Cuộc họp của Ân Viêm mới tiến hành được một nửa đã phải bỏ ngang và cứ
như thế tạm thời kết thúc vì hắn nhận được tin Sở Nghinh xảy ra chuyện
nên đã vội vàng chạy đến bệnh viện.
Lúc Ân Viêm đến nơi thì Sở Nghinh đang được bác sĩ cấp cứu bên trong phòng phẫu thuật.
- Ân tiên sinh!
Mấy thuộc hạ hôm nay phụ trách trông chừng Sở Nghinh đều đứng thành hàng cúi đầu đợi lệnh, bên cạnh còn có y tá trực hôm nay.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?
Nữ y tá đã bị tiếng gầm gừ rống lớn của Ân Viêm dọa cho hồn bay phách lạc, hai chân mềm nhũn suýt đứng không vững nữa.
Một thuộc hạ thấy vậy liền định giúp y tá giải thích cũng như tường trình
lại sự việc, nhưng còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng cấp cứu đã mở ra,
và bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật khẳn vừa rồi cũng chính là bác sĩ
Đường.
Còn chưa đợi Ân Viem hỏi thì bác sĩ Đường đã lên tiếng giáo huấn trước rồi.
- Ân đại thiếu, tôi thực sự không hiểu rốt cuộc cậu đang muốn làm gì đấy. Cậu nói nhất định phải giữ lại đứa bé này, nhưng sao Sở Nghinh lại dùng thuốc phá thai thế kia?
Nghe bác sĩ Đường nói vậy, cũng tương
đương với một lời lí giải cho sự việc vừa xảy ra. Đáy mắt của Ân Viêm đã bao phủ cả một tầng sát khí lạnh lẽo đến thấu xương, gương mặt tuấn mỹ
đanh lại ngưng trọng, hai hàm răng nghiến chặt phẫn nộ.
Thuốc phá thai? Hắn bố trí bao nhiêu người trông chừng cô như vậy làm sao có thể xuất hiện thuốc phá thai được?
- Không cần quá lo lắng. Vừa rồi chỉ là triệu chứng thông thường sau khi
thuốc đang phát huy tác dụng thôi. Cũng may là kịp thời phát hiện để
loại bỏ thuốc trong cơ thể cô ấy, chỉ cần theo dõi thêm ba ngày nữa.
Bác sĩ Đường dù rất bực dọc nhưng vấn phải thông báo kết quả sau cùng.
Còn Ân Viêm dù biết hậu quả chưa đến mức tệ nhất nhưng vẫn không thể nào nguôi giận với chuyện này được.
- Ai đó cho tôi một câu trả lời đi? Chuyện này là thế nào hả?
Nữ y tá kia cuối cùng vẫn không thể thoát nạn ngay, sau khi bình tĩnh được một chút rồi nên mới có can đảm đem túi đồ đã nhặt được trong phòng vệ
sinh của Sở Nghinh đưa cho Ân Viêm xem, đồng thời kể lại hết những gì
mình biết.
- Ân tiên sinh, đây là số thuốc còn lại tôi nhặt được ở cạnh Ân phu nhân. Nhưng tôi dám thề tôi thực sự không biết vì sao cô
ấy lại có được thuốc này.
Sợ lại khiến Ân Viêm nổi giận thêm nên một thuộc hạ hôm nay xông vào cứu người mới thừa nhận lỗi sai.
- Ân tiên sinh, là lỗi của chúng tôi, Hôm nay đúng là đã có một người giả dạng y tá vào phòng bệnh của phu nhân….
- Vậy còn đứng đó làm gì? Còn không bắt lại đây cho tôi?
Không cần nghe thuộc hạ nói hết, Ân Viêm đã gầm lên đầy tức giận, lập tức hạ lệnh truy bắt người giả mạo y tá kia.
Những việc này vẫn là Châu Vũ làm nhanh và dứt khoát nhất, sau một lúc kiểm
tra hết các máy quay an ninh trong bệnh viện thì đã tìm được vị trí hiện tại của người cần tìm. Việc còn lại chính là việc của những thuộc hạ
đang đợi lệnh.
- Như vậy bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?
Ân Viêm ép bản thân bình tĩnh lại, quay mặt lại đối diện với bác sĩ Đường
rồi hỏi thêm, thuận tay đưa túi thuốc kia cho bà xem qua,
Mà bác sĩ Đường cầm lấy số thuốc còn lại kia, lần nữa thở dài rất nặng nhọc, lắc đầu ngán ngẩm.
- Thuốc phá thai vẫn có quy trình hoạt động nhất định, sẽ không gây sảy
thai ngay sau khi dùng, nhưng nếu kéo dài thì hậu quả sẽ khó lường. Mà
nha đầu này đúng là liều thật đấy, có lẽ là nghĩ rằng dùng với liều gấp
ba lần thì sẽ phá thai nhanh hơn. Kết quả suýt nữa tự hại mình, thuốc
này uống quá liều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, với một người hệ thần kinh
đã từng chịu nhiều kích thích như Sở Nghinh thì có thể xảy ra nhiều biến chứng sau này. Từ giờ nên cẩn trọng hơn, tuyệt đối đừng để cô ấy tiếp
tục làm việc tương tự như hôm nay nữa.
- Các người vừa nói gì cơ? Sở Nghinh uống thuốc phá thai?
Cuộc nói chuyện giữa Ân Viêm và bác sĩ Đường bỗng nhiên bị cắt ngang vì câu
hỏi của Lý Huệ Tử. Có vẻ như bà vừa mới đến thôi, vì chỉ mới nghe được
một nửa câu chuyện nên chưa rõ thực hư thế nào mới hỏi lại. Trước khi
đến bệnh viện thì bà đã nhận được một tin là Sở Nghinh xảy ra chuyện
phải cấp cứu, bà kinh hãi đến mức sắp ngất đi, không biết đứa bé có bất
trắc gì không nữa.
Thấy Lý Huệ Tử đi đến, Ân Viêm liền thay đổi sắc mặt ngay, lùi lại mấy bước để chuẩn bị xoay người rời đi.
Phát hiện nhanh điều này, bác sĩ Đường mới nhanh chóng lên tiếng đánh lạc hướng sự chú ý của Lý Huệ Tử.
- Hiện giờ không còn vấn đề gì đáng ngại nữa, bà đừng quá lo lắng.
Chỉ với mấy lời trấn an thế này của bác sĩ Đường thì hoàn toàn không đủ để có thể khiến cho Lý Huệ Tử yên tâm hẳn.
- Bà nói rõ ràng đi, có phải Sở Nghinh lại muốn giết cháu nội của tôi không?
Bị gặn hỏi như vậy, bác sĩ Đường cũng bị ép vào thế khó xử, hết nhìn Ân
Viêm đang đứng cách đó không xa rồi lại nhìn vẻ mặt đang kích động của
Lý Huệ Tử, thực sự thì không biết phải trả lời thế nào nữa. Bà biết rõ
Lý Huệ Tử luôn có thành kiến với Sở Nghinh, nếu nay lại nghe tin Sở
Nghinh vừa uống thuốc phá thai để bỏ cháu nội của mình thì chắc chắn bà
sẽ tìm Sở Nghinh hỏi tội ngay, mà với tình hình hiện giờ của Sở Nghinh
thì không nên chịu thêm bất cứ kích thích gì nữa.
Bên này Ân
Viêm đang đứng một mình, không lâu thì Châu Vũ vừa được hắn phái đi tìm
người giúp Sở Nghinh dở trò đã quay lại thông báo kết quả. Những người
đứng gần đó chỉ thấy Châu Vũ ghé vào tai hắn nói gì đó, ngay sau khi
Châu Vũ lùi lại đứng nghiêm thì Ân Viêm mới tiến đến chô Lý Huệ Tử nói.
- Nhiều người canh giữ ngoài cửa phòng bệnh như vậy, cho dù Sở Nghinh có
muốn phá thai đi nữa thì sao mẹ không nghĩ xem thử tại sao cô ấy lại có
được thuốc phá thai?
Câu hỏi đột ngột như thế này của Ân Viêm đúng là đánh vào thần trí của Lý Huệ Tử không ít, lúc này bà mới
thử suy nghĩ kỹ lưỡng rồi tự mình phán đoán. Đúng vậy, nếu Sở Nghinh đã
uống thuốc phá thai và xảy ra chuyện, vậy thuốc phá thai ở đâu ra? Phòng bệnh của Sở Nghinh được trông chừng kỹ lưỡng như vậy, đừng nói là Sở
Nghinh đi ra ngoài được, cho dù là một con kiến cũng khó lọt qua. Vậy ai là người đã đưa thuốc phá thai vào cho cô?
- Nhất định là có người đã đưa thuốc cho nó.
Chỉ đợi Lý Huệ Tử tự mình khẳng định một câu như vậy thôi, Ân Viêm nhẹ
nhàng nở một nụ cười trào phúng, cũng gật đầu rồi hỏi tiếp.
- Vậy mẹ nghĩ đó có thể là ai?
Lý Huệ Tử chẳng thèm suy nghĩ lâu, liền đưa ra phán đoán của mình ngay.
- Là Mục Nhiễm! Nhất định là cô ta. Cô ta là bạn thân của Sở Nghinh, chăc chắn sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng của Sở Nghinh, cũng chỉ có cô ta được
con cho phép ra vào tự do trong phòng bệnh. Khả năng cao nhất chính là
cô ta.
Trước khi đặt ra câu hỏi này cho bà thì Ân Viêm hình như
cũng đã đoán được nhất định bà sẽ trả lời như vậy, không cần nghĩ nhiều
liền chỉa mũi nhọn về phía Mục Nhiễm. Thực ra thì không phải là không có cơ sở để nghi ngờ Mục Nhiễm, Mục Nhiễm coi Sở Nghinh như chị em, nhất
định là không muốn thấy Sở Nghinh đau khổ, mà nỗi đau lớn nhất của Sở
Nghinh bây giờ lại chính là đứa bé trong bụng, nếu Sở Nghinh cầu xin Mục Nhiễm thì có lẽ Mục Nhiễm sẽ cân nhắc giúp đỡ.
Thế nhưng lần
này Ân Viêm lại không nghi ngờ Mục Nhiễm, dù chỉ một chút cân nhắc cũng
không. Đơn giản là bởi vì những ngày Mục Nhiễm ở cùng Sở Nghinh hắn đều
theo dõi hết, Mục Nhiễm liên tục khuyên Sở Nghinh giữ lại đứa bé, còn là người ngăn cản Sở Nghinh lúc kích động muốn phá thai. Hơn nữa Mục Nhiễm đúng là rất quan tâm Sở Nghinh, nhưng không phải kiểu quan tâm mù quáng luôn chỉ làm theo ý của Sở Nghinh, cô biết rõ nếu để Sở Nghinh phá thai thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào, suy nghĩ lâu dài vẫn tốt hơn
chỉ nhìn cái lợi ích trước mắt.
- A Viêm, mẹ đã nói rồi. Mục
Nhiễm với Sở Nghinh cùng một guột, sao con còn để cô ta tự do ra vào như vậy? Bây giờ gây họa rồi đấy.
Thấy thái độ quá gay gắt của Lý Huệ Tử đối với Mục Nhiễm và Sở Nghinh, Ân Viêm chỉ nhếch môi cười nhẹ mà không bác bỏ gì cả.
- Cũng may là con đã tìm được cô ta rồi. Mẹ xem nên xử lý cô ta như thế nào thì tốt nhất.
Hắn vừa mới dứt lời, Lý Huệ Tử thì cũng chỉ vừa mới ngẩng đầu được nhìn qua chưa hết kinh ngạc thì ở phía trước đã có tiếng ồn ào rất lớn truyền
tới.
- Thả tôi ra! Các người làm gì vậy hả? Mau thả tôi ra! Các người muốn làm gì hả?
- Tiểu Thúy?
Dường như không thể tin được vào mắt mình, Lý Huệ Tử cứ dán chặt mắt mà nhìn
chằm chằm nữ nhân đang bị hai tên thuộc hạ của Ân Viêm lôi đến. Xong lại xoay người nhìn lại Ân Viêm.
- A Viêm, thế này? Thế này là thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tiểu Thúy lại ở đây? Còn nữa, con sai người bắt con bé làm gì?
Trước thái độ ngỡ ngàng chưa hiểu ra chuyện gì của Lý Huệ Tử, Ân Viêm chỉ nhẹ nhàng nhếch môi cười mà không trả lời ngay. Hai tay hắn đút trong túi
quần, tư thế đứng muốn có bao nhiêu cao ngạo liền có bấy nhiêu, toàn
thân đều toát ra một loại khí chất bất phàm thoát tục.
- Mẹ thắc mắc như vậy thì hỏi thẳng cô ta đi. Nhưng trước khi mẹ hỏi cô ta thì con lại có một câu muốn hỏi mẹ trước.
Tô Phỉ Thúy đã bị lôi đến trước mặt Ân Viêm, giống như một con mồi đã nằm
trên thớt chỉ chờ xử lý mà thôi. Nhưng cô ta vừa nhìn thấy Lý Huệ Tử
cũng ở đây liền giống như với được một sợi dây cứu mạng, hớt hải níu lấy tay của Lý Huệ Tử để cầu xin.
- Bác gái, giúp cháu với.
Lý Huệ Tử vẫn không hiểu chuyện gì, tần số não thực sự là không theo kịp tiến độ của sự việc đang diễn ra trước mắt.
- A Viêm, chuyện gì thế này? Tiểu Thúy, con đã làm gì vậy? Con chọc giận A Viêm gì nữa thế?
Có lẽ từ lúc bị thuộc hạ của Ân Viêm bắt được và lôi đến đây thì trong
lòng Tô Phỉ Thúy đã đoán được mọi việc bị lộ rồi, dù trong lòng đang rất sợ hãi không biết tiếp theo Ân Viêm và Lý Huệ Tử sẽ xử lý mình như thế
nào, nhưng chưa đến phút chót thì cô ta vẫn cương quyết không thừa nhận.
- Con không biết. Bác gái, con không biết chuyện gì cả. Bác
giúp cháu với. Viêm, em không làm gì cả, sao anh lại đối với em như vậy
chứ.
Thấy Tô Phỉ Thúy lắc đầu dứt khoát như vậy, Ân Viêm cảm
thấy cũng không cần chờ thêm nữa. Hắn bước hai bước đi đến trước mặt cô
ta, trực tiếp đưa tay bóp lấy cổ của cô ta kéo lên cao, khiến cô ta hít
thở cũng không được yên ổn.
- Còn dám nói không làm gì? Cô nghĩ
nếu không nắm chắc phần thắng thì tôi sẽ hành động bừa sao? Nếu như cô
quên rồi thì để tôi nhắc cho cô nhớ…..
Bị bàn tay của người đàn ông siết chặt cổ như vậy rồi nhưng Tô Phỉ Thúy vẫn sống chết lắc đầu không thừa nhận.
Ân Viêm cũng chẳng quan tâm cô ta có thừa nhận hay không, ở đây chỉ cần hắn nói là đủ rồi.
- Sở Nghinh uống thuốc phá thai vừa mới cấp cứu qua nguy hiểm. Tôi thực
sự rất thắc mắc tại sao tôi trông chừng cô ấy cẩn thận như vậy mà lại có thuốc phá thai ở chỗ cô ấy. Nếu không phải có người tiếp tay thì sao cô ấy có thể có được thuốc. Cho nên, tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc cô đã
nhớ ra gì chưa?
Hai mắt Tô Phỉ Thúy đỏ hoe ươn ướt không biết là vì khóc do sợ hãi hay vì hít thở không thông nữa. Cô ta nhìn người đàn
ông hệt như quỷ vương đang muốn lấy mạng mình ngay trước mắt, đến mức
không thể nói được câu nào nữa.
Ân Viêm bật cười, nụ cười lạnh đến thấu xương, ánh mắt tràn ngập sự chết chóc khiến người khác phải run sợ.
Lý Huệ Tử dường như đang bắt đầu có nhiều nghi vấn hơn rồi, ngờ vực nhìn Tô Phỉ Thúy rồi lại hỏi Ân Viêm.
- A VIêm, con nói vậy là ý gì đây?
Ân Viêm nghe bà hỏi thì chậm rãi quay đầu nhìn sang, giọng lạnh nhạt hỏi ngược một câu.
- Mong mẹ có thể trả lời câu hỏi này của con. Hai ngày trước, có phải mẹ đã bảo cô ta đến thăm Sở Nghinh không?