Không biết sư phụ tôi nói gì với Tôn Quân chân nhân, ngài ấy thế mà
chẳng náo loạn gì cả. Có lẽ biết muốn cản cũng chẳng cản được, Lương Ân
đã lên tới Đại Thừa kỳ, báo chuyện cưới xin chung quy nể mặt mũi công ơn dạy dỗ mà thôi, chứ không phải xin ý kiến.
Chuyện dọn ra ngoài
là tất yếu, không bàn tới việc chúng tôi một nhà ba người hết sức bắt
mắt, còn có một ma tu, thì sinh hoạt gia đình trong môn phái cũng chẳng
dễ chịu gì. Dưới công sức "tẩm bổ" của Man Di và Lương Ân, tôi rốt cuộc
đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, kết thành kim đan hoàn chỉnh.
Man Di là
người ngoài nên không tiện ở lâu, sau khi tôi Kết Đan y dọn ra trước,
bảo rằng sẽ chuẩn bị chỗ ở cho chúng tôi. Đợi đến khi tôi rời núi rồi y
sẽ đến đón.
Đệ tử Kết Đan đã có thể xin ra riêng lập môn hộ, sư
phụ phê chuẩn cho tôi, chưởng phái cũng chẳng ý kiến. Nói về việc này
thì tôi vô cùng biết ơn sư phụ, tuy ông không nói nhưng tôi biết ông đã
thay tôi giải quyết rất nhiều phiền phức với các lão già khác trong
Thanh Sơn phái.
Vừa mới gặp chưa lâu lại phải chia tay, lòng tôi không khỏi bùi ngùi: "Sư phụ..."
"Chim lớn rồi phải rời tổ. Trên đời này không có tiệc nào không tàn, không
chỉ mình con mà các đệ tử Huyền phong khác rồi cũng có con đường đi
riêng của bản thân." Sư phụ xoa đầu tôi, "Muốn về thì cứ về, dù con có
phải đệ tử Thanh Sơn phái hay không thì nhà của con vẫn sẽ luôn ở Huyền
phong."
Bên Lương Ân lại có chút khó khăn. Toàn bộ lứa đệ tử của Thanh Sơn phái hiện tại chỉ có mỗi hắn đạt tới Đại Thừa kỳ, tuổi lại
chưa được hai trăm, tương lai khẳng định huy hoàng vô cùng. Chưởng phái
cùng các trưỡng lão muốn bồi dưỡng để hắn trở thành lão tố trấn phái,
nào chịu dễ dàng thả người.
Thực ra suy nghĩ của bọn họ tôi có
thể hiểu được. Cho dù Lương Ân vốn dĩ kỳ tài thì để đào tạo ra một người như hắn cũng tốn không ít tài nguyên trong phái, bây giờ cánh cứng phủi sạch quan hệ thì ai mà chịu nổi. Lương Ân cùng các trưởng lão giằng co
một hồi, cuối cùng chấp nhận ký giao ước trong vòng năm trăm năm tới sẽ
không gia nhập bất kỳ môn phái nào khác, đồng thời phải hỗ trợ Thanh Sơn phái lúc nguy nan cần thiết, mỗi mười năm lại về chỉ dạy đệ tử trong
phái một lần, không về thì dùng tài nguyên để bù vào.
Giao ước
ban đầu của hắn chỉ có ba trăm năm mươi năm, nhưng Lương Ân tình nguyện
gánh cả phần của tôi nên mới thành năm trăm năm. Ký giao ước với một vị
Đại Thừa kỳ đương nhiên lợi hơn hẳn một kẻ mới Kết Đan, cho nên tôi rời
Thanh Sơn phái không chút vướng bận, Lương Ân lại đeo hết ràng buộc lên
người.
Người rời phái không chỉ có tôi và Lương Ân mà còn có cả tam sư huynh Sóc Túc Hề. Hắn đã nhập ma nên đương nhiên không thể ở lại, mà Sóc Túc Hề cũng
không định huỷ hết tu vi tu chính đạo lại từ đầu. Giống như nhị sư huynh của tôi từng nhận xét, bản tính lẫn huyết thống bán yêu của Sóc Túc Hề
hợp tu ma hơn.
Mộng Kính phát hiện tam sư huynh tôi có huyết
thống bán yêu, tuy không tốt như Cổ Thần nhưng bản thân Sóc Túc Hề cũng
đã lên tới Nguyên Anh trung kỳ, tính ra vẫn khá lợi cho việc tu luyện
của nó. Vì thế sau khi giúp tam sư huynh lấy lại ký ức, nó quyết định đi theo hắn luôn. Mà Sóc Túc Hề cũng cần chải chuốt lại ký ức hỗn độn suốt trăm năm qua, coi như đôi bên cùng có lợi.
Sóc Túc Hề không
thích rầm rộ, nên lúc đi hắn cũng lẳng lặng biến mất hệt như khi trước,
chí ít lần này vẫn để lại được thư cho mọi người.
Tôi có báo
trước cho mọi người, nhưng không muốn làm rầm rang, cũng chẳng cần tiệc
đưa tiễn gì cả. Đại sư huynh tặng tôi không ít linh thạch hắn tích cóp
mấy chục năm qua, nhị sư huynh giúi vào tay tôi một mớ sách đồi truỵ
không biết kiếm được thừ đâu, ngũ sư đệ hiếm hoi luyện thuốc chữa độc
đưa tôi, mấy vị sư đệ khác cũng tuỳ lòng thành đến đưa quà.
Dẫu là vậy, đến ngày tôi rời đi Lý Gia Hoà vẫn ra đến tận cửa chào tiễn biệt.
Hắn thở dài: "Lúc trước lục sư đệ không may mất mạng, tam sư đệ bỏ phái ra
đi, ngươi thì bị giam cầm không quay về, ngũ sư đệ tự giam mình cấm túc, Huyền phong lúc nào cũng mịt mờ chướng khí. Các ngươi quay về, phong
chúng ta mới khởi sắc một chút thì lại phải đi rồi."
Tôi mỉm cười với hắn: "Sư huynh có thể đến thăm ta bất kỳ lúc nào mà."
"Thôi đi, sư huynh của ngươi không có uỷ mị như thế. Ta cũng chẳng muốn đến
chỗ ngươi xem các ngươi tình chàng ý thiếp." Nghĩ thôi mà Lý Gia Hoà đã
rùng mình.
Hắn bỗng dưng ngẩng đầu, giọng nói có chút nặng nề: "Sư đệ, sau này ngươi chỉ còn chính mình, nhất định phải bảo trọng."
Lần này là đi thật, không phải chỉ rời núi làm nhiệm vụ rồi quay lại. Dù sư phụ bảo muốn về khi nào cũng được nhưng nếu sau này tôi có về thăm
Huyền phong thì vẫn phải xin bái phỏng để có tư cách ra vào, không thể
thản nhiên chạy lên ba ngàn bậc thang. Không còn những ngày tháng cầm
sách ngồi nghe sư phụ giảng bài, không còn những lúc chạy đi tìm các sư
huynh sư đệ chơi đùa, không còn được mặc đồng phục Thanh Sơn và Huyền
phong nữa.
Tôi ngoái đầu nhìn Thanh Sơn phái lần cuối với tư cách đệ tử, hít sâu một hơi, nắm tay Lương Ân rời đi.
"Đôi khi ta cảm thấy... con người không nên tu tiên." Không vì lý do gì cả,
tôi chỉ muốn nói chuyện gì đó với hắn, "Hay chí ít thì ta không hợp để
tu tiên."
Ai cũng biết tiên đạo khó đi, tu vi càng cao thì bản
thân tu sĩ càng ít bạn bè người thân, phải chấp nhận nhìn bọn họ rời
khỏi con đường của mình. Có những người cố chấp đến cùng vì cầu đạo,
nhưng cũng có những người như sư phụ tôi đã sớm không màng thế sự nữa,
để cho mọi sự tuỳ vào duyên phận.
Từng bị giam cầm hơn một trăm
năm, tôi biết sự cô độc có thể gặm nhấm ăn mòn tâm trí bất kỳ ai như thế nào. Tuy tu sĩ sống lâu nhưng phần lớn thời gian đều đổ vào bế quan tu
luyện, ngẫm lại dường như chúng tôi không thật sự đạt được nhiều thành
tựu hay hạnh phúc hơn phàm nhân.
Lương Ân khẽ đáp: "Kỳ thực ta luôn có dự cảm rằng tu chân giới sớm muộn cũng sẽ biến mất."
"Hửm?" Tôi lấy làm ngạc nhiên trước suy đoán táo bạo này, "Tuy rằng tu chân
giới hiện tại không so được về tài nguyên lẫn nồng độ linh khí như thời
thượng cổ, nhưng năm nào cũng có vô số kẻ muốn tu tiên, sẽ không đến mức đấy chứ?"
"Sẽ." Lương Ân khẳng định chắc nịch, "Từ xưa tới nay
ghi chép về cảnh giới cao nhất của tu chân giới cũng chỉ tới Bán Tiên,
ngoài ra chưa từng có tu sĩ nào phi thăng được ghi nhận chính thức, chỉ
toàn phỏng đoán và đồn đãi. Bảo rằng mọi người theo đuổi trường sinh bất tử chi bằng đổi thành theo đuổi giấc mộng trường sinh bất tử còn hơn."
Một thế giới không còn tồn tại tu chân giới sẽ trông như thế nào? Tôi không tưởng tượng ra được.
Nghĩ kỹ thì khá buồn cười, đối với đại đa số nhân loại thì tu chân giới đã
chẳng còn liên can gì đến họ. Thế giới tôi không thể tưởng tượng lại là
thế giới hầu hết mọi người sống trong đó.
Xa xa dưới chân núi có một cỗ xe ngựa đã đợi sẵn. Người đánh xe nhấc mũ rộng vành lên, cợt nhã vung roi trong tay: "Mời công tử lên xe."
Đã nhiều ngày không
gặp Man Di, tôi có hơi nhớ y. Mà Man Di đích xác cũng chẳng chịu thiệt,
ném roi cho Lương Ân rồi tự mình chui vào buồng xe với tôi.
"Công tử dễ tin người quá, bảo lên xe liền lên." Y nhấc tay tôi lên kiểm tra
như một thói quen, "Nếu bị ma tu lòng dạ độc ác nào đấy bắt về làm phu
nhân thì biết làm sao đây?"
"Thật ngại quá, ta là người đã có chồng rồi." Tôi chớp mắt với y, "Xin ma tu đại nhân hãy tự trọng."
Man Di chơi đến nghiện, hăm hở nhào lên: "Miễn có người đẹp thì ai cần tự trọng..."
Chát! Roi ngựa chẳng biết bằng cách thần kỳ nào bay ngược vọt vào trong thùng xe, chuẩn xác đánh lên lưng y. Tôi biết cổ tay Lương Ân rất dẻo, chỉ
không ngờ có thể linh hoạt đến nhường này.
Tiếng cười lạnh của
Lương Ân từ bên ngoài truyền vào: "Hành xử đàng hoàng, nếu không ta sẽ
thu hồi quyền lợi được ở riêng với Huyên của ngươi đấy."
Tuy rằng hai người bọn họ đều đã lấy lại ký ức ở kiếp Mộ Quang Dao, cũng chấp
nhận được việc cả hai đều là chuyển thế của một người lẫn việc tôi có
tình cảm với cả hai, thậm chí không bất chấp ghen tuông khi người kia
nảy sinh quan hệ giường chiếu với tôi, nhưng bắt phải đứng ngoài nghe ư ư a a thì còn lâu. Ngay cả bản thân tôi cũng không chịu được việc chính
mình làm chuyện hoang đường bên trong thùng xe đâu.
Man Di tức
lắm, nhưng nếu Lương Ân thật sự bỏ mặc hai con ngựa chui vào thùng xe
nốt thì y cũng chẳng xơ múi được gì. Thế là cả một quãng đường chỉ đành
gối đầu lên đùi tôi, giương mắt ai oán kể về việc mấy ngày nay mình khổ
sở thế nào.
Tôi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng xoa đầu phụ hoạ theo, nhưng không được bao lâu hai mắt đã díp lại. Thanh âm của Man Di cũng nhỏ dần, lát sau
vị trí đã đổi lại thành tôi gác đầu trên đùi y, bên tai còn khe khẽ
tiếng "ngủ ngon" mềm mỏng dịu dàng.
Duyên nợ sư môn giữa tôi và Thanh Sơn phái có lẽ đã kết thúc cũng như giữa tôi và Mộ Quang Dao vậy.
Mọi thứ không ngừng chuyển động, không có thứ gì bất biến, thoát được khỏi
vận mệnh của mình. Tình yêu, tình thầy trò, tình huynh đệ, tình bạn, rồi sẽ tan thành mây khói. Hận thù, căm ghét, oán hờn, khổ đau; vui sướng,
hạnh phúc, khoái trá rồi cũng chẳng còn sót lại.
Và rồi một ngày nào đó sẽ là mối quan hệ giữa ba người Lương Ân, Man Di và tôi.
Nhưng không phải bây giờ, không phải lúc này. Cuộc hành trình của chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.