Sau khi thả tôi xuống đất, Lý Gia Hoà không chạy thẳng đến chỗ thánh nữ
như tôi tưởng. Mấy ngày sau đó hắn vẫn ung dung đi qua đi lại, làm tôi
ngỡ đâu công sức mình thuyết phục đều vô nghĩa cả.
Tới tận hôm
kết giới được cởi bỏ, nhị sư huynh mới âm thầm rời đi không nói ai hay.
Lúc tôi tỉnh dậy không thấy hắn đâu, hỏi người xung quanh mới biết hắn
có việc cần phải đi gặp thánh nữ rồi.
Tôi cho rằng hai người họ
sẽ hàn huyên rất lâu, còn đang định bảo Lý Gia Hoà cứ ở lại Vọng Thần
giáo, bọn tôi đi Phật tông rồi quay lại đón hắn sau cũng được. Nhưng mà
tôi còn chưa kịp đem suy nghĩ này nói ra thì nhị sư huynh đã quay trở về rồi.
"Nhanh như vậy?" Tôi to mắt nhìn hắn.
Lý Gia Hoà xoa đầu tôi, biến nó thành một đống bùi nhùi: "Ừ, chúng ta đi Phật tông thôi."
Ban đầu tôi cho rằng hai bên nói chuyện không thuận lợi chăng. Mãi đến khi
tôi nhìn lên cổ tay của nhị sư huynh, trong thấy chiếc vòng ngọc thạch,
trong lòng mới dần yên tâm trở lại.
"Thời lượng không bằng chất
lượng, giữa ta và chị ấy đã nhiều năm như vậy không thân thiết, bỗng
dưng muốn chỉ sau một đêm đã hoàn toàn cởi bỏ mọi khúc mắc thì viển vông quá." Nhị sư huynh buông tay khỏi đầu tôi, "Chí ít... cũng có thay đổi. Tuy chẳng biết thay đổi này về lâu dài là hoạ hay phúc, trước mắt vẫn
cảm ơn sư đệ đã hỗ trợ ta."
"Ta có giúp gì được đâu." Nếu suy xét kỹ thì thánh nữ không đưa tôi chiếc vòng lại nhờ tôi mang cho Lý Gia
Hoà, e rằng tôi cũng chẳng thuyết phục được hắn.
Lý Gia Hoà chỉ cười, không nói gì. Song Man Di lại không dễ quên như thế. Y e hèm mấy tiếng: "Thánh nữ đã hứa..."
Trận pháp của Thần là thần vật trấn phái của Vọng Thần giáo, xem lén một
chút đã đủ, nếu thật sự bảo thánh nữ cho tôi quang minh chính đại vào
xem chỉ sợ sẽ khiến các trưởng lão và giáo dân không hài lòng.
Vốn dĩ tôi làm điều này âu cũng vì nhị sư huynh của mình, cho nên không cần tiền công, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đòi hồi báo từ thánh nữ.
"Nếu đã hứa thì phải giữ lời. Người của Vọng Thần giáo xưa nay trọng chữ
tín, thân làm thánh nữ thì càng không thể nuốt lời." Lý Gia Hoà phe phẩy quạt, quay về bộ dáng ung dung tự tại trước kia.
Tôi suy nghĩ
một chốc, vẫn lắc đầu: "Vẫn nên để khi khác đi. Hiện tại chúng ta đi
Phật tông giải quyết xong chuyện cơ thể cái đã."
Một khi sa đầu
vào trận pháp tôi khẳng định sẽ quên ăn quên ngủ, say mê học tập không
ai kéo ra được. Coi như Lương Ân và Man Di không ngại chờ thì tôi cũng
chẳng thể bắt ba người còn lại ru rú bên trong Vọng Thần giáo đợi. Huống hồ tôi còn cần xử lý chuyện tình kiếp với Lương Ân, lại quay về Thanh
Sơn phái khuyên nhủ ngũ sư đệ, bao nhiêu việc chưa giải quyết xong đây.
Nếu quan hệ giữa nhị sư huynh và thánh nữ tốt đẹp trở lại, về sau sẽ còn dịp quay trở về Vọng Thần giáo.
Phật tông vẫn thuộc phạm vi chiến trường phía Bắc, tuy nhiên lại hướng xa
hơn một chút về phía Tây, nếu đi thẳng mãi sẽ tới được sa mạc Tây địa.
Người Phật tông bản tính không tranh với đời, đối với người ngoài chẳng
thân thiết cũng chẳng thù địch. Tuy nhiên cũng như những tông môn khác,
bọn họ có đặt kết giới xung quanh để ngăn những kẻ lòng dạ khó lường bất thình lình xuất hiện, chúng tôi sau khi thuấn di đến bên ngoài kết giới vẫn phải cuốc bộ đi vào.
Đi một đoàn sáu người mà cứ im hơi
lặng tiếng mãi cũng hơi kỳ quặc. Lương Ân và Độc Cuồng Ma hiển nhiên
không phải người ưa nói chuyện phiếm, Man Di chỉ quan tâm tới tôi, Mộc
Khải Nhân ngứa miệng nhưng nhỏ tuổi nhất nên không dám hó hé bắt chuyện. Cuối cùng vẫn là Lý Gia Hoà nhịn không được chủ động lên tiếng: "Sư đệ
này, sau khi lớn trở lại rồi ngươi định làm gì?"
Lời hắn vừa dứt, tôi có thể nhìn thấy cơ thể của Man Di lẫn Lương Ân đều trở nên căng
thẳng, dẫu cho cả hai người vẫn im lặng chẳng đảo tròng mắt được một
lần.
"Đương nhiên quay về Thanh Sơn phái giải quyết chuyện của
Tầm Vụ." Tôi đáp, trong lòng cũng đã vạch sẵn kế hoạch này nên không mất quá nhiều thời gian.
"Ý ta là chuyện lâu dài sau này cơ." Lý Gia Hoà vẫn tiếp tục đào sâu, "Sau khi giải quyết xong chuyện của ngũ sư đệ thì sẽ thế nào?"
Nhị sư huynh không ngừng ở đó, tiếp tục huyên thuyên: "Cho dù có muốn ra
riêng tự lập môn hộ thì ngươi vẫn là đệ tử Huyền phong, chí ít cũng nên
dẫn đạo lữ của mình ra mắt mọi người."
Ánh mắt tôi dời từ tấm lưng vững chãi như bàn thạch của Lương Ân chuyển
sang lồng ngực màu mật ong của Man Di, âm thầm rối bời nên đem người về
"ra mắt" thế nào. Nếu sư phụ tôi ở thế giới thật cũng hệt như trong ảo
cảnh lãnh địa thì e rằng nghe tôi giải thích xong sẽ lên cơn đau tim
mất.
Cùng lúc yêu đương với hai người, một người mang gương mặt
giống chồng cũ, người còn lại là chồng cũ chuyển thế, tôi đã có thể
tưởng tượng vẻ mặt táo bón của các sư huynh đệ cùng sư phụ rồi.
Mộc Khải Nhân vốn đứng một bên xem trò vui vẫn không nhịn được xen mồm vào: "Thật lòng mà hỏi, Huyền phong các người không ý kiến gì về việc đệ tử
mình kết... kết giao với ma tu ư?"
Quan hệ giữa ma đạo và chính
đạo không căng thẳng lắm, Thanh Sơn phái cũng chẳng cổ hủ tới mức ra
lệnh cấm tiếp xúc cùng ma tu. Nhiều lắm thì chỉ cảnh cáo chúng tôi về sự nguy hiểm xảo trá của người trong ma đạo, dẫu sao hiện tại không còn là giai đoạn chiến tranh giữa hai phe như trước nữa. Miễn không phải giao
dịch bất hợp pháp như buôn người làm lô đỉnh thì bọn họ đều xem như
không quan tâm.
Nhưng kết làm đạo lữ cùng ma tu... e rằng có là trưởng lão cởi mở nhất cũng chưa chắc vui vẻ chấp nhận được.
"Huyền phong chúng ta không cổ hủ đến thế." Lý Gia Hoà lắc đầu.
Mộc Khải Nhân thở dài: "Hầy, cũng đều do tên ma tu Cổ Ma gì đó kia. Năm đó
cấu kết mê hoặc đệ tử Kiếm phong để thăm dò thông tin sư huynh ta, lại
còn ra tay tàn nhẫn ý đồ hạ sát hắn. Tuy rằng kẻ cấu kết đã chết nhưng
vì việc này mà chưởng phái hạ lệnh rà soát từ trên xuống dưới, ấy thế mà thật sự tìm ra được vài đệ tử tâm cảnh lung lay, có cả một trưởng lão
cũng bị tóm. Để phòng ngừa việc này tái diễn, sư phụ ta mới ra lệnh cấm
đệ tử Kiếm phong tiếp xúc gần gũi cùng ma tu."
Vừa nghe đến cái
tên "Cổ Ma", tôi liền không nhịn được nhìn về phía Man Di. Y ngay lập
tức dời mắt đi, bộ dáng chột dạ không tài nào che giấu nổi. Hiển nhiên
dùng đầu ngón chân để đoán cũng biết việc này có y can dự.
Thế
nhưng đây đều là chuyện xảy ra trước khi tôi mất trí nhớ, cho nên chẳng
cách nào đoán được vì sao y lại làm thế. Lại nói Lương Ân cũng biết việc y là Cổ Ma, nhưng không báo lên cho chưởng phái, nói không chừng bên
trong còn khúc mắc gì chăng?
Lý Gia Hoà phe phẩy quạt: "Cơ mà mấy ngày nay ta thấy ngươi hấp khoai cắt cỏ cho lừa ăn cùng ma tu rất vui vẻ mà nhỉ?"
"Ta..." Mộc Khải Nhân ngập ngừng, bởi vì mấy ngày này hắn quả thật vui vẻ chơi
đùa cùng ma tu quên khuấy giáo huấn của sư phụ, "Ma tu cũng có người này người kia..."
Vẫn là câu nói quen thuộc, âm điệu lại rất thấp, dường như chính hắn cũng biết hành vi của bản thân tự vả cỡ nào.
"Với lại ta vẫn muốn điều tra xem là tên khốn nào âm mưu hạ sát sư huynh!"
Hắn nắm chặt tay, hai mắt long lanh nhìn vè phía Độc Cuồng Ma, "Ngươi có thông tin gì liên quan đến Cổ Ma không?"
... Tôi cá chắc rằng chỉ mới hai phút trước thôi trong đầu của tên đầu gỗ này hoàn toàn chẳng có sư huynh gì sất.
Hơn nữa ai lại hỏi huỵch toẹt như thế? Coi như Độc Cuồng Ma biết Man Di là
Cổ Ma thì cũng có bị ngu đâu mà phải nói cho hắn nghe?
Đáp án của Độc Cuồng Ma không ngoài dự đoán của tôi lắm: "Cổ Ma? Không biết."
Cứ tưởng đến đấy là ngừng, nào ngờ gã lại tiếp tục: "Có điều ta biết ai âm mưu hạ sát sư huynh ngươi. Lúc trước y sai ta đi làm nhưng ta không
nhận nhiệm vụ đấy."
"Hả?" Mộc Khải Nhân há miệng, vẻ mặt kinh hãi không thôi, "Ngươi biết? Rốt cuộc là tên khốn nào?!"
Ở bên này tôi đã có thể thấy gân xanh của Man Di bắt đầu ẩn hiện ở vị trí thái dương. Bề ngoài y vẫn chuyên chú bế tôi đi đường, nhưng nhìn nét
mặt kia thì hẳn đã truyền âm liên tục cho Độc Cuồng Ma bảo gã câm miệng.
Lý Gia Hoà chưa phát biểu gì thêm, song ánh mắt ngờ vực đã chuyển dời sang Man Di vài lần, hiển nhiên đã nghĩ tới trường hợp nào đó.
Đương lúc dầu sôi lửa bỏng, Lương Ân đột nhiên lên tiếng: "Đây là chuyện riêng giữa ta và y, ngươi không cần xen vào."
Mộng Kính ồ lên một tiếng: "Đúng là phong thái vợ lớn, thật tri kỷ bao dung nha."