Trước khi hắn đến, đúng là Sở Nghinh vẫn không hiểu tại sao hắn lại đột
nhiên cho dừng phẫu thuật mà đã cất công sắp xếp, nhưng sau khi nghe lí
do hắn đưa ra thì cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi. Bới vì lí do của hắn
cũng chính là đòn trí mạng đánh vào lòng tự trọng của cô, hắn biết rõ cô đã nhẫn nhục như thế nào khi phải làm món đồ chơi cho hai gã đàn ông,
bây giờ cô còn mang thai đứa con không rõ lai lịch này. Ân Viêm đúng là
muốn dùng đứa bé này để khiến cô sống trong sự nhục nhã cả đời này, hắn
muốn dùng sự tồn tại của đứa bé này bắt cô phải trả nợ cho hắn.
- Anh không sợ khi chuyện này lộ ra ngoài, cả thế giới đều cười nhạo anh sao?
Sở Nghinh nén đau đớn từ quai hàm, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng câu
chữ một, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện như kẻ thù từ kiếp trước.
Ân Viêm bị hỏi như vậy, không những không tức giận một chút nào mà ngược lại còn có vẻ khá thích thú cảnh cáo ngược lại.
- Vậy em nói xem nếu để lộ chuyện này ai sẽ chịu thiệt nhiều hơn. Ân gia
sẽ tha cho em sao? Hay là em muốn cho cả thế giới này biết em ngoại tình như thế nào?
Chơi trò tâm lí này, quả nhiên Sở Nghinh vẫn yếu
thế hơn Ân Viêm. Hắn nói đúng, nếu chuyện cô ngoại tình và mang thai bị
lộ ra ngoài thì hậu quả mà cô phải gánh chịu so với hắn có lẽ phải gấp
mười lần. Nếu như chuyện này để lộ ra ngoài, cùng lắm hắn chỉ thêm vài
tin đồn về đời tư mà thôi, nhưng cô thì không chỉ có như vậy, Ân gia
nhất định sẽ không bỏ qua cho cô và Sở gia, không phải chỉ mình cô mà
Thương Sở cũng không thoát khỏi được tai ương.
Chỉ vừa mới nghĩ
đến những khả năng kia thì cô đã không thể nhịn được uất hận, dù toàn
thân đều bị hắn dùng lực chế trụ nhưng cô vẫn vùng vẫy đến cùng, tay vừa rút ra được liền đánh thật mạnh vào ngực của người đàn ông.
- Buông tôi ra!
- Tôi biết đúng là anh rất lợi hại, nhưng đứa bé này trong bụng của tôi, tôi muốn phá thì phá. Anh không có quyền ngăn cản tôi.
Ân Viêm rất dễ dàng tóm chặt được cánh tay đang làm loạn của cô, tay kia vẫn luôn giữ chặt quai hàm của cô.
- Em nghe cho rõ đây, đứa bé này em phải sinh cho tôi!
Hai người bốn mắt đối chọi nhau gắt gao, không ai chịu nhường ai, dường như chỉ đợi đối phương có bất kỳ một hành động nào là sẽ ngay lập tức đánh
đòn đáp trả ngay.
Sở Nghinh nghiến chặt răng, đôi mắt trong veo
đầy căm phẫn nhìn chằm chằm người đàn ông đang siết chặt cổ của mình,
vẫn giở giọng khinh bỉ.
- Tôi nhất quyết không sinh ra nó đấy.
Anh có giỏi thì bóp chết tôi luôn đi. Nếu anh không bóp chết tôi, hôm
nay tôi nhất định phải khiến đứa bé này chết trong bụng tôi.
Ánh mắt Ân Viêm nhìn cô cũng không hề có một chút nhân nhượng nào, không
cho cô một cơ hội thương lượng nào, bàn tay hắn đang nắm trọn một bàn
tay của Sở Nghinh, đột nhiên tăng thêm lực, ngón tay ấn mạnh lên phần
đầu kim tiêm truyền dịch gắn ở mu bàn tay cô, ấn hết cỡ có thể đâm sâu
xuống nữa.
- Aaaa!!! Đau....đau....!!!!
Sở Nghinh rùng mình giãy giụa, vừa la hét kêu đau vừa trợn mắt sợ hãi nhìn người đàn ông đang tra tấn mình.
Thế nhưng Ân Viêm lại hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng kêu đau của cô, vẫn ấn
chặt phần kim tiêm, đôi mắt như tảng băng lấp kín hết mọi cảm xúc, khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
- Nếu em dám làm gì đứa bé này, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết. Còn cả Sở gia của em nữa, cũng
nên chuẩn bị mà chôn cùng đi.
Chất lỏng trong đường ống truyền
dịch đang dần dần chuyển màu, màu đỏ của máu hòa với màu dung dịch,
tiếng kêu đau lẫn tiếng khóc nức nở từ cổ họng của Sở Nghinh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại mà còn thê thảm hơn nữa.
- A Viêm.
- Tiểu Nghinh!
Có lẽ vì tiếng tranh cãi trong phòng quá lớn nên mới truyền ra tận bên
ngoài hành lang, Lý Huệ Tử, Trần Hy và Mục Nhiễm đồng loạt mở cửa xông
vào. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt của bất cứ ai cũng cứng đờ
đến tê liệt.
Mà Ân Viêm vừa nghe được giọng của Lý Huệ Tử, hình
như có chút chấn động nhẹ. Hắn khựng lại mấy giây, sau đó thì từ từ
buông lỏng tay, đẩy nhẹ một cái để Sở Nghinh lùi vào sâu giường, đứng
thẳng lại, đồng thời cũng là nhìn thấy người đang đứng ở cửa. Ánh mắt
của hắn lạnh lùng như đang nhìn thấy một người xa lạ, dứt khoát sải bước đi thẳng ra đến cửa, không quên ra lệnh cho thuộc hạ.
- Trông chừng cho kỹ vào. Nếu cô ấy lại tiếp tục làm loạn thì thông báo ngay cho tôi.
Đến một cái nhìn mà hắn cũng không có cho Lý Huệ Tử nữa, hoàn toàn ngó lơ bà mà đi thẳng ra khỏi cửa.
Ôn thần đã đi rồi, Sở Nghinh giống như vừa được ban ơn đặc xá, hai tay xoa xoa cổ để hít thở ổn định lại, còn có chỗ kim tiêm trên mu bàn tay,
hình như sắp mất luôn cảm giác đau rồi. Cũng may là Mục Nhiễm gọi y tá
vào xử lý kịp thời.
- Tiểu Nghinh, cậu không sao chứ?
Sở Nghinh đã bình tĩnh hơn được một chút, lắc đầu thay cho câu trả lời
phải nói cho Mục Nhiễm nghe, ánh mắt dường như vô thức nhìn theo bóng
lưng của người đàn ông đã khuất sau cánh cửa, tâm tư lại cực kỳ hỗn
loạn.
......
- A Viêm! A Viêm!
Bước chân hỗn tạp của hai người dừng lại ở cuối dãy hành lang, một người đi trước một
người đi sau. Vừa thấy Ân Viêm dừng bước, Lý Huệ Tử liền bước tới kéo
lấy tay của hắn.
- A Viêm, sao con lại tránh mặt mẹ? Có phải con vẫn còn giận mẹ không?
Ân Viêm hơi quay đầu nhìn lại tay của Lý Huệ Tử đang kéo tay của mình,
không nói gì trực tiếp dùng một tay khác để kéo tay của bà ra, ánh mắt
xa cách như đang nhìn một người lạ.
- Mẹ nên về nghỉ ngơi đi.
Nghe hắn nói chuyện với mình như vậy, Lý Huệ Tử cũng đã hiểu tâm tư hiện tại của hắn là thế nào rồi. Bàn tay đang kéo tay của con trai hơi nới lỏng
nhưng hình như lại không cam tâm, thử thuyết phục với một tâm thế bị
động.
- A Viêm, có phải con vẫn còn giận mẹ vì chuyện hôm qua không? Mẹ thật sự đã định nói hết với con rồi....
- Đủ rồi, những gì cần nghe con cũng nghe hết rồi, những gì cần nói con cũng đã nói xong rồi. Mẹ đừng nói thêm gì nữa.
Không để cho Lý Huệ Tử nói hết câu, Ân Viêm đã cao giọng cắt ngang với một
thái độ cáu gắt, khó chịu, nhưng vẫn cố gắng giữ trong khả năng có thể
kìm chế được.
Là một người mẹ, sao Lý Huệ Tử lại không hiểu tâm
trạng của con mình chứ. Đây cũng là một lí do mà bà do dự mãi không nói
ra sự thật cho đến hôm nay. Đối với một người đàn ông thì một bệnh như
thế này không chỉ đơn thuần là một hiện tượng sinh học thôi mà còn là
một đả kích rất lớn về mặt tâm lí, không khác gì một nỗi nhục cả. Huống
hồ Ân Viêm là ai chứ, một người đàn ông có trong tay cả giang sơn mà ai
ai cũng khao khát. Hắn là vua trên lãnh địa của hắn, đương nhiên lòng tự cao không ai sánh được. Phụ nữ vây quanh hắn đếm ba ngày cũng không
hết, là người đàn ông mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẵn sàng ngã vào
lòng, thậm chí là hy vọng có thể sinh được con của hắn, nhưng thật nực
cười, hắn lại vô sinh cơ đấy, nếu so sánh như một hoạn quan cũng không
sai chút nào.
Ân Viêm không nhìn Lý Huệ Tử đang cuống quýt cả tay chân chỉ vì muốn giúp hắn thấy dễ chịu hơn.
- Không, A Viêm, mẹ biết trong lòng con khó chịu thế nào. Bác sĩ Đường vẫn đang tìm phương án chữa trị, nhất định sẽ có mà.
- Con nói đủ rồi.
Lý Huệ Tử vừa níu lấy tay của Ân Viêm vừa gấp gáp nói, giống như đang sợ
hắn sẽ vì chuyện này mà chịu một đả kích lớn, cho dù chỉ có một chút hy
vọng về hướng giải quyết thì bà cũng không muốn từ bỏ.
Nhưng Ân
Viêm không muốn nghe bất cứ câu nào của bà nữa. Hắn giận dữ gầm lên một
tiếng, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên một cách đáng sợ, một giây tiếp theo
lại chuyển sang bất lực đến thống khổ.
- Mẹ biết rõ A Tiêu vì Sở Nghinh nên mới tự sát, là cô ta ép chết em trai của con, ép chết con
trai của mẹ. Nhưng bây giờ mẹ lại nói chỉ có cô ta mới sinh được con cho con. Vậy hóa ra con lại mắc nợ kẻ thù của mình rồi, còn phải cảm ơn cô
ta nữa? Mẹ không thấy nực cười lắm à?
- Lúc đầu con cũng có chút khó hiểu, vốn dĩ con chưa từng nghĩ sẽ để Sở Nghinh mang thai, cho nên
luôn bắt cô ta uống thuốc tránh thai. Bây giờ thì con đã hiểu vì sao
rồi, nếu không phải mẹ sai dì Hoa lén đổi thuốc thì làm gì có chuyện hôm nay.
Hai mắt của Lý Huệ Tử chưa ngừng ướt nước mắt, phải nhớ
đến việc mất con, bà sao có thể không đau lòng được chứ, nhưng ông trời
trêu người, bây giờ bà chẳng còn lựa chọn nào khác nữa.
- Nếu
con không muốn chỉ có Sở Nghinh sinh con cho con thì mẹ sẽ tìm cho con
một người có chỉ số tương thích, cho dù phải lục tung cả thành phố này
mẹ cũng sẽ tìm ra được cho con.
Ân Viêm im lặng và hất tay của bà ra, lạnh lùng nhìn bà một cái và nói.
- Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ bắt Sở Nghinh sinh ra đứa bé này. Rất
nhanh thôi mẹ sẽ có cháu nội như mẹ muốn rồi, như vậy mẹ yên tâm được
chưa?
Nói xong, hắn dứt khoát quay lưng bỏ đi mà không nhìn Lý Huệ Tử thêm một cái, cũng không quan tâm bà đang lo lắng đến mức nào.
….….
Dù không nhìn thấy bên ngoài như thế nào nhưng Sở Nghinh cũng có thể đoán
được Ân Viêm điều đến bao nhiêu người để trông chừng mình, thỉnh thoảng
còn thấy Châu Vũ đến đốc thúc cấp dưới nâng cao tinh thần nữa. Xem ra
hắn đã quyết tâm bắt cô sinh đứa bé không rõ lai lịch này rồi. Nhưng
quyết tâm phá thai của cô cũng không kém so với hắn mà.
Cứ tưởng sẽ có thể nhờ cậy được người bạn thân nhất của mình, thật không ngờ khi rơi vào hoàn cảnh này rồi mà Mục Nhiễm lại không dứng về phía mình,
ngược lại lại cùng tư tưởng với Ân Viêm, muốn cô sinh đứa bé này.
Ngoài cửa là người của Ân Viêm, trong phòng là Mục Nhiễm không cùng chí hướng luôn túc trực không rời, cho dù điện thoại công việc đến liên tục không ngừng nghỉ.
Liếc nhìn qua phía cửa sổ, thấy Mục Nhiễm vẫn đang
bận rộn ghi chú lại thông tin từ cuộc gọi, Sở Nghinh mới chầm chậm, cẩn
thận nắm hai tay vào gần nhau. Dùng ngón tay ấn chặt bàn tay bên kia,
ngay vị trí cao nhất giữa ngón cái và ngón trỏ, dùng sức vuốt lên vuốt
xuống rồi ấn thật mạnh, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần.
- Được rồi, tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ đến.
Cuộc gọi của Mục Nhiễm đã kết thúc, vừa tắt điện thoại đã nhanh chóng quay
về chỗ ngồi cạnh giường của Sở Nghinh. Ngay lúc này mới nhìn thấy hành
động đáng sợ của Sở Nghinh.
- Tiểu Nghinh, cậu làm gì vậy? Cậu điên rồi sao? Dừng lại, mau dừng lại.
Mục Nhiễm sợ đến toát mồ hôi hột, vội vàng chạy tới vừa kéo tay Sở Nghinh vừa khuyên ngăn.
- Tiểu Nhiễm, cậu bỏ tay ra! Bỏ ra cho tớ!
Hai người bắt đầu tranh cãi gay gắt, không ai chịu thỏa hiệp với ai. Nhưng
Sở Nghinh vì còn là bệnh nhân nên vẫn yếu thế hơn Mục Nhiễm một chút,
sau một hồi đôi co thì hai tay đã bị Mục Nhiễm kéo tách ra. Cô trừng mắt giận dữ nhìn cô bạn thân của mình.
Mà Mục Nhiễm cũng không nhân nhượng gì, bắt đầu dạy dỗ một trận.
- Tiểu Nghinh, cậu bình tĩnh đi. Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy hả?
Sở Nghinh trừng mắt nhìn cô ấy, nghiến răng đầy phẫn uất mà trả lời.
- Cậu còn không rõ sao? Tớ chính là muốn nó chết! Tớ không cần đứa bé
này. Sinh nó ra đồng nghĩa với việc cả đời này tớ sẽ phải sống với nỗi
ám ảnh về chuyện kinh tởm mà người đàn ông đó đã làm với mình. Nó không
nên được sinh ra, thứ tạp chủng này nên chết đi thì tốt hơn.
Càng nói Sở Nghinh càng kích động, giọng gào lên đến nghẹn ngào, thắt lòng,
hai hàng nước mắt lại đua nhau rơi xuống hai bên má.
Nhìn bạn thân của mình như vậy, Mục Nhiễm vừa đau lòng vừa oán trách.
- Tiểu Nghinh, cậu có thể bình tĩnh lại không? Tớ biết cậu hận, nhưng đứa bé vô tội, nó là con của cậu mà, chẳng lẽ cậu thặt sự không quan tâm
đến máu thịt của mình?
Mục Nhiễm vẫn không dám buông lỏng tay.
Vừa rồi Sở Nghinh đã ấn huyệt hợp cốc, đây là một vị trí cấm đối với phụ nữ mang thai, nếu tùy tiện ấn huyệt sẽ gây ra sảy thai. Nếu không phải
cô phát hiện ra nhanh thì không biết hậu quả như thế nào nữa.
Nghe Mục Nhiễm nói, Sở Nghinh càng mất lí trí, giống như hóa điên mà vùng
vẫy giành lại tự do cho hai tay của mình, hét lên đầy khổ sở.
- Tớ không muốn! Nó chỉ khiến tớ thấy ghê tởm thôi.
Cô dùng sức thêm một lần dứt khoát đã giật lại được hai tay, lần này không phải ấn huyệt nữa mà lại đánh thật mạnh vào bụng dưới.
- Tiểu Nghinh, cậu dừng lại đi, dừng lại.
- Cậu tránh ra. Tớ muốn xem nó có thể bám trong bụng tớ đến mức nào, thứ tạp chủng này ở đây chỉ làm bẩn người tớ. Chết đi!