Vừa rỗi vì nghe Trương Lạc Lạc nhắc đến Ân Tiêu nên tinh thần của Lý Huệ Tử mới tạm thời xuống dốc. Nhưng bây giờ tình hình đã bắt đầu căng
thẳng trở lại nên bà buộc phải xốc lại tinh thần để đưa ra ý kiến của
mình.
- Đủ rồi, A Viêm, đừng loạn nữa. Tin đồn có hay không cũng không thể làm rõ rạch ròi được. Nếu muốn xóa hết mọi tin đồn thì ta
nghĩ để A Diệu thực hiện hôn ước của Tô gia là phù hợp nhất vào lúc này.
Một mối hôn sự mà lại có thể khiến cả Ân gia đều dậy sống,
nguyên nhân cốt lõi trong đó nhất định là vì kết quả chuyến gây sự thất
bại lần này của Tô Phỉ Thúy nên không ai trong hai người Úc Hinh và Ân
Kiến Sương muốn rước con dâu này cả.
Sở Nghinh nghe hai bên cứ
đẩy qua đẩy lại mà trong đầu đã bắt đầu có một suy nghĩ riêng. Mấy hôm
nay Mục Nhiễm liên tục nói bóng nói gió về chuyện giải nghệ để có thể
theo đuổi Ân Pháp thực sự khiến cô phải đau đầu. Dù thế nào đi nữa thì
cô cũng không muốn Mục Nhiễm gả vào Ân gia, lại còn phải làm con dâu của Úc Hinh nữa. Nếu lần này mà Ân Pháp phải kết hôn với Tô Phỉ Thúy thì có phải sẽ chặt đứt được hy vọng của Mục Nhiễm không? Như vậy thì Mục
Nhiễm sẽ không thể tiếp tục làm loạn vì Ân Pháp nữa.
Đó là suy
nghĩ của cô, nhưng ở đây mà cô nêu ý kiến thì cũng không có sức nặng gì, ngược lại còn khiến Úc Hinh công kích ngược lại nữa. Cho nên cô mới
quyết định nhờ Ân Viêm ra mặt nói giúp mình.
- Anh giúp tôi được không? Tôi muốn Ân Pháp kết hôn với Tô Phỉ Thúy.
Không ngờ Sở Nghinh cũng muốn quản chuyện này, mà lựa chọn của cô lại là Ân
Pháp. Sau khi Ân Viêm nghe cô nói xong, mặt hắn liền biến sắc, trông vô
cùng khó coi, có lẽ là đang bắt đầu tức giận rồi. Cô chọn Ân Pháp có
nghĩa là không muốn Ân Diệu nhận hôn sự này. Là bơi vì cô đang nghĩ cho
Ân Diệu sao? Cô không nỡ để Ân Diệu cưới Tô Phỉ Thúy?
Ân Viêm
không trả lời lại Sở Nghinh, cho đến khi Ân Kiến Minh hỏi ý kiến của hắn thì hắn mới bắt đầu trả lời, cho ra quyết định cuối cùng.
- Con cũng đồng ý với lựa chọn A Diệu.
Hắn không cần biết trong đầu cô đang nuôi dưỡng suy nghĩ gì nữa, Ân Diệu
kết hôn với Tô Phỉ Thúy mới là kết quả vẹn cả đôi đường, vừa có thể dập
tắt mọi tin đồn liên quan đến quan hệ giữa cô và Ân Diệu, lại còn có thể đá một kẻ phiền phức như Ân Diệu ra khỏi quan hệ giữa hắn và Sở Nghinh. Hơn nữa, sau tất cả những gì mà Tô Phỉ Thúy đã làm, hắn không muốn một
người vô lo vô nghĩ như Ân Pháp bị kéo xuống vũng bùn này.
Sở
Nghinh dường như không nghe lọt tai lời tuyên bố sau cùng của Ân Kiến
Minh nữa, nhưng đại loại thì vẫn nghe được là Ân Diệu và Tô Phỉ Thúy sẽ
tổ chức lễ đính hôn vào tuần sau. Cô không nhìn rõ ánh mắt tràn ngập
tuyệt vọng của Ân Diệu vì từ lúc nghe được câu trả lời của Ân Viêm thì
cô đã hoàn toàn chết lặng rồi, cô nhìn hắn như nhìn một người không hề
quen biết, mọi hy vọng đều bị dập tắt ngay từ khoảnh khắc đó.
….…
- Tiểu Nghinh, em đi chậm thôi.
Vừa kết thúc cuộc họp gia đình, Sở Nghinh đã vội vàng đi lên lầu. Còn Ân
Viêm thì cố gắng đi sát phía sau lưng cô, đuổi theo vào đến phòng, hắn
đóng cửa lại rồi đi tới cạnh ghế cô đang ngồi.
- Em đang giận vì anh không chọn Ân Pháp như ý em muốn mà lại chọn Ân Diệu?
Sở Nghinh ôm một cái gối trước ngực, lẽ ra đang quay mặt sang hướng khác,
nhưng khi nghe người đàn ông hỏi như vậy thì cô mới quay đầu lại nhìn
hắn khi đáp lời.
- Anh đã biết rõ như vậy rồi còn muốn hỏi gì nữa? Kết quả bây giờ cũng vừa ý anh rồi còn gì?
Ân Viêm kéo ghế đến ngồi đối diện với cô, trên mặt hắn vẫn còn giận dữ rõ
ràng nhưng giọng điệu lại có mấy phần giống như muốn dỗ dành cô.
- Không phải em từng nói em rất ghét cách ép cưới như vậy sao? Em còn
chưa hỏi ý của Ân Pháp đã muốn nó phải cưới Tô Phỉ Thúy, như vậy đối với nó không phải là bất công sao?
Nghe hắn nói vậy, Sở Nghinh còn chẳng buồn suy nghĩ cẩn thận đã lập tức phản bác lại ngay.
- Vậy anh làm vậy đối với Ân Diệu thì là công bằng sao? Ân Diệu cũng đâu muốn cưới Tô Phỉ Thúy chứ.
Nhìn rõ ràng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ của Sở Nghinh đang nhìn mình khi đòi
công bằng cho Ân Diệu, Ân Viêm cảm giác rất rõ ràng giống như có một sức lực rất lớn bóp nghẹt lấy tim hắn. Hắn nhìn cô mấy giây, sau đó liền
bật cười một kiểu bất lực đến thê lương. Hóa ra tất cả đều giống như
những gì hắn đã tự suy nghĩ, trong lòng cô thực sự rất quan tâm đến Ân
Diệu, vậy còn hắn nghĩ gì, cô có từng nghĩ đến hay chưa?
- Vậy
anh hỏi em, tại sao em lại không muốn Ân Diệu cưới Tô Phỉ Thúy? Em đang
đau lòng à? Cậu ta cưới người khác nên em không thể tiếp tục qua lại với cậu ta sao? Sở Nghinh, hay là em yêu cậu ta rồi?
Bị hắn đổ hết
nước bẩn lên người chỉ trong phút chốc như vậy, Sở Nghinh không đơn giản chỉ là tức giận nữa mà còn cảm giác rất rõ một cảm giác nhói lên ở lồng ngực, khóe mắt vô thức cay cay rồi ướt dần.
- Bây giờ anh cũng
bắt đầu nghi ngờ rồi sao? Nếu anh cũng nghi ngờ như vậy thì sao phải cố
gắng chứng minh trước mặt bọn họ như vậy. Hay là anh sợ tôi thêm vết nhơ nào cho anh?
- Không dám khiến anh phải nhọc lòng. Tôi có đau
lòng vì Ân Diệu cưới Tô Phỉ Thúy hay là vì tiếc nuối anh ta cũng không
liên quan đến anh. Dù không có Ân Diệu thì tôi cũng không yêu anh nên
anh cũng không cần cho rằng tôi có ý gì với anh ta hay không.
- Sở Nghinh!
Lần này thì Sở Nghinh thực sự đã thành công chọc giận Ân Viêm rồi. Hắn vừa
gầm lên một tiếng gọi đúng được tên của cô thì đã đứng bật dậy, đá văng
chiếc ghế mới ngồi sang góc phòng.
Hắn hì hục thở mạnh, lồng
ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, hai tay nắm chặt thành quyền để giữ thăng bằng cảm xúc, đến khi nhận ra sắp không thể khống chế được nữa
thì lập tức bỏ ra ngoài.
Hắn không tức giận, mà là quá đau rồi.
Từ giây phút hắn cưỡng chế cô ở lại bên cạnh mình thì hắn đã biết rõ cô
không hề yêu mình, tình cảm của hắn trước giờ vẫn là hắn tự mình cố chấp mà thôi. Nhưng hắn thực sự không thể nào nghĩ thông được, trái tim cô
làm bằng sắt đá thật sao? Hay là cô hận hắn đến mức sẽ không bao giờ bố
thí cho hắn chút tình yêu?
Nghe tiếng đóng cửa vang lên rất lớn, Sở Nghinh cảm giác tim của mình cũng giống như vừa bị giáng một đòn
mạnh như vậy. Cô vô thức quay mặt nhìn sang theo hướng cánh cửa đã đóng
sầm lại và không còn nhìn thấy được bóng lưng của người đàn ông nước,
nước mắt đọng trong mắt nãy giờ, cuối cùng cũng tuôn thành từng hàng
dài.
Cho dù đứng trước những lời vu khống của cả Ân gia, cũng
không đau lòng và khó chịu giống như lúc này. Cho dù không ai tin cô
cũng không sao, nhưng cô lại không chịu đựng nổi cảm giác khi hắn cũng
nghi ngờ cô. Càng khó chịu hơn nữa khi hắn lại nghĩ rằng cô yêu Ân Diệu.
….……
Đến tận bây giờ, Ân Điềm vẫn chưa thể tin được là mình thực sự phải đính hôn với Phong Dực.
Từ sau buổi tiệc sinh nhật, cô chỉ trốn trong Đế Cư mà không dám bước ra
khỏi cửa, chỉ sợ vừa ra ngoài sẽ gặp phải Phong Dực như những lần trước.
- Bà nội, không phải bà nói sẽ đón cháu về ngay sao? Hôm nay
phía sân bay thông báo chuyến đi của cháu đã bị hủy rồi. Chuyện gì đang
xảy ra thế bà?
Điều duy nhất mà Ân Điềm muốn làm bây giờ chính
là nhanh chóng trở về Bắc Kinh, cô còn ở đây một ngày nào nữa là không
thể nào ăn ngon ngủ yên được. Cô nhất định sẽ về Bắc Kinh nhờ Ân lão
thái phu nhân đứng ra hủy hôn ước của cô với Phong Dực.
Rõ ràng
lão thái phu nhân đã sắp xếp đưa cô về Bắc Kinh rồi, nhưng vừa sáng nay
cô đang chuẩn bị khởi hành thì nhận được thông báo chuyến bay đã bị hủy
trước đó một tiếng. Cho nên cô mới lo lắng mà vội vàng gọi hỏi lão thái
phu nhân.
- Cháu yêu, cháu nói gì vậy? Tối qua ta vừa mới xác nhận lại, tất cả vẫn ổn thỏa mà. Sao tự nhiên lại có chuyện này được chứ.
Ân Điềm nằm xuống giường, than ngắn thở dài làm nũng với bà nội.
- Cháu không biết đâu. Bà nội, bà nhất định phải đưa cháu về đấy, nếu
cháu thực sự phải gả cho Phong Dực thì cháu thà chết cho rồi.
Chuyện hôn ước của Ân Điềm và Phong Dực ban đầu cũng là Ân lão thái phu chiều
theo ý của Ân Điềm nên mới hứa hôn, bây giờ cũng là Ân Điềm không muốn
gả nữa thì lại đến lượt Trương Lạc Lạc một mình quyết định gả con gái.
Mọi thứ dường như đang rối tung cả lên khiến Ân lão thái phu nhân cũng
đau đầu không biết phải giúp cháu gái thế nào nữa.
- Cháu yêu,
cháu cứ bình tĩnh đi đã. Để ta sai người xác nhận lại xem đã xảy ra sai
sót gì nhé. Cháu cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đưa cháu về nhà an toàn.
Cốc cốc cốc!
- Tiểu thư, cô có khách.
Nghe tiếng gõ cửa cùng tiếng thông báo của dì Hoa, Ân Điềm tưởng là Mục
Nhiễm đến tìm mình nên mới vội kết thúc cuộc nói chuyện với Ân lão thái
phu nhân trước.
Ân Điềm một mạch chạy xuống cầu thang mà không
hề chú ý sắc mặt của dì Hoa đang có vẻ khó xử. Cho đến khi cô chạy xuống đến phòng khách không thấy ai, cô mới tò mò tìm một vòng.
- Tiểu Nhiễm, cô đâu rồi?
Không nghe thấy ai trả lời, cô mới tiếp tục đi thẳng vào nhà bếp thì thấy
bóng lưng một người đàn ông đang đứng cạnh bàn ăn. Mà bóng lưng này, đối với cô đã có mấy phần quen thuộc rồi, suy đoán vụt ngang qua trong đầu
dọa cô khiếp vía một phen. Bước chân khựng lại, vô thức lùi lại hai
bước, dây thần kinh căng thẳng đến sắp đứt làm đôi, gian nan mở miệng để xác nhận.
- Phong, Phong Dực?
Hình như người đàn ông
sớm đã biết cô đứng phía sau nãy giờ nhưng lại không hề có phản ứng gì,
có vẻ như là cố tình đợi cô lên tiếng mới quay đầu lại.
- Đương nhiên là anh rồi, em hy vọng là ai nữa sao?
Mặt đối mặt với Phong Dực, dù không đứng gần anh ta nhưng Ân Điềm vẫn cảm nhận được một cảm giác bất an vây quanh.
- Sao anh có thể vào đây?
Phong Dực tiện tay cầm một quả dâu tây trên bàn và căn một miếng, chậm rãi đi tới gần Ân Điềm, vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ thiếu nghiêm túc.
- Đây là nhà của A Viêm mà. Anh là bạn của cậu ta chứ đâu phải trộm cướp
chứ mà lại không thể vào được. Huống hồ, anh đến thăm hôn thê của anh
mà.
Ân Điềm nghe cách anh ta trả lời câu hỏi của mình mà càng
tức giận hơn, không thể kìm nén được cảm xúc mà hét lên hỏi lại anh ta.
- Rốt cuộc anh đang muốn gì ở tôi nữa? Phong Dực, tôi thực sự không thể
nào hiểu được. Tại sao anh cứ phải ép tôi gả cho anh chứ? Anh không nghĩ hôn nhân sẽ khiến anh phải kết thúc cuộc sống phong lưu của anh sao?
Nghe câu hỏi của Ân Điềm mà Phong Dực phải bất ngờ mất mấy giây, anh ta nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được là đến tận bây giờ mà Ân Điềm vẫn chưa
có được câu trả lời cho chính câu hỏi đó của cô.
- Em vẫn chưa hiểu ra sao? Đó là vì ông đây thích em đấy.
Ân Điềm chắc chắn là đã nghe được câu trả lời của Phong Dực rồi nên cô mới ngây người ra như mất hồn thế này, hai mắt mở to hết mức nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện. Thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của
mình.
- Anh, anh vừa nói gì cơ?
Nhìn dáng vẻ như mới bị dọa đến ngốc của Ân Điềm, Phong Dực chỉ biết thầm thở dài bất lực, buộc miệng chửi thề một tiếng.
- Mẹ nó chứ. Bởi vì ông đây thích em. Vì anh thích em nên mới muốn cưới
em đấy. Điềm Điềm, anh nhớ lúc nhỏ em cũng đâu chậm hiểu như vậy đâu
chứ.
Nghe anh ta lặp lại câu trả lời thêm lần nữa, Ân Điềm mới
chính thức bị dọa cho hồn vía cũng bay mất rồi. Cô quên luôn cả phản ứng lại khi Phong Dực càng đi tới gần mình, quên cả né tránh bàn tay của
anh ta đang chạm vào đầu mình, cho đến khi anh ta kéo tay mình rồi ép
mình dán chặt ngực anh ta thì cô mới hốt hoảng giãy giụa. Nhưng chút sức lực của cô căn bản không là gì đối với Phong Dực cả. Anh ta rất dễ dàng chế ngự được cô, tay ôm chặt vòng eo nhỏ của cô.
- Điềm Điềm,
chuyện tối hôm đó cũng chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi, em có cần
tránh anh như vậy không? Chẳng lẽ em không thể tiếp tục đối với anh như
lúc trước sao? Hay là, Điềm Điềm, em còn thích anh chứ?