Đợi Sở Nghinh và Trương Lạc Lạc tranh cãi qua lại một lúc xong, Lý Huệ
Tử cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, vừa lo lắng quan sát biểu cảm của
chồng mình lại vừa phản bác lại.
- Đúng là lão thái gia và Tô
lão gia từng hứa hôn cho tiểu Thúy. Nhưng lão thái gia cũng chỉ hứa hôn
cho cháu trai của người, chứ không hề xác định cụ thể là ai. Trước đây
bởi vì A Viêm chưa kết hôn và là đích trưởng nên hôn sự này về nguyên
tắc nên để nó thực hiện. Nhưng bây giờ tình hình đã khác so với lúc đó, A Viêm đã có vợ rồi, hôn sự này cũng không thể giao cho nó nữa.
Trương Lạc Lạc nghe Lý Huệ Tử phản bác như vậy thì trong lòng đã bắt đầu tức
đến phát điên rồi. Nhưng bề ngoài thì bà ta vẫn cố gắng duy trì trạng
thái bình tĩnh như không có gì ảnh hưởng.
- Chị cả, chị nói vậy
là có ý gì đây? Đại thiếu gia có vợ rồi, ai cũng biết điều này. Nhưng
cũng không thể vì lí do này mà bậc con cháu như chúng ta khiến lão thái
gia trở thành kẻ bội ước được. Hôn ước giữa hai nhà Ân gia và Tô gia,
đại thiếu gia chắc cũng đâu phải bây giờ mới được nghe nói. Cậu ấy biết
rõ chuyện này mà lúc trước vẫn cưới một người phụ nữ khác về. Như vậy
thực sự không hợp quy tắc đâu. Theo em thấy thì vị trí đại thiếu phu
nhân này vẫn là nên trả lại cho đúng chủ nhân của nó đi. Còn về Sở tiểu
thư thì, dù sao cũng đã gả vào Ân gia, cũng không thể vì sự tắc trách
của Ân gia mà bị đuổi về được, đổi lại làm vợ lẻ cũng không có gì không
tốt mà.
Trương Lạc Lạc càng nói càng khiến cho rất nhiều người
bất mãn. Người đầu tiên tức giận phản bác lại không ai khác chính là Ân
Viêm. Hắn tiến lên một bước, nhưng vẫn không buông tay của Sở Nghinh,
nhếch môi cười khẩy khi nhìn thẳng vào mặt Trương Lạc Lạc.
- Thím hai, chuyện lập gia đình của tôi, từ khi nào lại đến lượt thím quản vậy? Cho tôi hỏi, thím có quyền gì trong Ân gia?
Bị Ân Viêm hỏi ngược như vậy, Trương Lạc Lạc lại tức đến run người. Bà ta trừng mắt nhìn Ân Viêm như nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Còn chưa đối phó được với Ân Viêm thì Trương Lạc Lạc lại tiếp tục bị Ân
Kiến Sương công kích. Nhưng điều đáng ngạc nhiên đó là lời của Ân Kiến
Sương lại có vẻ như đang giúp Ân Viêm.
- Chị hai, chị cũng đừng
nóng vội như vậy. Chị quan tâm đến hôn ước do lão thái gia định thì cũng không có gì sai. Nhưng chị cả cũng vừa nói đấy thôi, lão thái gia chỉ
định hôn ước chứ cũng không hề chỉ rõ ai sẽ là người cưới Tô tiểu thư
mà. Nếu đại thiếu gia đã có thiếu phu nhân rồi, chúng ta hà tất gì phải
tiếp tục làm khó chứ.
Mặc dù quan hệ thường ngày cũng không mấy dễ chịu, nhưng khi nghe được ý
kiến cũng có chút lợi thế cho con trai mình thì Lý Huệ Tử không thể
không quan tâm.
- Cô có cách nào tốt hơn sao?
Ân Kiến
Sương nhoẻn miệng cười, vô thức mà quay sang nhìn vẻ mặt có chút gì đó
đang chờ đợi của Ân Viêm. Bà ta dường như cảm giác có gì đó đang đè nặng trên ngực.
Thấy Ân Kiến Sương biểu hiện kỳ lạ như vậy, Ân Kiến
Minh ngồi phía trên liền ho một tiếng giống như nhắc nhở. Ngay sau đó,
Ân Kiến Sương mới khôi phục lại trạng thái như cũ, không nhanh không
chậm nói.
- Đơn giản mà. Chỉ cần Tô tiểu thư có thể làm thiếu phu nhân của Ân gia thôi. Bây giờ còn vị trí nào trống cứ để cho cô ấy.
Lý Huệ Tử nghe vậy hình như cũng đang dần hiểu hết được ý tứ của Ân Kiến
Sương cũng như toàn bộ vấn đề. Bà vội đưa ra suy luận cuối cùng của
mình.
- Bây giờ còn có A Diệu và A Pháp. Vậy ai sẽ cưới tiểu Thúy đây?
Suy luận của Lý Huệ Tử đã khơi dậy thêm một làn sóng bất mãn từ nhiều người nữa. Người bị ảnh hưởng trực tiếp nhất là Ân Diệu ngay lập tức lên
tiếng bảo vệ cho hạnh phúc cả đời của mình.
- Sao có thể vô lí
như vậy được? Ông nội định hôn ước này đương nhiên phải là định cho anh
cả rồi. Có cớ gì mà anh ấy có thể vội vã kết hôn để tránh khỏi mối hôn
sự này chứ.
Thấy Ân Diệu kịch liệt phản đối ngay từ đầu, Lý Huệ
Tử cũng không nhân nhượng mà đuổi cùng diệt tận, chỉ sợ chậm trễ một
giây nào là sẽ gây bất lợi cho con trai mình.
- Vậy cháu thử nói xem thế nào mới là hợp lý đây? Bắt A Viêm li hôn với Sở Nghinh để thực
hiện hôn ước? Vậy đứa bé thì sao? Cháu nội của ta thì sao hả? Đó là
huyết mạch của Ân gia, không phải vấn đề một mình cháu có thể quyết
định.
Tranh cãi hết một lượt, Ân Diệu cũng không thể nào ngờ
được lại có một mối hôn sự đột nhiên đẩy lên người mình như vậy. Anh bị
dồn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhìn Sở Nghinh với một ánh mắt vô cùng khó xử. Đúng như lời Lý Huệ Tử vừa nói, anh không muốn nhận hôn sự này thì chỉ có thể là lúc Ân Viêm có khả năng thực hiện thôi, mà điều
này chỉ có thể xảy ra khi Ân Viêm li hôn với Sở Nghinh. Nếu Ân Viêm li
hôn với Sở Nghinh, anh vừa có thể không phải cưới Tô Phỉ Thúy, vừa có
thể giúp Sở Nghinh thoát khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc này. Li hôn với
Ân Viêm, đây chẳng phải điều mà Sở Nghinh vẫn luôn mong chờ nhất sao? Lẽ ra trong lúc này cô phải nhanh chóng nắm chặt cơ hội để giải thoát cho
bản thân mới đúng chứ, nhưng tại sao vừa nãy, lúc nghe Trương Lạc Lạc ba lần bốn lượt muốn cô li hôn với Ân Viêm và nhường lại vị trí cho Tô Phỉ Thúy thì trông cô có vẻ rất đau lòng. Chẳng lẽ...cô thực sự đã động
lòng với Ân Viêm rồi?
Nếu như đúng là cô đã yêu Ân Viêm, anh lại muốn ép Ân Viêm và cô li hôn để hôn ước với Tô Phỉ Thúy không rơi xuống đầu mình. Anh làm như vậy có phải sẽ khiến cô đau lòng không? Lí do
thực sự anh muốn như vậy có phải chỉ vì để giúp cô giải thoát khỏi cuộc
hôn nhân hiện tại thôi không? Mà thực ra còn là vì chính bản thân anh.
Nếu hôm nay hôn ước này bị đẩy sang cho anh thì sau khi Sở Nghinh và Ân
Viêm li hôn rồi, anh sẽ mãi mãi không còn cơ hội theo đuổi cô nữa. Suy
nghĩ của anh, có phải quá ích kỷ không? Cô có nghĩ giống anh không? Có
muốn li hôn với Ân Viêm ngay lập tức hay không?
- Bác cả, Ân gia cũng đâu phải chỉ còn có mỗi mình cháu chứ.
Trương Lạc Lạc đột nhiên im lặng suy nghĩ gì đó khá lâu, đến khi hai bên đều
đang tranh cãi qua lại thì bà ta mới đưa ra ý kiến.
- Nếu xét
theo nguyên tắc thì hôn ước phải được định cho con của anh chị cả chứ.
Nếu đại thiếu gia đã kết hôn rồi, thì theo lí thì nên để ngũ thiếu Ân
Tiêu nhận mối hôn sự này mới phải. Mọi người nói xem có đúng không nào?
Không ngờ là Trương Lạc Lạc giữ im lặng từ nãy giờ đến khi đưa ra ý kiến thì
lại cố tình nhắc đến Ân Tiêu, còn hướng mũi nhọn về hết một người đã
chết nữa.
Nghe đến cái tên Ân Tiêu, từng người một ở đây đều có
một nét mặt không nặng nề thì cũng là dè dặt khó chịu. Mà Ân Viêm khi
nghe Trương Lạc Lạc cố tình nhấn mạnh cái tên Ân Tiêu thì điều làm hắn
lo lắng nhất chính là Sở Nghinh. Phản ứng đầu tiên nhất của hắn chính là quay sang nhìn Sở Nghinh ngồi bên cạnh mình, tay cũng siết chặt tay cô
hơn.
- Tiểu Nghinh, em đừng kích động….
Điều này có lẽ
đã trở thành thói quen của cả hai người rồi. Chính vì cái tên Ân Tiêu là mấu chốt trong việc trị liệu tâm lí của Sở Nghinh nên Ân Viêm mới luôn
cẩn thận từng chút một mỗi khi để cô vô tình nghe có người nhắc đến tên
của Ân Tiêu. Những lần trước đây, chỉ cần là nghe đến tên của Ân Tiêu
thì cô sẽ lập tức bị kích động mà mất khả năng khống chế thần trí, ở
trước mặt người khác giống như phát bệnh tâm thần vậy. Lần này Ân Viêm
cũng lo lắng giống như những lần đó. Nhưng hôm nay hắn thực sự đã được
một phen kinh ngạc vì Sở Nghinh vừa nghe Trương Lạc Lạc nhắc đến tên của Ân Tiêu nhưng lại không có chút phản ứng quá kích nào cả. Hắn còn tưởng mình nhìn nhầm nên một giây cũng không dời mắt khỏi cô. Kết quả sau khi hắn chắc chắn rồi đúng là phải khiến bản thân hắn kinh ngạc. Trông cô
không giống như đang giả vờ, mà cho dù có muốn thì cô cũng không thể giả vờ được. Hôm nay cô nghe nhắc đến tên của Ân Tiêu mà lại có thể bình
tĩnh như bao nhiêu người khác vậy, điều này đúng là lần đầu tiên Ân Viêm có thể được nhin thấy sau khi tâm lí của cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chẳng lẽ, cô đã bắt đầu khỏi bệnh rồi sao?
- Thím hai, tùy tiện bàn luận về một người đã mất như vậy không hay đâu, cẩn thận đêm đến ngủ không ngon đấy.
Lần này không chỉ có mỗi Ân Viêm bị phản ứng bình tĩnh của Sở Nghinh làm
cho kinh ngạc mà cả Tô Phỉ Thúy và Trương Lạc Lạc cũng không muốn tin
vào sự việc đang diễn ra ngay trước mắt.
Sở dĩ Trương Lạc Lạc cố tình nhắc đến Ân Tiêu cũng là vì Tô Phỉ Thúy từng tiết lộ một chuyện
với bà ta. Chính Tô Phỉ Thúy đã nói Sở Nghinh không chỉ ngoại tình mà
còn đang mắc bệnh tâm thần nữa, điểm yếu lớn nhất chính là hai chữ Ân
Tiêu, chỉ cần cô nghe được hai chữ Ân Tiêu thì sẽ ngay lập tức phát
điên. Cho nên Trương Lạc Lạc mới lập tức thử nghiệm xem sao, không ngờ
sau khi bà ta nhắc đến tên của Ân Tiêu thì Sở Nghinh vẫn tỉnh táo như
người bình thường, chẳng có chút dấu hiệu nào giống người mắc bệnh tâm
thần cả. Ngược lại, người đầu tiên đáp trả lại lời công kích của bà ta
khi bàn luận về Ân Tiêu lại còn là Sở Nghinh nữa.
Để chấm dứt những lời tranh cãi vô nghĩa qua lại giữa các bên, Ân Kiến Minh buộc phải lên tiếng phân trần lần nữa.
- Đúng là Ân gia không phải chỉ còn mỗi A Diệu mà A Pháp cũng chưa kết
hôn. Thế này đi, mặc dù tôi là giữ quyền chấp sự nhưng A Diệu và A Pháp
cũng là con của Kiến Sương và Kiến Sâm, hai người có ý kiến gì về mối
hôn sự này không? . truyện teen hay
Úc Hinh án binh bất động nãy giờ vì muốn tránh sóng gió trước mắt, nào ngờ cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi quả bom này. Chắc chắn không chỉ có
mỗi mình bà ta có suy nghĩ này mà dù là Trương Lạc Lạc hay Ân Kiến Sương thì cũng không muốn rước một đứa vô dụng như Tô Phỉ Thúy về nhà mình.
Hôm nay dù phải dùng lí do gì thì bà ta cũng không thể để Ân Pháp ôm quả bom này được.
Thấy Ân Kiến Sâm lại lúng túng ở trước mặt bao nhiêu người để trả lời vấn đề Ân Kiến Minh đặt ra, Úc Hinh cũng như bao nhiêu lần trước, chẳng để cơ
hội nào cho người chồng cả ngày suy nghĩ vô tư của mình lên tiếng.
- Anh cả, hôn nhân đại sự trước giờ vẫn nên theo đúng trật tự lớn nhỏ
chứ. Trước đây nhị thiếu gia kết hôn trước đại thiếu gia đã khó coi lắm
rồi. Bây giờ chúng ta cũng không nên đảo lộn trật tự lần nữa. A Pháp vẫn còn nhỏ, vẫn là nên để tam thiếu gia lập thất trước thì sẽ hợp lẽ hơn.
Nếu Úc Hinh đã hạ quyết tâm đẩy quả bom Tô Phỉ Thúy về phía mình thì chắc
chắn Ân Kiến Sương cũng phải dồn hết sức lực mà ép bà ta phải nhận lấy
quả bom này.
- Em dâu thật biết đùa, A Pháp cũng đâu phải chưa
đến tuổi lập thất chứ. Đảo lộn trật tự cũng không phải chuyện gì quá to
tát, quan trọng là A Pháp suốt ngày chạy đi đào mấy bộ xương cũ chẳng có ích gì. Nếu cưới vợ cho nó chẳng phải có thể giúp nó rèn luyện lại quy
tắc sao. Nó cũng phải làm gì đó cho Ân Dạ rồi, nên phải cần một người
uốn nắn lại nó chứ.
Úc Hinh đã tức đến lồng ngực sắp vỡ ra nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh nhất có thể, tay đặt sát đùi đang nắm chặt. Bà
ta thở một hơi thật dài để nặn ra một nụ cười khinh bỉ.
- Đấy
chị cũng thấy rõ rồi mà, A Pháp vẫn chỉ là một đứa trẻ còn ham chơi, làm sao có thể đủ chín chắn mà tính ngay đến chuyện lập thất chứ. Nhưng
ngược lại là tam thiếu gia đấy. Chị cũng nên hỏi thử từng người làm
trong nhà xem, tin đồn tam thiếu gia và đại thiếu phu nhân có quan hệ mờ ám đã lên tới mức nào rồi. Không phải chị một mực từ chối hôn sự với Tô tiểu thư là vì thương con trai đấy chứ. Tam thiếu gia, cậu tuyệt đối
không thể mắc tội tày đình đâu đấy, người đó là chị dâu của cậu mà.
- Nói đủ chưa hả?
Mặc kệ bọn họ tranh cãi đến đâu, cho dù bọn họ đẩy qua đẩy lại thế nào
chẳng vấn đề gì, nhưng Úc Hinh lại mượn chuyện này để sỉ nhục Sở Nghinh
thì Ân Viêm đương nhiên không thể ngồi yên mà nghe được nữa.
- Thím ba, tin đồn thím vừa nói ở đâu ra đấy? Là kẻ nào đồn? Đồn đến đâu tôi cắt lưỡi đến đó.