Sau khi Thiệu Ngọc sấy khô xong mái tóc dài trước mặt liền cất máy sấy đi, không gian lần nữa trở lại yên tĩnh.
"Hôm nay em đi đâu vậy?" Anh tựa cằm lên vai cô, khẽ nhắm mắt lại, giọng
điệu lười biếng hỏi, Ôn Bảo Tứ cụp mắt nhìn anh, chợt nhớ tới một
chuyện.
"Em đến bệnh viện thăm anh Tưởng Siêu, anh ấy bị người ta đánh đấy, anh có biết không?"
"Hửm?" Thiệu Ngọc kinh ngạc nhướng mày nhìn cô, sau đó nhếch khóe miệng chậm rãi cười.
"Ai làm việc tốt, giúp dân trừ hại vậy?".
Ôn Bảo Tứ mở to hai mắt nhìn anh, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.
"Không phải là anh..."
Cô do dự hỏi, thấy không phải là đang nói đùa, ánh mắt Thiệu Ngọc nhất thời trầm xuống.
"Tứ Tứ, trong lòng em anh là loại người như thế sao?"
Anh cảm thấy vô cùng ủy khuất, ánh mắt tràn đầy tổn thương, ý đồ thức tỉnh lương tâm của ai đó.
"Đúng vậy."
Ôn Bảo Tứ khẳng định gật đầu.
"..."
Hai người nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu, Thiệu Ngọc nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng ánh mắt hết sức phức tạp lên tiếng.
"Tứ Tứ, tín nhiệm giữa người với người đâu rồi..."
Ôn Bảo Tứ không hỏi thêm nữa, dù sao hỏi anh cũng không nói, chỉ là mỗi
lần nhìn Tưởng Siêu, chẳng biết sao cô cứ cảm thấy áy náy nên hay thường xuyên đến bệnh viện thăm anh ta.
Kết quả là mỗi lần đến thăm anh ta, đều bắt gặp các cô gái ngồi bên giường bệnh hỏi thăm ân cần, vấn đề là mỗi lần một cô, những lúc như vậy Ôn Bảo Tứ lại âm thầm rút lại áy
náy.
Nháy mắt nửa tháng đã trôi qua, trong lúc đó Chu Vận cũng
thay cô tiếp xúc một bộ phim, đầu tư không quá lớn, nhưng đạo diễn phim
này - Trần Bạch lại là người độc nhất vô nhị trong vòng.
Không
chỉ giỏi về văn học nghệ thuật, phong cách tươi mới, lạ lẫm, doanh thu
lẫn danh tiếng cũng đều tốt, nhưng vì thể loại phim kén nên khả năng ẵm
giải lần nào cũng thấp.
Tuy nhiên, vẫn có vô số nữ nghệ sĩ muốn
trở thành nữ chính dưới ống kính của anh ta, bởi vì những thước phim của Trần Bạch nổi tiếng là đẹp, có thể đem người đẹp ba phần lên đến mười
phần.
Huống hồ, chất lượng tác phẩm của anh ta còn luôn được đánh giá hàng đầu.
Kịch bản thu hút lại độc đáo, kỹ thuật quay đặc sắc, hậu kỳ chế tác tinh xảo, phải nói là mỗi một tác phẩm ra mắt đều được công chúng mong chờ
mà đón nhận.
Đồng thời, người này cũng có tiếng dầu muối không
ăn, nam nữ chính mà anh ta chọn nhất định phải phù hợp với lý tưởng của
nhân vật trong kịch bản, người từ phía đầu tư bất kể là ai cũng đều
không cho mặt mũi.
Trước đó, truyền thông Tinh Thành cũng có ngỏ ý đầu tư vào phim của Trần Bạch, nhân cơ hội đó để Ôn Bảo Tứ đóng vai
chính, nhưng lại bị cự tuyệt.
Nhưng lần này là anh ta chủ động đến tìm Chu Vân.
Sau khi tỉ mỉ nói xong, Chu Vân đương nhiên rất hài lòng thay cô tiếp nhận
bộ phim này, tuy rằng nam chính vẫn chưa được quyết định, nhưng đối với
Trần Bạch mà nói, tìm vai chính chưa bao giờ là khó nhằn hết.
Cho dù nhét vào hai người mới, anh ta cũng có thể làm cho bộ phim này nổi tiếng.
Hợp đồng rất nhanh đã được ký, Thiệu Ngọc mặc dù không muốn cô nhập đoàn
sớm như vậy, nhưng anh cũng không thể làm gì được, may mắn lần quay này
cũng không dài, giữa chừng anh cũng có thể đến phim trường.
Tên bộ phim là "Lần thứ bảy mơ thấy em"
Phim kể về câu chuyện của một đôi nam nữ xa lạ, mỗi người vì những mâu thuẫn trong cuộc sống mà đi du lịch, kết quả tại một đất nước xa lạ vô tình
gặp nhau đến sáu lần, cùng hàng loạt những va chạm xảy ra sau đó.
Cuối cùng, khi trở về Trung Quốc, cuộc gặp tình cờ lần thứ bảy xảy ra và họ đã ở bên nhau.
Toàn bộ kịch bản đều tràn ngập những cuộc gặp gỡ lãng mạn, mang phong thái
mỹ nghệ tuyệt vời, nhưng dựa vào những tư duy căn cố trước đó của Trần
Bạch lại khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa thêm mấy phần.
Sự lựa chọn giữa hiện thực và lý tưởng, sự hoang mang về thực trạng đời sống của giới trẻ.
Thời điểm Ôn Bảo Tứ có được kịch bản trong tay liền lập tức thích. Biên kịch hành văn quá tốt, hay đến độ một câu chuyện tình yêu đẹp man mác buồn
cứ như vậy hiện lên trong tâm trí cô một cách rõ ràng.
Không thể
kìm lòng được mà cuốn vào đó, phỏng đoán biến hóa của những con người
bên trong, cảm nhận những hành động và tình tiết bên trong cốt truyện
từng chút một.
Được biết nam chính được chọn chỉ cách ngày khai máy đúng một tuần, là do Chu Vân nhắn cho cô biết.
Đồng thời, thông báo chính thức cũng được tuyên trên Weibo.
# Lần thứ bảy mơ thấy em#
@Ôn Bảo Tứ
@Vu Mạt
Thời điểm Ôn Bảo Tứ nhìn thấy tin tức thì tay mềm nhũn, lòng bàn tay cầm điện thoại suýt nữa thì không vững.
Cô không dám tưởng tượng phản ứng của Thiệu Ngọc sau khi biết chuyện này sẽ như thế nào.
Buổi tối cuối cùng cũng đến.
Nơm nớp lo sợ hết cả buổi chiều, Ôn Bảo Tứ đã nghĩ ra vô số kịch bản trong
đầu, bên miệng đã đổi thoại mấy lần, rốt cuộc sau khi ổn định tâm trạng
thì ngồi trên ghế sô pha, lưng thẳng tắp, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào
cửa chính.
Nhưng mà, thời điểm Thiệu Ngọc mở cửa bước vào, cô lập tức như được giải thoát, bờ lưng vừa nãy còn thẳng tắp, lập tức nới
lỏng vì áy náy.
Thiệu Ngọc liếc nhìn cô.
"Anh về rồi à."
Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu, giả bộ thoải mái, trên mặt nở nụ cười thật tươi,
không hiểu sao lại mang theo vài phần nịnh nọt.
Thiệu Ngọc gật đầu đáp.
"Ừm." Anh đổi giày đi đến tủ lạnh, lấy một chai nước mát vặn ra, ngẩng đầu
uống một ngụm, sau đó khóe mắt nhìn thấy cô liền lên tiếng.
"Em cười cứ như có tật giật mình như vậy làm gì?"
"..."
Nụ cười trên mặt cô dần biến mất.
"Chị Chu cũng chỉ vừa nói với em, nam chính của bộ phim này là Vu Mạt..." Ôn Bảo Tứ từ bỏ giãy giụa, cúi đầu vặn vẹo ngón tay, nhỏ giọng ngoan ngoãn giải thích, vừa nói vừa lén lút nhìn Thiệu Ngọc lần nữa.
"Anh
biết rồi đúng không?" Cô nói xong còn thận trọng hỏi, Thiệu Ngọc mặt
không biểu cảm gật gật đầu, khuôn mặt so với chai nước mát trong tay còn lạnh hơn mấy phần.
"Ồ." Ôn Bảo Tứ thấy vậy, lại cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà.
Bên tai có tiếng bước chân qua lại, một lúc sau, phòng bếp truyền đến âm thanh cắt thái gì đó.
Ôn Bảo Tứ ngước mắt lên, trong phòng bếp sáng choang, một bóng người mảnh
khảnh đang thái rau trước quầy bếp, động tác không nhanh không chậm, tay áo được xắn lên, lộ ra cổ tay rắn chắc có lực, trên thân đeo một chiếc
tạp dề màu lam nhạt
Cái này là đoạn thời gian trước bọn cô cùng
nhau đi siêu thị mua, bởi vì Ôn Bảo Tứ ở nhà mỗi ngày đều gọi đồ ăn giao đến, Thiệu Ngọc liền ghét bỏ nói có hại cho sức khỏe, dứt khoát mỗi
ngày đều mua thức ăn về tự nấu.
Kể từ sau trận cãi vã đó, anh đối với cô rất tốt, giống như muốn bù đắp những tổn thương trước đó cho cô, gần như đáp ứng mọi thứ với Ôn Bảo Tứ, nghe lời mọi chuyện, cũng không
còn nổi giận bất cứ chuyện gì nữa.
Ngay cả bây giờ, anh cũng chỉ âm thầm nấu ăn trong bếp.
Nhìn bóng lưng trầm mặc dưới ánh đèn, Ôn Bảo Tứ bỗng cảm thấy có lỗi đến muốn khóc.
Cô đứng dậy, cúi đầu, di chuyển từng bước nhỏ.
"A Ngọc, anh tức giận sao?" Ôn Bảo Tứ từ phía sau ôm lấy anh, đem mặt dán trên lưng Thiệu Ngọc, thấp giọng hỏi.
Vài giây sau khi cô lên tiếng, người trước mặt khẽ thở dài, Thiệu Ngọc dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn cô.
"Anh tức giận thì thế nào, liệu anh có thể yêu cầu em đừng quay không?"
"Em... " Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu muốn mở miệng nói cái gì, lại bị Thiệu Ngọc cắt ngang.
"Tứ Tứ, anh không muốn em phải vì một lý do nào đó mà từ bỏ thứ mình thích, cho dù lý do đó có là anh."
Anh nghiêm túc nhìn Ôn Bảo Tứ, đôi mắt đen láy phản chiếu rõ ràng khuôn mặt cô, giữa hai lông mày ẩn chứa một chút bất lực, khóe miệng hơi mím lại
lộ rõ vẻ buồn bã.
Ôn Bảo Tứ nhất thời cảm thấy mũi đau nhức, ôm chặt lấy Thiệu Ngọc, vùi mặt vào trong ngực anh.
"A Ngọc, em thích anh, rất rất thích anh."
Cô tự lẩm bẩm, thanh âm như từ đáy lòng truyền ra, quấn quít giữa môi và răng, cuối cùng không kiềm chế được mà cất thành lời.
Nụ cười trên khóe miệng Thiệu Ngọc biến thành bất đắc dĩ, anh hé môi đang định nói chuyện, lại nghe người trong ngực nói.
"...Em chỉ thích anh thôi."
Giọng nói của cô gái vừa mềm lại vừa nhẹ, mang theo cẩn trọng lại nghiêm túc đến lạ.
Trong đôi mắt ngước lên kia ẩn chứa hàng nước, sạch sẽ thuần túy, thấu đáo đến mức liếc mắt một nhìn thấu đến tận cùng.
Tia buồn bã sau cùng đó cũng biến mất không còn chút gì.
Thiệu Ngọc mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói.
"Anh cũng chỉ thích em."
Vào ngày cô gia nhập đoàn, Thiệu Ngọc đã đích thân lái xe đưa cô đến, buổi
lễ khai máy được tổ chức ở Bắc Thành, và cô phải bay đến Ý vào hôm sau.
Tổ đạo diễn có ý là quay xong ngoại cảnh trước rồi quay về nội địa sau, những người khác cũng không có ý kiến phản đối gì.
Đây là lần đầu tiên Ôn Bảo Tứ và Vu Mạt gặp lại nhau sau năm tháng.
Đối phương tựa hồ không có gì thay đổi, vẫn đem lại cảm giác như trước đó,
đơn giản chào hỏi một tiếng, hai người cũng không có chuyện gì để nói
cả.
Ống kính của mấy nhà báo suốt một đường đều đuổi theo hai người, từng nhất
cử nhất động nhỏ nhặt đều bị ánh đèn pha phơi bày, Ôn Bảo Tứ duy trì nụ
cười đúng mực, trả lời từng câu hỏi một cách lịch sự và thận trọng.
Cùng với Vu Mạt ở một chỗ trả lời phỏng vấn xong, Ôn Bảo Tứ tưởng như hết sức lực.
Buổi tối, đoàn làm phim tổ chức liên hoan, vì là bữa tiến tổ đầu tiên nên
bọn họ nhất định phải tham gia, Ôn Bảo Tứ lấy tinh thần đi xuống lầu,
tình cờ gặp được Vu Mạt đang đi thang máy.
Cánh cửa chậm rãi đóng lại trước mắt, thang máy đi xuống với tốc độ không đổi, hai bóng người
được phản chiếu rõ ràng trong tấm gương trước mặt.
"Gần đây vẫn tốt chứ?"
Không khí yên lặng vài giây, Vu Mạt lên tiếng, sau vụ ồn áo đó, đây là câu
chào hỏi nghiêm túc đầu tiên của hai người với tư cách bạn bè, Ôn Bảo Tứ lễ phép cười đáp.
"Rất tốt."
Ý thức được sự cố ý xa lạ của cô, Vu Mạt liền không nói nữa, suốt đường đi đều im lặng, mãi cho đến khi tới trước cửa phòng.
Tổ đạo diễn đã đặt hai phòng, một phòng dành cho diễn viên chính và thành
viên cốt cán của đoàn, phòng còn lại dành cho diễn viên phụ và các nhân
viên khác.
Vu Mạt đẩy cửa đi vào, Ôn Bảo Tứ cũng đi theo phía sau.
Đạo diễn Trần Bạch đang nói chuyện, nhìn thấy cảnh này, lập tức đứng dậy vươn tay về phía Vu Mạt.
"Đến, đến, nam chính của chúng ta đến rồi, ngồi ở đây đi."
Anh ta vỗ nhẹ vài cái lên vai Vu Mạt, vừa lịch sự vừa nhiệt tình hướng dẫn
Vu Mạt ngồi xuống cạnh ghế chính, Ôn Bảo Tứ nhìn xung quanh, chỉ còn một chiếc ghế trống bên trái Vu Mạt.
Sau khi Trần Bạch sắp xếp xong, liền xoay người mời Ôn Bảo Tứ ngồi xuống, cô cười đáp lại, ngồi xuống
chiếc ghế trống duy nhất trong phòng.
Trong bữa ăn, mọi người trò chuyện rôm rả, Trần Bạch nói rất nhiều, không có khó tính như bên ngoài đồn đại, cũng khác với mấy lần Ôn Bảo Tứ đã gặp trước đây.
Trần
Bạch đang nói về việc anh ta đã ba lần mời Vu Mạt như thế nào, trong lời nói đều chứa đầy sự trêu ghẹo và vinh hạnh, so với việc hợp tác nhanh
chóng ở phía cô đúng là khác xa, Ôn Bảo Tứ lặng lẽ cầm chiếc cốc trước
mặt lên nhấp một ngụm.
Ăn được nửa bữa, mọi người bắt đầu trò
chuyện, khi Trần Bạch được hỏi cuối cùng làm thế nào để thuyết phục Vu
Mạt, anh ta liền cười lắc đầu, ý vị thâm trường.
"Cái này không thể nói cho mọi người biết được."
Lời nói vừa dứt, một đám người liền mắng anh ta xấu xa, còn có người tức
giận đập bàn, Ôn Bảo Tứ cụp mắt cười thầm, trong lúc vô tình nhìn thấy
ánh mắt ý vị sâu xa của anh ta nhìn mình.