Đại lễ khánh thành với quy mô lớn như vậy nên số lượng khách mời đến
giới truyền thông góp mặt là một con số đếm đến mỏi mắt, vây chật kín từ hội trường ra đến khuôn viên xung quanh.
Hàng ghế đầu tiên dành cho cấp lãnh đạo cao nhất của công ty và những nhà đầu tư cho dự án lần này. Ngồi cạnh Ân Viêm là một giám đốc đại diện của một công ty đối tác lâu năm với Ân Dạ, trong lúc trên sân khấu vẫn còn là tiết mục giới
thiệu mở màn thì hai người ngồi bên dưới đang trao đổi vài vấn đề liên
quan đến việc hợp tác tiếp theo giữa hai công ty.
Không biết từ
lúc nào mà đã xuất hiện người ngồi vào vị trí còn trống bên cạnh Ân
Viêm, anh ta vừa ngồi xuống không lâu thì cuộc nói chuyện giữa Ân Viêm
với vị giám đốc kia cũng đã qua hết những vấn đề chủ chốt nhất, và ông
ta lại có cuộc điện thoại phải tạm thời đi ra khỏi chỗ ngồi.
- Nghe nói anh cả có hy vọng giữa được vị trí chủ tịch Ân Dạ lâu dài rồi thì phải.
Người vừa đi thì Ân Bá mới đến ngồi cùng Ân Viêm cũng mở miệng bắt chuyện
rồi. Với giọng điệu cợt nhả cùng thái độ phách lối này thì chắc chắn
chẳng có ý đồ gì tốt đẹp cả. Ân Viêm đương nhiên là thừa biết điều này,
nên hắn cũng tỏ vẻ chẳng hề quan tâm đến, vẻ mặt lạnh lùng không biểu lộ tia cảm xúc nào khác, chỉ hướng mắt nhìn về phía sân khấu.
-
Chỉ có điều, tôi còn nghe nói chị dâu lại kiên quyết không muốn sinh ra
đứa bé này. Anh cả, không phải đó chứ? Nếu đúng thật là như vậy thì e là vị trí chủ tịch này của anh ngồi không được lâu đâu. Anh có thể nghĩ
cho mình một đường lui khác đấy, chẳng hạn như tiểu Thúy luôn một lòng
một dạ yêu anh kia, nếu đổi lại để cô ta sinh con giành vị trí thừa kế
cho anh thì không phải sẽ chắc chắn hơn cô vợ tâm lí bất ổn kia của anh
sao?
Đáng lẽ ra thì Ân Viêm đã định ngó lơ anh ta, nhưng những
lời anh ta nói không còn chỉ là một vấn đề mà còn có nhiều vấn đề đã
trực tiếp đụng chạm đến ranh giới của hắn rồi, cho nên hắn mới không thể coi như không nghe thấy gì nữa. Hắn quay mặt nhìn sang bên cạnh, sát
khí trên mặt hắn có thể đóng băng đối phương bất cứ lúc nào.
Nếu là trước khi biết được sự thật về bệnh của mình, có lẽ hắn sẽ chẳng để ý đến việc Ân Bá cố tình khấy vào chuyện hắn chọn người sẽ sinh con cho
hắn, thế nhưng bây giờ đã khác, chính là bởi vì bây giờ hắn biết chỉ có
Sở Nghinh mới có khả năng này mà không phải bất kỳ ai khác, cho nên lời
này của Ân Bá không khác gì một cách sỉ nhục đối với hắn cả. Vả lại,
cũng từ rất lâu rồi, trong đầu hắn chỉ còn mỗi mình Sở Nghinh, không hề
nghĩ đến việc để một người phụ nữ khác sinh con cho hắn, đặc biệt là Tô
Phỉ Thúy thì càng không bao giờ, ít nhất bây giờ hắn đã nhận ra bản thân đối với Sở Nghinh là như thế nào. Cho nên cũng chỉ có mỗi mình Sở
Nghinh mới có khả năng, có tư cách sinh con cho hắn, bất kể lí do là vì
hắn yêu cô hay vì nguyên nhân kỳ lạ kia.
- Rốt cuộc cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.
Ân Bá không những không bị khí thế của hắn áp đảo mà ngược lại còn bật
cười trông có vẻ khá đắc ý. Anh ta nghiêng đầu đến gần Ân Viêm hơn, dùng giọng điệu vừa khiêu khích vừa chế giễu mà nói.
- Tôi chỉ muốn nói là, anh cả, tôi nhất định sẽ không chịu thua anh đâu. Và cũng chưa chắc anh có thể thắng được tôi mà.
Không chỉ có mỗi Ân Bá giữ được phong thái tự tin mà Ân Viêm cũng chẳng hề bị kém cạnh hay yếu thế. Hắn còn thản nhiên nở một nụ cười trào phúng, đáy mắt hiện lên một tia khinh bỉ, không nhanh không chậm tặng lại một câu.
- Vậy tôi phải chúc cậu may mắn rồi.
Ân Bá đang định
đáp lại thì đúng lúc tiết mục cắt băng khánh thành bắt đầu, Mục Nhiễm đã đại diện phát ngôn kết thúc phần nhiệm vụ của mình, tiếp theo chính là
mời Ân Viêm và những cổ đông lớn của Ân Dạ, các nhà đầu tư mới của dự án khu vui chơi này bước lên sân khấu. Cho nên Ân Bá chỉ đành tạm thời giữ lại những lời đang định nói ra, cùng Ân Viêm bước lên cắt băng khánh
thành.
Sau khi kết thúc phần phát ngôn của mình, Mục Nhiễm cũng
từ trên sân khấu bước xuống, đi tới chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn bên
dưới. Không biết là vô tình hay cố ý mà cô lại được nhân viên hậu cần
dẫn đến vị trí ngay bên cạnh Trần Hy.
Hai người vừa chạm mặt
nhau, bốn mắt nhìn đối diện, nhất thời chưa biết phải phản ứng thế nào,
nhưng Mục Nhiễm ngay sau đó liền muốn đổi chỗ ngồi khác. Nếu không phải
vì nhân viên hậu cần không thể sắp xếp chỗ ngồi khác thì có lẽ cô đã
không phải miễn cưỡng mà ngồi chỗ này rồi. Sau khi nhân viên rời đi,
Trần Hy mới bắt chuyện với người đang không vui vẻ vì chỗ ngồi.
- Mục Nhiễm, phần phát biểu của cô rất ấn tượng.
Trái ngược với thái độ nhiệt tình của Trần Hy thì Mục Nhiễm thẳng thừng giữa khoảng cách với anh.
- Trùng hợp thật nhỉ, bác sĩ Trần?
Nghe cô nói vậy, Trần Hy không thể không bị chột dạ, bởi vì đã bị cô đoán
trúng rồi, chỗ ngồi của cô với anh như vậy thực ra đều là anh đã sắp xếp từ trước. Nhưng dù sao cũng đã làm rồi thì sao anh có thể dễ dàng buông tay chịu trận ngay được.
- Đúng vậy, thật trùng hợp, xem ra chúng ta cũng có duyên thật.
- À đúng rồi, cô uống trà sữa tối qua chưa? Tôi biết cô phải luôn kiểm
soát cân nặng nên đã tìm mua loại ít calo nhất, không biết có hợp khẩu
vị của cô không.
Nếu không phải anh nhắc lại thì chắc là Mục
Nhiễm cũng đã quên mất phải nói rõ với anh. Cô không quay mặt sang bên
cạnh, ánh mắt vẫn hường về phía sân khấu, bởi vì cô còn phải canh khi
nào Ân Viêm bước xuống sân khấu, cô có chuyện rất quan trọng cần nói với hắn.
- Bác sĩ Trần, hình như lần trước chúng ta đã nói rõ rồi,
tôi hy vọng quan hệ giữa chúng ta không nên quá thân thiết, cho nên sau
này anh đừng gửi bất cứ thứ gì cho tôi nữa. Tôi thực sự không nhận nổi
đâu.
Mấy ngày qua, mặc dù Trần Hy không thể gặp được cô nhưng
không ngày nào là anh không gửi đồ cho cô, từ bữa trưa, đồ ăn vặt hay
nước uống, có khi còn có cả hoa nữa, gửi đều đặn đến nỗi mà những người
cùng làm việc với cô đều đã bắt đầu xôn xao bàn tán về mối quan hệ của
hai người rồi. Điều này cộng với việc mà Trần Hy đã tiếp tay cho Ân Viêm làm tổn thương Sở Nghinh càng khiến cho Mục Nhiễm không thể nào tiếp
tục xem Trần Hy là bạn như trước đây được nữa.
- Mục Nhiễm, cô có thể cho tôi một cơ hội để nói chuyện rõ ràng được
không? Tôi thừa nhận những việc mà tôi đã làm với Sở Nghinh, cho nên bây giờ chỉ cần cô đồng ý, tôi sẵn sàng dùng mọi cách để chữa bệnh cho Sở
Nghinh. Tôi chưa từng nghĩ mối quan hệ của chúng ta sẽ thành như thế
này….
Thân là một bác sĩ tâm lí đương nhiên Trần Hy cũng có thể
phán đoán được những việc làm trong thời gian qua của mình có thể chỉ
khiến Mục Nhiễm càng thêm khó chịu, nhưng đây đã là cách duy nhất mà anh có thể nghĩ ra vào thời điêm hiện giờ rồi. Mục Nhiễm không nghe điện
thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh, và khi anh đến tìm thì cô cũng chẳng chịu gặp anh, nếu cứ để tình trạng đó tiếp tục kéo dài thì
không biết mối quan hệ của hai người sẽ tệ đến mức như thế nào nữa, cho
nên dù biết trước kết quả thế này anh vẫn không hề hối hận.
-
Mục Nhiễm, cô giận tôi, tôi hoàn toàn hiểu được. Nhưng tôi thực sự chỉ
mong cô có thể cho tôi một cơ hội để sửa sai, tôi thực sự muốn làm bạn
với cô mà.
Bất kể là Trần Hy có cố gắng tìm hết mọi lí lẽ để
thuyết phục thì thái độ của Mục Nhiễm cũng không hề có biến chuyển, vẫn
là giọng điệu nhàn nhạt xa lạ khi đáp lại anh.
- Tôi cũng đã nói rồi, đâu phải tôi không cho anh cơ hội để sửa sai chứ. Nhưng cái tôi
cần là anh có thể giúp tiểu Nghinh thoát khỏi Ân Viêm, chứ tôi không cần anh tiếp tục tiêm vào đầu cậu ấy cả đống thuốc như đang làm chuột bạch
vậy.
Cô nói một tràng dài với toàn bộ những cảm xúc đã tích tụ
trong lòng mấy ngày nay, và hình như cũng không định cho Trần Hy có cơ
hội được phản biện lại nữa, bởi vì vừa nói hết thì cô đã đứng lên khỏi
chỗ ngồi ngay để đuổi theo Ân Viêm vừa mới kết thúc hoạt động cắt băng
khánh thành.
Thấy Mục Nhiễm rời khỏi chỗ, Trần Hy cũng vì vậy mà đuổi theo phía sau.
- Ân tiên sinh, xin hãy dừng bước.
Ân Viêm đang đi cùng một nhà đầu tư để thảo luận về việc mở rộng dự án,
đột nhiên bị một người xông ra ngáng đường, hắn buộc phải dừng bước, ánh mắt chứa đầy sự nguy hiểm tiềm ẩn chiếu thẳng vào mặt của Mục Nhiễm.
Bầu không khí trong phút chốc liền trở nên ngột ngạt và khó xử....
Đột nhiên bị chặn đường như vậy, Ân Viêm tạm thời không thể tiếp tục bàn
chuyện công việc với vị đối tác kia nữa nên mới phân phó Châu Vũ thay
hắn tiếp vị khách này. Còn hắn đứng ở đây muốn xem thử Mục Nhiễm lại
chuẩn bị có hành động gì liên quan đến Sở Nghinh nữa đây.
Bên cạnh còn có cả Trần Hy vừa kịp đuổi tới theo sau Mục Nhiễm....
- Không biết có phải tôi đã quên nhắc nhở cô rồi không. Nên nhớ kỹ vị trí của mình, đừng làm việc ngu ngốc, nếu không muốn rước họa vào thân.
Khí thế bá đạo lại thêm mấy phần hung bạo của Ân Viêm rất dễ dàng áp đảo
được tinh thần của Mục Nhiễm, thậm chí là khiến cô phải sợ hãi muốn tháo chạy ngay lập tức. Nhưng vì Sở Nghinh đang phải chịu ấm ức ở Đế Cư,
thậm chí còn chưa biết có bị ngược đãi gì không, Mục Nhiễm cũng buộc
phải nén mọi sợ hãi trong lòng xuống, hiên ngang mà đáp lại những lời
cảnh cáo của Ân Viêm.
- Ân tiên sinh, tôi có chuyện quan trọng
cần nói với anh. Không mất quá nhiều thời gian của anh đâu. Chuyện liên
quan đến an nguy của tiểu Nghinh nên tôi không thể không nói được.
Đây không phải lần đầu tiên Ân Viêm trải nghiệm cảnh tượng Mục Nhiễm chất
vấn hắn chuyện của Sở Nghinh, cho nên cũng như những lần trước, hắn
không hề biểu lộ thái độ gì quá rõ ràng, gương mặt tuấn mỹ đẹp đến hoàn
hảo lại lạnh băng đúng như nghĩa đen được đúc từ tượng mà thành. Hắn
quan sát người đối diện một lúc, sau đó mới nhàn nhạt cất lời.
- Cô lại định nói gì? Lần này là yêu cầu tôi li hôn với Sở Nghinh hay là
không quản tự do của cô ấy, hoặc là, cô cũng muốn tôi để cô ấy được phá
thai theo ý nguyện?
Nghe Ân Viêm hỏi vậy, Mục Nhiễm vốn dĩ chỉ sốt ruột, lo lắng mà nay còn thêm mấy phần tức giận nữa.
- Ân tiên sinh, nếu anh đã rõ như vậy thì tôi cũng không cần phải nói
nhiều nữa. Bây giờ anh nhốt Sở Nghinh ở Đế Cư thì có khác gì đang cầm tù cậu ấy? Đã vậy anh còn ngăn cản tất cả những người muốn thăm cô ấy vào
gặp. Rốt cuộc anh đang định làm gì vậy?
- Còn một chuyện, tôi
nghĩ cũng cần đính chính lại với anh. Tôi không biết anh đang mưu tính
chuyện gì, nhưng đứa bé trong bụng của tiểu Nghinh, tôi muốn bảo vệ nó
hơn bất kỳ ai. Cho nên rất tiếc không phải như anh vừa suy đoán, tôi
không đến đây để yêu cầu anh cho cậu ấy phá thai. Nếu như mục tiêu của
chúng ta giống nhau ở điểm này, tôi có thể bắt tay hợp tác với anh, để
ngăn cản tiểu Nghinh làm việc xốc nổi, tổn hại đến đứa bé. Nhưng nếu mục đích của anh không phải chỉ là bảo vệ đứa bé, mà còn làm tổn thương đến tiểu Nghinh, tôi tuyệt đối sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
- Cho nên bây giờ tôi thực sự thấy rất khó hiểu, nếu anh nói lí do anh giam cầm
tiểu Nghinh là để ngăn cản cậu ấy lại nghĩ cách phá thai, giống như
chuyện của Tô Phỉ Thúy vừa qua. Thế nhưng bác Sở là cha của tiểu Nghinh
đấy, ông ấy sao có thể làm chuyện tổn hại đến sức khỏe của con gái và cả mạng của cháu ngoại chứ. Anh ngăn cản cả ông ấy, như vậy thực sự quá
đáng lắm rồi đấy.
Nghe Mục Nhiễm nói cả nửa ngày trời, rốt cuộc
thì Ân Viêm cũng đã nghe ra được trọng tâm của vấn đề, nói dài dòng như
vậy chẳng phải chỉ để chất vấn việc hắn đã ra lệnh cấm đối với tất cả
những người muốn đến gặp Sở Nghinh sao.
- Bởi vì là cha của Sở
Nghinh nên càng dễ chiều theo ý của con gái hơn. Trước khi đứa bé được
sinh ra an toàn thì tôi vẫn phải đề phòng.
Hắn nói như vậy cùng
đủ để biểu đạt suy nghĩ của mình rồi, Mục Nhiễm thì cũng đã nói hết
những lời cần nói, nếu hắn đã bày tỏ thái độ như thế này thì cô cũng chỉ còn bước lật bài ngửa thôi. Nhìn một lượt xung quanh khi thấy không có
quá nhiều người chý ý đến phía bên này thì cô mới nói nhỏ với hắn.
- Ân tiên sinh, chuyện đứa bé rốt cuộc là như thế nào, tôi đều đã biết
hết. Nếu như anh vẫn tiếp tục làm tổn thương tiểu Nghinh thì tôi không
ngại đem chuyện này cho cả Ân gia biết đâu.