Tôi nhìn Độc Cuồng Ma thân cao gần mét chín, hoàn toàn không tưởng tượng nổi khi gã biến thành sóc bông sẽ có bộ dạng ra sao.
Độc Cuồng Ma cắn răng: "Nói bậy!"
Lý Gia Hoà không chịu thua: "Thế ngươi thử biến hình xem! Để mọi người cùng nhìn coi ta có nói bậy không!"
Bàn tay nắm thương của gã siết chặt, dáng vẻ tựa hồ có thể xông lên tấn
công bất kỳ lúc nào. Song chỉ dựa vào vẻ mặt lúng túng cùng thái độ cam
chịu kia thì ai có mặt tại hiện trường cũng đoán ra được Lý Gia Hoà thật sự không nói hưu nói vượn.
Độc Cuồng Ma thật sự là tam sư huynh của tôi!
Nguyên hình tam sư huynh của tôi là một con sóc bông, có lẽ đuôi còn rất xù nữa!
"Ngươi còn chưa tin chứ gì? Được rồi, vậy để ta bổ sung thêm. Lông của ngươi
màu xám nhạt, chỗ mẫn cảm nhất là đuôi, chọc vào cái đuôi xù của ngươi
thì ngươi liền..."
"Câm miệng!" Độc Cuồng Ma phóng thương về phía Lý Gia Hoà, hét to.
Tuy rằng động tác của gã tàn bạo, song lại không chưa sát khí, ngược lại
càng giống như thẹn quá hoá giận. Hơn nữa khi tôi nhìn kỹ, trên mặt của
gã ấy vậy mà... phiếm hồng? Độc Cuồng Ma, hay đúng hơn là Sóc Túc Hề,
đang ngượng ngùng vì bị vạch trần thân phận thật sao?
Gã không
thật sự muốn giết người nên Lý Gia Hoà không tốn quá nhiều công sức nhảy sang một bên tránh đường phóng của thương. Hắn từng bước tiến tới gần
Sóc Túc Hề, mắt đối mắt trầm lặng nhìn nhau, cánh tay bỗng giơ lên ôm
chặt người vào lòng.
"Túc Hề, chuyện năm đó không phải lỗi của ngươi. Tứ sư đệ cũng đã tìm về được, mọi người đều đang chờ ngươi đấy."
"Chờ... ta?" Ánh mắt Sóc Túc Hề hiện rõ sự mê man, không tài nào hiểu được.
Nước mắt tôi không tự chủ được chảy xuống. Dường như tôi đã quên mất rất
nhiều điều quan trọng về tam sư huynh. Chí ít thì tam sư huynh trong ảo
cảnh của tôi không hề lưu lạc khỏi Thanh Sơn phái, càng không biến thành ma tu.
Từ xưa tới nay tôi luôn chán ghét việc nhớ lại ký ức cũ. Đối với tôi chúng đều là gánh nặng mà tôi không muốn phải gánh vác, là
quá khứ tôi đã đặt lại phía sau. Nhưng khi gặp nhị sư huynh, gặp tam sư
huynh, lại nghĩ tới ngũ sư đệ đang cấm túc ở Huyền phong, lòng tôi chợt
rung lên nỗi nghẹn ngào không kể xiết.
Quên đi đau khổ cũng đồng nghĩa quên đi yêu thương, quên cả những ký ức tốt đẹp về những người tôi muốn bảo vệ và chăm sóc.
"Sư huynh, ta là Hồ Huyên đây, là tứ sư đệ của huynh đây!" Tôi lớn giọng
nói với hắn, "Sau khi ta khôi phục cơ thể, chúng ta cùng về Thanh Sơn
phái nhé?"
Sóc Túc Hề nhìn tôi, trong đôi mắt vẫn tràn ngập mê
man. Dường như hắn không nhớ nổi tôi và nhị sư huynh là ai, nhưng cũng
đồng thời nhận ra chúng tôi là người quen.
"Bây giờ có nói gì
cũng vô ích, đầu óc gã vốn có vấn đề, tới chuyện thường ngày còn nhớ nhớ quên quên, càng đừng nói tới ký ức trước kia." Man Di ngồi xổm xuống
bên cạnh tôi vỗ vai.
Tôi dùng vạt áo lau nước mắt: "Vì sao hắn lại thành ra như vậy?"
Trước khi Man Di lên tiếng, Lý Gia Hoà đã hạ giọng đáp: "Lúc tam sư đệ rời
khỏi Thanh Sơn phái đã là phế nhân, đan điền bị huỷ. Hiện tại hắn lại là ma tu, hơn nữa tu vi cao cường, hiển nhiên đã trải qua nhiều đánh đổi
tàn khốc."
Vừa nói, tay hắn vừa xoa mặt Sóc Túc Hề: "Sư đệ, ngươi chịu khổ nhiều rồi."
Sóc Túc Hề im lặng, không phản bác, cũng không đẩy bàn tay của Lý Gia Hoà trên mặt mình ra.
"Ta nhớ chúng ta còn dư nhiều Thánh Thuỷ, có thể cho tam sư huynh dùng không?" Ánh mắt tôi trông mong nhìn Man Di lẫn Lương Ân.
Dẫu sao Thánh Thuỷ cũng do bọn họ kiếm về, tôi có nóng lòng muốn đưa cho Sóc Túc Hề thì vẫn phải gượng lại hỏi ý kiến trước.
Lương Ân mềm giọng đáp: "Thánh Thuỷ là của Huyên, ngươi muốn dùng thế nào hay cho ai đều được cả. Huống chi tam sư huynh ngươi cũng xem như đệ tử
Thanh Sơn phái, ta dĩ nhiên không thể trơ mắt không giúp đỡ."
Man Di thì ngắn gọn hơn: "Đương nhiên là được. Nếu không đủ ta đi trộm thêm cho Huyên."
Tôi xoa mắt mình, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật may mắn. Chẳng
những có sư phụ và sư huynh đệ thương yêu mình, còn có cả những người
bạn đời luôn thật lòng quan tâm lo nghĩ cho tôi.
"Sư đệ à, sắc
trời cũng không còn sớm, chúng ta giải quyết xong chuyện của ngươi trước đi." Lý Gia Hoà rốt cuộc cũng nhớ lại mục đích ban đầu bọn họ tới thác
Lĩnh Ngộ, nhặt tấm trận pháp lên, "Đợi trận pháp bày xong, ngươi tiến
vào thác rồi, ta sẽ thử tìm hiểu xem tam sư đệ xảy ra chuyện gì."
Hiển nhiên tôi vô cùng muốn giúp đỡ nhị sư huynh lẫn tam sư huynh, nhưng quả thật với hình thái này thì chẳng làm được gì có ích cả. Sớm khôi phục
cơ thể cũng như thực lực thì tôi mới có thể hỗ trợ người khác được. Vì
thế tôi không chút ngần ngại gật đầu, tạm cất những băn khoăn không cần
thiết khác vào lòng, tập trung vào trận pháp.
Lý Gia Hoà có hơi
ngốc đối với việc vẽ trận pháp, song bày trận thì hắn vẫn tương đối
thành thạo. Dẫu sao bày trận không cần tỉ mỉ như lúc thiết kế trận, chỉ
cần có đủ kinh nghiệm thì ai bày cũng được. Đối với những trận pháp đơn
giản, nhiều tu sĩ dù không tu trận pháp vẫn có thể ra chợ mua về để tự
bày trận.
Khi trận pháp bày xong rồi, tôi cởi quần áo của mình
nhảy xuống thác nước. Dòng nước tuôn xối xả không ngừng nghỉ, bên tai ù ù chẳng thể nghe thấy bất kỳ thứ gì ngoài chuyển động của nước. Hai mắt
tôi nhắm chặt tránh cho nước rơi vào, trong đầu âm thâm thúc giục trận
pháp hoạt động.
Ban đầu mọi thứ diễn ra vô cùng chậm. Cơ thể trẻ con này của tôi không có bao nhiêu linh lực, chỉ có thể dẫn dắt truyền
vào từng chút một. Đến khi trận pháp được kích hoạt hoàn toàn rồi, tôi
mới cảm nhận sự biến hoá của cơ thể, dòng chảy linh lực ngày càng hài
hoà suôn sẻ hơn.
Tâm trí tôi từ con suối nhỏ hoá thành sông chảy ra biển rộng, chậm rãi lớn dần theo năm tháng. Bốn mùa xuân hạ thu đông luân chuyển thay đổi, cảnh đẹp thế gian cũng theo đó không ngừng đổi
thay. Cũng như con sông tôi không ngừng biến rộng hơn, chảy đi xa hơn,
nhân gian không chốn nào vĩnh hằng. Đồng bằng hoá thành núi cao, núi cao lại biến thành đồng bằng. Từ nơi thung lũng xa xôi chợt xuất hiện vài
người xa lạ, bọn họ xây nhà lập làng, dần dần mở rộng thành một thị trấn lớn phồn hoa. Để rồi qua hàng vạn năm, thị trấn ngày một heo hút ít
người, sau cùng thì biến mất hoàn toàn trong dòng chảy thời gian.
Tôi dùng hình hài của nhân loại đi vào thế giới của họ, lại không dám thật
sự để lộ chân tướng của mình. Cho đến một ngày kia, tôi gặp được một kẻ
dị biệt. Y trông như con người, nhưng lại không phải là người. Buồn cười thay tôi cũng không phải là người, nhưng lại trông như một con người.
Có lẽ trên đời này tôi và y giống nhau hơn bất kỳ nhân loại nào khác.
Chúng tôi không có tên, cũng không cần tên. Có quá nhiều người tồn tại trên
đời nên họ cần tên để phân biệt nhau. Nhưng những kẻ như tôi và y lại
không nhiều lắm, cũng không phải lo ngại rằng sẽ không phân biệt được
nhau.
Vô số sinh mệnh không ngừng biến hoá, chỉ có chúng tôi vẫn đang chậm rãi ngắm nhìn, chậm rãi đi từng chút một. Tôi biết đến sầu
đau và bi thương khi mất đi. Tôi nói với y về nỗi sợ hãi rằng một ngày
nào đó những sinh mệnh cuối cùng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
"Phải làm sao đây?"
Nếu những nhân loại mà tôi đang mượn hình hài để bắt chước theo đều biến
mất, kế tiếp tôi sẽ là gì? Quay trở về làm một con sông, hay hoá thành
núi cao, mây trắng?
Không, điều đó không quan trọng. Tôi đến từ
hư vô, cho nên hình hài với tôi chẳng nghĩa lý gì cả. Chỉ là tôi đã dành quá nhiều thời gian để theo dõi những sinh mệnh này, tiếp xúc cùng họ
quá nhiều, và sinh ra những tình cảm không cần thiết phải có.
Y
nói đừng lo, y sẽ nghĩ cách. Sinh mệnh con người mong manh yếu ớt đến
vậy, thế thì hãy dạy cho bọn họ cách trường sinh bất lão đi.
Với những kẻ như chúng tôi, trường sinh bất lão không phải chuyện khó, thậm chí có thể nói chúng tôi chưa bao giờ nghĩ về nó như con cá chưa bao
giờ nghĩ về khả năng thở dưới nước của mình. Y thật sự làm như lời mình
nói, dẫn dắt những con người đầu tiên đi lên con đường trường sinh bất
lão, cốt chỉ vì một câu hỏi của tôi.
Loài người tôn sùng và đặt
tên cho y. Bọn họ luôn thích đặt tên cho tất cả mọi thứ, cho dù đó là
những thực thể tồn tại bên trên họ. Có lẽ niềm khao khát được khẳng định của nhân loại khiến bọn họ luôn muốn định danh cho tất cả mọi thứ.
Có những người gọi y là Thần. Có những người gọi y là Ma.
Còn y gọi tôi là...
"Huyên."
"Ngươi giống như nắng ấm, luôn yêu thương thế gian."
***Chú thích: Tên của Hồ Huyên theo phiên âm Hán Việt là 胡暄, trong đó 暄 có nghĩa là "nắng ấm".