Có lẽ Mộng Kính nói không sai, giấc mộng này là cơ hội tốt để tôi hạ nhiệt quan hệ cạnh tranh gay gắt giữa Lương Ân và Man Di.
Bây giờ cậu Huyên đã lên tiếng thì "mợ hai" và "mợ ba" phải răm rắp làm
theo. Đợi đến khi hai người họ tỉnh lại rồi, tôi nói chưa chắc họ đã
nghe.
Tôi ngồi ăn dưa hấu do Lương Ân chuẩn bị, lại được Man Di hầu hạ quạt mát, hỏi Mộng Kính vì sao nó lại chọn bối cảnh như vậy.
"Khụ, chắc do mấy bữa nay bị Lương Ân dằn vặt dữ quá, ta theo bản năng tạo ra mộng cảnh tương tự." Nó xấu hổ đáp, "Trong mấy giấc mơ của hắn ngươi
lúc nào cũng là cậu chủ nhỏ quyền quý được nâng như trứng hứng như hoa
cả."
Cho dù có phải gả cho nông dân nghèo họ Lương thì vẫn được
cung phụng tới tận răng, hoàn toàn chẳng làm gì cả. Thiết lập của Lương
Ân chỉ cho phép hắn chịu khổ chứ không cho nhân vật tôi cũng chịu khổ
theo.
Tôi nghe thế có hơi cảm động, chia cho hắn một miếng dưa hấu: "Mợ hai ăn đi."
Lần đầu còn thấy ngượng, hiện tại tôi đã có thể lưu loát gọi những danh từ xưng hô này mà không chút xấu hổ nào nữa rồi.
Lương Ân đón lấy miếng dưa hấu, khoé miệng cong lên một đường rất nhỏ: "Cảm ơn cậu Huyên."
Man Di đứng kế bên trừng muốn nứt mắt, lòng ấm ức vô cùng lại không dám lên tiếng. Mấy ngày nay y bị tôi "dạy dỗ" vào khuôn phép, trong nhà phải có trên có dưới, không được tuỳ tiện lỗ mãng nữa.
"Mợ ba cũng ăn đi." Tuy là vậy tôi sẽ không ngược đãi y, cũng nhét vào tay đối phương một miếng dưa.
Bụng dạ Man Di hẹp hòi khi liên quan tới chuyện của tôi, nhưng ngược lại chỉ cần là tôi vuốt lông thì y tương đối dễ dỗ. Y cắn miếng dưa trong vui
sướng, hoàn toàn không thèm để ý tới Lương Ân nữa: "Cậu Huyên tốt với ta quá."
Một nhà ba người hoà thuận như vậy, đúng thật mừng rơi nước mắt.
Tính cách Man Di cuồng dã khó thuần, hơn nữa y còn biết tôi thương y nên cứ
dựa vào đó để làm nũng khiến tôi mềm lòng. Vì thế muốn y đi vào khuôn
phép thì phải cứng rắn một chút, không cho y quả ngọt ngay lập tức, nếu
không chịu áp chế tính tình của mình thì đừng hòng được thưởng.
Hiển nhiên với một kẻ trời sinh đã ngập tràn ma tính thì ép y phải gò bò như vậy cũng chẳng khác gì hành hạ y, thời gian đầu Man Di khó chịu thấy
rõ. Nhưng chí ít thì thái độ của y đã dần khá hơn, không còn độc địa mưu mô luôn tìm cách đâm lén Lương Ân nữa.
Với Lương Ân kỳ thực
không quá khó để ngăn y dừng tay. Từ bé hắn đã chọn tu kiếm, tâm tư ngay thẳng chính trực, cho dù có ghét Man Di đến đâu cũng sẽ không chủ động
khiêu khích đối phương làm gì. Trong mắt Lương Ân thì sự tồn tại của Man Di chẳng dấy lên tí quan tâm nào trong hắn.
Nhưng loại người
bất di bất dịch như ngọn núi thế này thì sự cố chấp cũng lớn không kém.
Hắn đã lựa chọn yêu tôi thì tuyệt đối không chịu bỏ cuộc. Cho dù tôi
không đáp lại thì hắn cũng không quấy rầy, chỉ dùng sự dịu dàng của mình để tiếp tục chăm sóc tôi.
Chiêu này đối với tôi còn khó đối phó
hơn mấy trò làm nũng của Man Di. Chí ít thì tôi biết y chỉ giả bộ, bảo y ngừng y sẽ ngừng. Lương Ân... Hầy, cho dù im lặng thì một tiếng thở dài của hắn cũng chẳng kém gì vô số câu lải nhải của Man Di đâu.
Sự hoà thuận trong mơ thậm chí khiến tôi nảy sinh ý tưởng điên rồ rằng kỳ
thực cứ tiếp tục như thế cũng có sao đâu. Tôi ở bên người này thì người
kia lại đau lòng, mà ở chung với nhau thì hai người cũng không phải
không thích ứng được. Quan trọng hơn cả tôi thật sự có tình cảm với cả
hai.
Chẳng qua suy nghĩ này mới nhen nhóm liền bị lý trí tạt cho
một gáo nước lạnh. Ngoài đời thật Man Di lẫn Lương Ân đều là đại năng
cấp cao, người mạnh lòng tự tôn cũng cao theo, làm gì chịu được việc
chia sẻ thế này. Huống hồ tôi đã định trước sẽ ở lại trong lãnh địa của
Man Di, không lẽ bảo Lương Ân cũng từ bỏ tất cả vào ở cùng?
Quanh đi quẩn lại, vẫn do tôi tham lam.
Nghe bọn họ kể trước khi mất trí nhớ tôi rất chung tình với người chồng đoản mệnh Mộ Quang Dao, dẫu y đã chết trăm năm vẫn kiên quyết thủ tiết đợi
chờ, lại còn tự tử vì tình nữa. Thật khó tin rằng hiện tại tôi biến
thành kẻ đa tình đến thế.
Nếu Mộ Quang Dao có thiêng, không biết y nhìn thấy cảnh này có tức ói máu không nữa.
Đêm khuya thanh vắng, tôi cồn cào ruột gan không ngủ được, thở dài xỏ dép đi ra ngoài sân ngắm trăng cho khuây khoả nỗi lòng.
Ai ngờ ra đến nơi lại thấy "vợ hai" của tôi đang chăm chỉ luyện kiếm, cơ
bắp trên người phủ một lớp mồ hôi mỏng mịn, khắp người toả ra khí chất
mê người vô cùng.
Tôi âm thầm nuốt nước bọt, mắng mình là đồ háo sắc. Nghĩ ngợi cho lắm vào rốt cuộc vẫn sa ngã bởi những thứ phàm tục.
Thấy tôi bước ra, Lương Ân dừng động tác trên tay lại, hơi gật nhẹ cằm thay lời chào hỏi.
"Khuya rồi, sao mợ hai còn ra đây luyện kiếm?" Tôi hỏi.
"Bình thường vẫn hay luyện, nhiều ngày không đụng tới nên không quen lắm. Vốn không muốn làm phiền cậu nên ta mới chọn lúc tối khuya." Hắn bình tĩnh
đáp.
Tôi ừ một tiếng, bỗng nhận ra lời này có gì đó sai sai.
Lương Ân ngoài đời thật chăm chỉ luyện kiếm là điều không cần bàn cãi. Nhưng
thân phận của Lương Ân trong mộng cảnh là "tiểu thư" nhà quyền quý, làm
gì có thói quen đó.
"Mợ... khụ, Lương đạo hữu." Tôi ho nhẹ, thử thăm dò.
Quả nhiên gương mặt Lương Ân hoàn toàn không hề biến đổi, chỉ có nội tâm của tôi dần dần vỡ nát ra.
Rốt cuộc hắn đã tỉnh lại từ bao giờ vậy?!
Mấy ngày qua tôi gọi hắn là mợ hai, gọi thuận miệng vô cùng, còn dạy dỗ đạo lý thiếp thất trong nhà phải biết thông cảm cho nhau ra sao, chẳng lẽ
Lương Ân...
Không, không. Chắc hắn không thể tỉnh lại sớm đến như vậy.
Tôi nín nhịn không nổi, hỏi thẳng: "Ngươi tỉnh lại từ khi nào?"
"Sau hôm đầu tiên ta đã nhớ ra rồi." Ánh mắt Lương Ân chưa từng dời khỏi gương mặt của tôi.
Chút hy vọng nhỏ nhoi của tôi tan vỡ hoàn toàn. Tôi hơi cúi gằm mặt, liền nghe tin sốc thứ hai: "Y hẳn cũng thế."
Y ở đây là ai, chúng tôi đều ngầm hiểu. Lương Ân không thích Man Di, không cần thiết phải nói ra tên y thì sẽ không nói.
Trái tim nhỏ bé của tôi nào chịu nổi đả kích này. Dù tôi đã tự nhủ sẽ ổn
thôi, nhưng cứ nghĩ tới việc mấy ngày qua tôi thật sự xem bọn họ như vợ
hai và vợ ba của mình thì hiện tại không tài nào bào chữa nổi.
Im lặng nửa ngày, cuối cùng tôi chỉ thốt được hai chữ: "... Xin lỗi."
Mộng Kính chết tiệt, việc quan trọng đến thế lại chẳng hó hé với tôi lời nào.
"Cũng đâu phải lỗi Huyên." Lương Ân xoa đỉnh đầu tôi, "Khi đó ta và y đột
nhiên cãi cọ rồi đánh nhau, trái lại nên là ta xin lỗi ngươi mới đúng."
"Ngươi nếu đã sớm tỉnh lại thì sao không nói cho ta biết?" Lòng tôi vẫn canh cánh việc này.
Hắn thoáng im lặng, hồi sau mới thở dài: "Thật ra lòng ta cũng có sự ích
kỷ. Ta biết nếu Huyên hay việc ta tỉnh lại, ngươi chắc chắn sẽ tìm cách
lạnh nhạt vạch rõ ranh giới. Tuy rằng mơ nào mà chẳng phải tỉnh, nhưng
có thể kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy."
Chóp mũi tôi
cay cay, khoé mắt cũng hơi đau xót. Lương Ân vốn dĩ là thiên tài được
người đời ngưỡng vọng, hắn không cần thiết hạ thấp bản thân, chấp nhận
bị sỉ nhục vào thân phận vợ lẽ chỉ để đổi lấy chút mơ mộng vô nghĩa này.
"Huyên đừng nghĩ nhiều quá. Thứ ngươi cho rằng không tốt chưa
chắc người khác đã nghĩ vậy." Lương Ân dịu dàng lau nước mắt của tôi,
"Suy cho cùng đều do ta lựa chọn bám lấy ngươi mà."
"Ta không
phải người tốt đẹp gì xứng đáng với ngươi đâu!" Tôi nhịn không được rống lên, "Phải, ta thừa nhận chính mình vừa thích ngươi vừa thích Man Di.
Ta tham lam như vậy đấy. Ta muốn có cả hai, nhưng lại không dám đưa ra
lời cam đoan với ai cả. Ta..."
Nói tới đây nước mắt tôi đã chảy ướt mặt, cổ họng nấc cụt liên tục, nói không nổi nữa.
Lương Ân lấy khăn tay lau mặt tôi, sắc mặt vẫn như thường. Tôi ngước nhìn hắn, phát hiện thế mà khoé môi còn hơi cong lên.
"Ngươi nói ngươi thích ta, như thế là quá đủ rồi." Giọng nói của hắn khẽ run rẩy, "Chí ít ta biết, trong tim Huyên có ta."