Người càng lớn tuổi càng nghĩ ngợi nhiều, tâm hồn cũng không vô tư được như hồi bé.
Tôi năm mười lăm, mười sáu tuổi dù có gây chuyện động trời vẫn dám vác mặt
chạy về phong nhờ sư huynh và sư phụ giải quyết hộ. Tôi của bây giờ
không làm gì sai, ấy vậy mà quay trở về gặp người thôi cũng do dự đắn đo đến vậy.
Lương Ân chỉ đưa tôi đến cửa đại điện Huyền phong. Hắn ăn ý đứng chờ bên ngoài, nói: "Nếu cần gì cứ gọi, ta nhất định sẽ đến
ngay bên cạnh ngươi."
Bên trong đại điện, sư phụ tôi ngồi quay lưng về phía cửa, nhàn nhạt cất giọng: "Hồ Huyên?"
"Sư phụ, là con." Tôi gỡ lớp mặt nạ dịch dung xuống, đáp lời, "Con... về rồi."
Ông đứng dậy, xoay người đối diện với tôi. Ánh mắt chúng tôi giao nhau,
trong phút chốc bao nhiêu lời soạn sẵn trong đầu tôi đều quên bay biến.
Tôi muốn chực chờ oà khóc, quỳ gối nói với sư phụ, đều do đồ nhi ngu ngốc vô dụng. Đồ nhi phụ sự mong đợi của ngài rồi.
Hay tôi nên bắt đầu giải thích trước rằng không phải trăm năm qua tôi cố
tình lánh mặt, mà là vì tôi bị giam giữ bên dưới đáy Tử Vực? Tôi lạnh
nhạt không trả lời thư tín của Huyền phong là vì tôi bị Mộ Quang Dao giả bức ép?
Hoặc có lẽ tôi nên tự giới thiệu bản thân lại. Mặt tôi bị huỷ rồi, không biết sư phụ có còn nhận ra tôi hay không.
Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ xong nên làm gì, toàn thân đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Bàn tay sư phụ vỗ lên lưng tôi, râu ông cọ qua gò má như những ngày xưa cũ: "Trở về là tốt rồi, về được là tốt rồi."
Các ngón tay của tôi không kiềm được bấu víu lấy áo bào của sư phụ. Cổ họng tôi nghẹn đắng, thở dốc thành từng tiếng, nghẹn ngào phát ra âm thanh
nức nở.
Phải mất hồi lâu, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình. Hai thầy trò ngồi xuống, tôi chậm rãi kể lại những gì mình gặp phải.
Từ việc Mộ Quang Dao bị người đoạt xá, cho tới việc gã giam cầm tôi, cũng
như sau khi gã chết tôi mắc kẹt dưới đáy Tử Vực, được hai người Lương Ân và Mộc Khải Nhân cứu giúp ra sao, đều kể rành mạch.
Về việc kẻ
đoạt xá là người đến từ thế giới khác cũng như sự tồn tại của hệ thống,
tôi không thể nói ra, tránh cho thiên đạo dòm ngó trừng phạt. Mộ Quang
Dao giả hành hạ tôi thế nào, tôi cũng quyết định lược bỏ bớt để sư phụ
không phải đau lòng.
Nói đến miệng khô lưỡi đắng, tôi mới kết
thúc được câu chuyện của mình. Sư phụ trầm ngâm nhìn tôi, thở dài: "Con
chịu khổ nhiều rồi."
Tôi cúi đầu, len lén lau nước mắt: "Không
sao, đều đã là chuyện cũ. Các sư huynh sư đệ sao rồi ạ? Mấy năm nay mọi
người như thế nào?"
Thông qua lời kể của sư phụ, tôi đại khái nắm được tình hình một trăm năm qua của các sư huynh đệ. Có vài người đã tự tách ra khỏi Thanh Sơn phái, cũng có người bỏ mạng trên đường cầu đạo,
còn lại thì ít nhiều gì tu vi cũng tăng tiến, tạo được chút thành tựu
đáng kể.
Nhất là đại sư huynh Vũ Hàn của tôi vừa mới thành công
độ kiếp Nguyên Anh, khiến chưởng phái vui mừng không thôi. Có tới hai đệ tử Nguyên Anh kỳ, danh vọng lẫn thực vực tông môn liền tăng vọt.
Nhị sư huynh không đặc sắc lắm, vẫn bộ dạng ham chơi biếng làm như trước
kia, thành thử mãi mới Kết Đan thành công. Mấy người sư đệ cũng có tài,
nhất là Ngũ sư đệ đã tới Kết Đan trung kỳ, vượt mặt cả tên Lý Gia Hoà
không biết làm gương kia.
Tôi nghe một hồi, mãi không thấy sư phụ nhắc tới tam sư huynh: "Còn tam sư huynh thì sao ạ?"
Năm đó tôi có thể thắng được Mộ Quang Dao giả, tam sư huynh tôi cũng góp phần.
Thiên hạ thái bình thì không thể xuất hiện khí vận để cắn nuốt. Kẻ đoạt xá
đội lốt Mộ Quang Dao âm thầm kích động chiến tranh Chính Ma từ bên trong Thanh Sơn phái, muốn dựa vào cuộc chiến này kiếm kha khá năng lượng bổ
sung cho hệ thống.
Lúc bấy giờ tôi đã ở cùng gã đủ lâu, coi như
nắm được một vài khuyết điểm của hệ thống và kẻ đoạt xá. Hệ thống không
ngừng tiêu tốn năng lượng để giấu giếm tung tích của linh hồn dị giới
bên trong thế giới này, kẻ đoạt xá thì không ngừng giả vờ đóng vai Mộ
Quang Dao để thiên đạo không để ý.
Chỉ cần tôi vạch trần được
việc Mộ Quang Dao bị đoạt xá, thứ nhất sẽ ngăn cản Chính Ma đại chiến,
khiến hệ thống không thể tiếp tục bổ sung năng lượng, thứ hai sẽ khiến
thiên đạo dòm ngó đến gã. Càng nhiều người biết thì che giấu của gã sẽ
càng yếu ớt, đến lúc đó không cần tôi ra tay gã cũng tự động bị thế giới trục xuất.
Nhưng cái khó nằm ở chỗ gã giam giữ tôi rất chặt,
không có cơ hội để liên lạc với bên ngoài. Nhất là càng về sau gã càng
ít dám ném tôi xuống phàm giới để hành hạ, chủ yếu giam dưới đáy Tử Vực
mặc kệ ra sao thì ra.
Tôi tính toán đủ cách, chọc giận gã đủ
đường để gã lại ném tôi xuống phàm giới. Mộ Quang Dao giả là loại người
ăn miếng trả miếng, còn có ác tâm thích nhìn tôi bị tra tấn. Gã vì tránh né thiên đạo nên nhiều lúc không tự tay làm được, phải mượn tay phàm
nhân làm thay.
Lần thứ ba bị đẩy xuống phàm giới chịu tội, độ
biến thái của Mộ Quang Dao giả chỉ có tăng không có giảm. Lần này tới
làm người tôi cũng không được làm, bị gã biến thành một con lừa bán cho
người nông dân. Gã còn đặc biệt tìm cho tôi một người chủ "tốt", không
lúc nào không roi đòn đánh hạ, bắt tôi làm việc bất kể ngày đêm.
Thậm chí tôi hơi ngờ vực rằng gã phần nào đoán được tâm tư tôi, cho nên mới
bắt tôi làm lừa để không thể giao tiếp với ai được cả.
Tôi cũng
tưởng đâu một lần xuống phàm giới này lại công toi, thế nhưng lại là lần biến chuyển lớn nhất. Dường như ông trời đã bắt đầu chướng mắt gã, nên
sau ba năm làm lừa thì tôi phát hiện ra tam sư huynh của mình đang đi
ngang thôn xóm tôi ở.
Tam sư huynh Sóc Túc Hề của tôi có một nửa huyết thống yêu quái nên biết thú ngữ, có thể nói chuyện cùng động vật. Lúc đó trong đầu tôi loé lên một ý tưởng táo bạo, tôi chạy như điên bất chấp roi vọt của gã chủ tới trước mặt tam sư huynh, nói với hắn Mộ
Quang Dao đã bị đoạt xá, mau ngăn gã kích động Chính Ma đại chiến!
Khi đấy tam sư huynh cũng bất ngờ vô cùng, không biết vì sao tôi lại ở đây, còn trong hình dạng con lừa. Nhưng thời gian cấp bách, tôi bảo hắn đừng nấn ná làm gì, mau chạy đi báo về cho Thanh Sơn phái. Sóc Túc Hề muốn
mang tôi về, có điều tôi sợ Mộ Quang Dao giả cảm nhận được tôi rời đi sẽ đuổi theo nên giục hắn đi trước. Gã không theo dõi tôi suốt được, nhưng khế ước đạo lữ có thể giúp cảm ứng người kia đang ở đâu, chỉ cần tôi
đột nhiên thay đổi phạm vi quá xa sẽ phát hiện được ngay.
Mộ
Quang Dao giả không dám giết tôi, chứ sư huynh tôi thì chưa chắc. Những
việc này tôi không thể giải thích hết cho Sóc Túc Hề trong cùng một lúc, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại bảo rằng mình sẽ không sao, mau
lấy đại cục làm trọng chạy về báo cho sư phụ hay.
Phần sau khá
giống tôi dự đoán, kế hoạch của Mộ Quang Dao giả đổ bể, mà gã cũng biết
được tôi là kẻ lộ ra tin tức Mộ Quang Dao bị đoạt xá nên tức giận đùng
đùng lôi đầu lừa của tôi về lại đáy Tử Vực.
Nếu không có tam sư huynh, có lẽ hiện tại tôi vẫn còn phải chịu đựng sự kinh tởm của gã đây.
Sư phụ nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi. Tim tôi hụt mất một nhịp, có cảm giác điều ông muốn nói không phải điều tôi muốn nghe.
"Sóc Túc Hề quay lại thôn xóm kia không tìm thấy con nên nổi trận lôi đình,
tự mình chạy đi tìm Mộ Quang Dao đánh giết. Kết quả... bị gã huỷ hết căn cơ, biến thành phế nhân, hôn mê bất tỉnh suốt mười năm trời." Ông nhắm
mắt lại, trên gương mặt già nua hiện rõ sự mỏi mệt sầu não, "Sau khi
tỉnh lại, nó chỉ hỏi một câu đã tìm thấy sư đệ chưa. Lý Gia Hoà bảo
chưa, nó liền im lặng không nói gì. Ai ngờ tối hôm đó nó lẳng lặng xuống núi rời đi, từ đấy về sau không còn tung tích gì nữa."