. Cơn gió nhẹ nhàng thổi như
mang theo những kí ức của một thuở xa xưa trở về. Chỉ là bây giờ, hai
người đã là người của hai đường thẳng song song, mãi mãi cũng không thể
cắt nhau thêm một lần nào nữa rồi.
Bắt đầu không hề sai, sai là ở chỗ cả hai chưa đủ sức để cùng đối phương đi qua mọi sóng gió. Vậy nên, hai người mới lỡ mất nhau.
"Vậy anh có biết, ngần ấy năm thời gian cũng có một người luôn âm thầm nhớ đến anh không?"
"Tâm Di..."
"Chẳng lẽ anh không nhận ra tình cảm của cậu ấy sao? Hay là... Anh giả vờ không biết?"
"Anh biết, nhưng anh không thể chấp nhận cô ấy."
"Anh có biết nếu nghe được câu nói này, cậu ấy sẽ đau lòng như thế nào không?"
"Chính vì anh sợ cô ấy đau lòng, sợ cô ấy tổn thương nên anh mới giữ khoảng
cách với cô ấy. Tâm Di, nếu như em cố chấp ở bên cạnh một người không
yêu em thì em sẽ hạnh phúc sao?"
Cô không trả lời nhưng trong
lòng cả hai người đều đã có đáp án. Làm gì có ai hạnh phúc khi sống cùng một người mà trong lòng người đó lại chẳng có chút tình cảm nào với
mình kia chứ. Chẳng những không hạnh phúc mà ngược lại còn đau lòng hơn
gấp bội phần.
"Chuyện tình cảm... hai người có thể cùng nhau bồi đắp."
"Vậy chúng ta cùng nhau bồi đắp thêm lần nữa có được không?"
Tâm Di tròn mắt nhìn gương mặt nghiêm túc của Lương Khải Phong mà không
biết phải trả lời thế nào. Nói không còn nhớ là nói dối. Nhưng nỗi nhớ
đó, từ lâu đã không còn có thể làm cô đau lòng nữa rồi.
Hơn ai
hết, cô biết giữa anh và cô là chuyện không thể nào. Dù cho cô có đồng ý thì gia đình anh cũng sẽ tìm cách chia rẻ hai người mà thôi. Quan trọng là bây giờ, cô đã có một người cùng khóc cùng cười, cùng cô đón bình
minh lên và ngắm hoàng hôn lặng. Đã có một người lặng lẽ đeo chiếc nhẫn
ấy vào tay cô, vậy nên...
"Chúng ta... là chuyện không thể. Khải
Phong! Em thật sự hy vọng anh sẽ có được hạnh phúc. Tin em đi, trên đời
này, chẳng có ai yêu anh hơn cậu ấy đâu."
"Nhưng anh không cần cô ấy, anh chỉ cần em thôi."
"Anh đừng như vậy nữa..."
"Tâm Di, lúc đó là anh không đủ năng lực để bảo vệ em. Bây giờ thì khác, anh đã có thể bảo vệ em rồi. Chúng ta cùng nhau đi khỏi đây, cùng nhau bắt
đầu lại một lần nữa có được không?"
"Không thể! Em đã có người
mình thích, em và anh ấy cũng đã sắp tiến tới hôn nhân. Khải Phong, nếu
như có thể, em mong anh sẽ cho Mỹ Mỹ một cơ hội."
"Tâm Di... em... em nói dối."
Cô khẽ cười, đưa bàn tay có đeo chiếc nhẫn lên trước mặt anh.
"Em không nói dối. Khải Phong, thật sự mà nói, trong lòng em bây giờ anh
chỉ đơn thuần là một người bạn. Xin anh, đừng phá vỡ sự bình yên này của em."
Mỗi một lời cô nói, đều khiến trái tim anh đau đớn khôn cùng. Bao nhiêu năm qua, anh vẫn chỉ luôn nhớ về cô, vậy mà...
"Được! Nếu như đó là lựa chọn của em, vậy thì anh sẽ tôn trọng. Anh thật sự hy vọng em sẽ hạnh phúc."
"Cảm ơn anh!"
"Nếu như có một ngày, em cảm thấy anh ta không thể cho em bình yên thì hãy
tìm anh. Chỉ cần em muốn đi, anh liền lập tức đến đón em."
"Em có việc phải làm, anh về đi."
"Được!"
Nhìn cánh đồng trước mặt đóng lại, Lương Khải Phong thấy lòng mình đau nhói. Hoá ra, cảm giác thất tình chính là như vậy. Là đau đến xót xa nhưng
lại chẳng thể rơi ra một giọt nước mắt nào. Thôi thì nếu như cô đã quyết định như thế thì anh sẽ chúc phúc cho cô.
Bước chân lang đi trên con đường dòng người tấp nập. Bao nhiêu kí ức xưa cũ lại ùa về trong
tâm trí anh. Người ta nói đúng, chia tay rồi thì kỉ niệm chính là thứ
giết chết lòng người. Đau lòng quá, hôm nay anh thất tình rồi.
Lấy điện thoại ra nhấn vào một cái tên hiển thị trên danh bạ, anh nhấn nút gọi. Hai hồi chuông vang lên, người bên kia nhấc máy.
"Alo!"
"Nhóc con, anh mày thất tình rồi."
Đầu dây bên kia vang lên một giọng cười mỉa mai. Lương Khải Phong buồn bực gắt gỏng nói.
"Hình như mày thích cười trên nỗi đau của anh mày lắm nhỉ?"
"Không phải! Anh họ à, anh có bạn gái từ lúc nào vậy?"
"Muốn biết không?"
"Tất nhiên!"
"Tối nay bảy giờ, quán bar J7. Anh sẽ kể mày nghe."
"Được!"
Lương Khải Phong tắt máy, khẽ chớp mắt trút ra một hơi thở dài. Thật lòng mà
nói, người có thể cùng anh chia sẻ tâm sự cũng chỉ có một mình cậu em họ này mà thôi.
__________
Bảy giờ tối, quán bar J7...
Tống An Hạo tan làm thì liền trở về nhà. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, xin phép
"vợ" đàng hoàng rồi thì anh mới đến đây. Đôi mắt lạnh lùng quan sát một
lúc liền nhìn thấy được người mình muốn tìm. Dáng người cao lớn lạnh
lùng đi thật nhanh về phía trước, đến trước mặt người anh họ của mình.
Nâng ly rượu lên nhấp môi, Lương Khải Phong ngẩng mặt lên nhìn người vừa đến.
"Tới rồi sao? Hơi trễ đó..."
"Em phải xin phép"bà xã đại nhân " rồi mới đến đây được."
"Ha... Mày giỏi hơn anh mày rồi đó."
"Cũng bình thường thôi. Sao nào, anh nói xem là ai có bản lĩnh làm anh thất tình vậy?"
Tống An Hạo ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đôi môi mỏng kéo ra một nụ cười
đầy phấn khích. Nhìn thấy nụ cười đó, Lương Khải Phong thật sự rất muốn
đập cho cậu nhóc trước mặt này một trận ra trò.
"Còn cười nữa là anh mày đập mày thật đó."
"Được rồi! Không cười nữa. Nói xem đã xảy ra chuyện gì, biết đâu em giúp anh được thì sao?"
"Cô ấy... sắp kết hôn rồi."
"Vậy thì đợi đến ngày đó, em giúp anh đi cướp cô dâu."