Độc tu là một nhánh nhỏ của y tu, hơn nữa không được ưa chuộng mấy bởi
tu sĩ chính đạo. Bởi lẽ trên Thanh Sơn phái vốn lác đác không có bao
nhiêu y tu, lại chỉ có mỗi Bạc Tầm Vụ đi theo độc tu gia nhập Huyền
phong.
Bạc Tầm Vụ tu độc, vì thế chỉ cần là độc do chính hắn tự
điều chế, hắn sẽ có cảm nhận được phần nào. Khi Hồ Huyên uống thuốc độc
tự tử, hắn cách xa vạn dặm tại Thanh Sơn phái vẫn hay tin được, làm hỏng một mẻ thuốc vừa ra lò.
Bạc Tầm Vụ thu dọn lại bếp lò của mình, đi thẳng một mạch tới trước điện của Lãn Nhàn chân nhân, quỳ xuống xưng tội.
Các sư huynh sư đệ khác đi ngang qua biết chuyện giận tái mặt. Nhất là nhị
sư huynh Lý Gia Hoà mắng hắn đầu óc điên rồi sao, lại đưa thứ thuốc nguy hiểm đó cho Hồ Huyên lúc này.
Lãn Nhàn chân nhân hơi nhíu mày, hỏi hắn: "Tại sao con lại làm vậy?"
"Sư huynh đau, không muốn sống. Con không muốn sư huynh đau." Bạc Tầm Vụ vẫn kiệm lời như cũ.
"Tại sao con không báo cho ta một tiếng?"
"Mọi người sẽ ngăn cản." Hắn rũ mi mắt nhìn xuống đất.
Lý Gia Hoà vỗ mặt rầu rĩ: "Sư đệ ơi là sư đệ, bọn ta không ngăn cản thì chẳng lẽ vỗ tay khen ngươi giỏi quá hay quá hả?"
Lãn Nhàn chân nhân vẫn nhìn hắn chằm chằm: "Vậy vì sao con còn đến đây quỳ?"
"Đồng môn hại chết nhau là trọng tội. Tầm Vụ còn giấu giếm không nói, tội chồng tội, đến để nhận phạt." Hắn đều đều giọng đáp.
"Cho nên con biết làm thế là có tội, thậm chí có thể bị huỷ tu vi, trục xuất khỏi Thanh Sơn phái, nhưng vẫn làm?" Nét mặt Lãn Nhàn rốt cuộc cũng
hiện lên chút tức giận.
Bạc Tầm Vụ cụp mi mắt, đập đầu quỳ lạy: "Vâng."
Bởi vì sư huynh đau.
Sư huynh muốn chết nhưng mọi người đều muốn huynh ấy phải sống. Giúp huynh ấy chết không đau là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra.
Vũ
Hàn thở dài, bước lên đỡ lấy hắn, ngăn không cho đập đầu nữa: "Sư phụ,
ngũ sư đệ suy cho cùng chỉ có ý tốt. Hắn không giỏi ăn nói nên dễ gây
hiểu lầm."
"Bạc Tầm Vụ." Lãn Nhàn nghiêm giọng nói, "Con thật sự cho rằng Hồ Huyên muốn chết?"
Cơ thể Bạc Tầm Vụ vẫn bất động như cũ, thể hiện ý chí sắt đá của mình.
"Vậy con đã nghĩ tới trường hợp rằng sư huynh của con không muốn chết hay không?"
Bạc Tầm Vụ đáp không cần suy nghĩ: "Nếu sư huynh không muốn chết, hắn sẽ không uống..."
"Nhưng nếu như hắn không thể kiểm soát được chính mình thì sao?" Lãn Nhàn lạnh lùng cắt ngang, "Có thể ai đó ép hắn uống thuốc độc. Có thể có ai đó
điều khiển cơ thể hắn để tự uống. Những trường hợp này, con đã nghĩ tới
chưa?"
Bạc Tầm Vụ cứng đờ, ánh mắt thoáng hiện lên nét mông lung.
"Hồ sư huynh của con có tâm bệnh. Người mắc tâm bệnh đôi lúc không thể kiểm soát được chính mình, cho dù đầu ra lệnh thì chưa chắc cơ thể đã làm
theo." Ông thở hắt ra một hơi, "Nếu phải so sánh thì cũng giống như bị
người khác điều khiển vậy, chẳng qua người khác ở đây là chính cơ thể
trí óc của hắn."
"Hồ Huyên thật sự muốn chết ta sẽ không ép nó
phải sống. Nhưng chỉ còn có thể cứu, ta không thể buông tay được. Con
đưa thuốc độc cho nó chẳng khác nào nói rằng Huyền phong đã từ bỏ nó.
Không còn Mộ Quang Dao, nó chỉ có mỗi Thanh Sơn phái là nhà. Thanh Sơn
phái lẫn Huyền phong đều bỏ rơi nó, đến lúc nó tuyệt vọng nhất nó còn có thể bám víu vào ai đây?"
Hai nắm tay của Bạc Tầm Vụ siết càng
lúc càng chặt. Là thật sao? Cho nên... kỳ thực hắn không hề giúp đỡ gì
được cho sư huynh, còn đẩy đối phương vào ngõ cụt nhanh hơn?
Vành mắt của Bạc Tầm Vụ dần đỏ lên: "Sư... sư phụ, con sai rồi."
Hắn cứ nghĩ hành động của mình đang cứu vớt người nọ, nhưng lại trong âm
thầm từ bỏ Hồ Huyên. Hơn nữa còn không buồn thông báo cho những người
khác trong phong biết, tự ý đưa ra quyết định, tự cho bản thân mình làm
đúng.
"Sư đệ là người cứng cỏi, nếu sư đệ thật sự uống thuốc độc tự tử thì hẳn đã có chuyện lớn nào đó tác động khiến hắn đưa ra quyết định này." Vũ Hàn
vỗ vai Bạc Tầm Vụ, "Ngươi đừng tự trách, người đã muốn chết thì luôn tìm được cách."
"Sư huynh đừng nói đỡ." Khoé mắt của Bạc Tầm Vụ vẫn đỏ, nhưng kiên quyết không rơi một giọt, "Làm sai, phải chịu phạt."
Giữa lúc mọi người đều đang căng thẳng, Lương Ân đột nhiên bước vào. Thái độ của hắn quả thản nhiên, đến độ vài người suýt nữa nhầm rắng hắn cũng là đệ tử Huyền phong.
"Lãn Nhàn chân nhân, Huyên vẫn còn sống." Hắn khẳng định chắc nịch, "Ta sẽ đi cứu hắn về."
"Làm sao ngươi biết?" Ông hỏi.
"Ta cắt nguyên anh của mình, đặt trong cơ thể hắn." Lương Ân bình tĩnh đáp.
Người xung quanh ai nấy hít sâu, không tin vào tai mình.
Tu sĩ lên đến Nguyên Anh kỳ sẽ sinh ra nguyên anh trong cơ thể, tách ra
không phải chuyện khó. Nhưng nguyên anh nhỏ bé lại yếu ớt vô cùng, nếu
bị người khác tấn công thì bản thân tu sĩ đó cũng chịu thương tổn theo.
Nguyên Anh bị huỷ thì chẳng khác gì dã tràng xe cát biển Đông, toàn bộ
tu vi đổ bể, phải trùng tu nguyên anh một lần nữa.
Người bình thường, hay chỉ cần là người có lý trí, sẽ không đặt thứ quan trọng đến thế vào cơ thể người khác.
Bạc Tầm Vụ nhắm mắt cảm ứng, run lên: "Hắn... nói thật. Cơ thể sư huynh đã chết... nhưng còn sống."
Độc dược của hắn nằm trong cơ thể Hồ Huyên, sẽ không nói dối hắn.
Cả đám đệ tử Huyền phong nhìn nhau, chẳng ai hiểu rốt cuộc giữa Lương Ân
và sư đệ mình xảy ra chuyện gì. Có điều biết được Hồ Huyên vẫn còn sống, bọn họ đều không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.
"Dù là vậy, sau khi
ngươi tìm được hắn về thì vẫn phải nghĩ cách tái tạo lại cơ thể cho đối
phương." Lãn Nhàn chân nhân sống lâu, đối với những loại chuyện này
tương đối có kinh nghiệm, "Nếu ta đoán không sai thì cơ thể hiện tại của nó đã bị độc chết rồi, còn sống là nhờ vào sức mạnh nào đó níu kéo...
có lẽ nhờ cả vào việc ở trong một không gian đặc biệt nào đó?"
Lúc trước Lãn Nhàn chân nhân cũng từng đi theo y tu, nhưng về sau lại đổi
hướng thành trận pháp sư, kiến thức về cả hai mảng đều khá rộng.
Thanh Sơn phái có Dược phong chuyên đào tạo y tu. Tuy nhiên những tu sĩ thuộc Dược phong chủ yếu chỉ nghiên cứu cách giải độc cứu người, đi ngược với phương hướng tu luyện của Bạc Tầm Vụ, cho nên hắn không muốn vào. Khi
ấy hắn biết Lãn Nhàn chân nhân có kiến thức liên quan tới y dược bèn xin vào Huyền phong, chí ít thì sư phụ sẽ không ý kiến việc hắn tu độc.
Lương Ân gật đầu: "Ta không rõ lắm, nhưng tình huống bên kia hẳn không khác những gì ngài nói."
"Tái tạo lại cơ thể mới tuy khó nhưng không phải không làm được." Lãn Nhàn
nhắm mắt lại, "Lương Ân, trước mắt ngươi đi tìm Hồ Huyên, đảm bảo an
nguy của nó. Phía Huyền phong ta sẽ tìm biện pháp trùng tố cơ thể. Còn
Tầm Vụ, tạm thời giam giữ lại, chép phạt kinh sách ba năm tự ngẫm nghĩ
đi."
Ba năm chép phạt kỳ thực đã là phạt nhẹ, hơn nữa cũng là
cách tốt để tôi luyện lại tính tình. Bạc Tầm Vụ biết sư phụ nói thế cũng tương đương không bắt tội mình, đập đầu hậu tạ.
Lãn Nhàn chân nhân nhìn sang Lương Ân: "Nó đang ở đâu?"
"Biên giới phía Tây." Lương Ân cố gắng bắt lấy mối liên kết này, "Nếu ta đoán không nhầm... hẳn là ở chỗ của y."
Không ai hỏi "y" trong miệng Lương Ân là ai. Hắn xoay lưng rời đi, một bước thuấn di ngàn dặm tới biên giới phía Tây.
Cổ Thành đã đóng, không có cách nào tiến vào được. Thế nhưng thông qua dẫn dắt của liên kết và nghe ngóng thông tin, Lương Ân biết được Cổ Thành
kỳ thực quanh năm nằm ở Ma Uyên, thỉnh thoảng mới xuất hiện bên ngoài để làm giao dịch.
Hắn bôn ba đến Ma Uyên, nguỵ trang thành ma tu,
dựa theo chỉ dẫn của nguyên anh rốt cuộc cũng tìm đến được Cổ Thành.
Những ma tu khác nói rằng thành chủ bỗng dưng bế quan, có lẽ tu vi lại
chuẩn bị thăng tiến rồi.
Trong mắt Lương Ân loé lên sát khí khó
che giấu. Hắn vẫn luôn biết kẻ tên Man Di kia bụng dạ khó lường, thế
nhưng lại không ngờ đối phương chính là vị thành chủ Cổ Thành trong
truyền thuyết.
Việc Hồ Huyên uống thuốc độc tự sát nói không
chừng cũng do y thúc đẩy phía sau. Một khi thân xác của Hồ Huyên bị huỷ
hoại, tan thành cát bụi, linh hồn chỉ có thể nương nhờ bên trong lãnh
địa của y. Thời gian nương tựa càng lâu, linh hồn càng khó quay trở về
dương thế, về sau có được thả ra cũng sẽ bị hồn phi phách tán.
Nếu Man Di khao khát Hồ Huyên, vọng tưởng muốn độc chiếm hắn, vậy thì đây
rất có thể là điều y mong muốn xảy ra. Mà hắn tuyệt đối không cho phép.
Cho dù cái giá là một mạng đổi một mạng, hắn nhất định phải cứu lấy Hồ Huyên.