Quyết định xong việc đi về Thanh Sơn phái rồi, tôi lại đau đầu không biết nên lo liệu cho Man Di như thế nào.
Tình huống tốt nhất đương nhiên vẫn là tôi đi đường tôi, y đi đường y, đôi
bên không gặp lại nhau nữa. Nhưng Man Di vừa nghe xong đã khóc ầm lên
bảo nếu tôi bỏ rơi y thì y sẽ bám theo sau chúng tôi đến cùng trời cuối
đất.
Tôi đau đầu giải thích: "Không được, ngươi là ma tu."
"Một thân công lực này của ta đều từ việc làm lô đỉnh, ngủ với ngươi nhiều
chút thì sẽ quay về chính đạo thôi." Man Di chấm khăn.
"... Thật đáng tiếc, ta không định ngủ với ngươi."
"Chủ nhân có thể không cần ta nhưng ta không bỏ chủ nhân được!" Y dùng gương mặt của Mộ Quang Dao nói mấy lời này, tôi liền thua tại chỗ.
Tôi chẳng thể giải thích rằng Lương Ân và Mộc Khải Nhân quay về Thanh Sơn
phái vì chuyện của ma tu, bây giờ tôi dẫn theo một ma tu về thì sẽ loạn
đến nhường nào. Man Di là người ngoài, dù y có giống Mộ Quang Dao đến
đâu tôi vẫn chưa thể tin tưởng được.
Tay Lương Ân đặt lên chuôi
kiếm mấy lần, nếu không vì có tôi cùng Mộc Khả Nhân ngăn cản, chắc hắn
đã chém Man Di thành từng khúc từ lâu.
Giằng co qua lại, tôi
cuối cùng cũng thống nhất được với Man Di sẽ cho phép y đi nhờ ra khỏi
sa mạc. Man Di bảo với tôi y sẽ chờ tôi quay lại, tôi bảo khỏi cần chờ,
tôi cũng không định quay lại.
Nhưng dù sao đã trót làm người
tốt, tôi vẫn đem linh thạch đổi chút tiền ở nhân gian để mua cho y một
căn nhà, sân sau còn trồng một cây bằng lăng. Chắc vì Huyền phong có rất nhiều cây bằng lăng nên khi nhìn thấy căn nhà này tôi liền nghĩ ngay
tới việc mua nó.
"Đây là tiền phàm giới, linh thạch cùng
một vài trận pháp ta tự vẽ, ngươi cầm lấy phòng thân." Tôi đưa cho Man
Di, dặn dò y, "Nếu chưa biết bản thân muốn đi đâu thì cứ ở đây tạm, từ
từ suy ngẫm."
"Ta muốn chờ ngươi quay lại." Man Di lại kéo vạt áo của tôi, "Ngươi sẽ quay lại chứ?"
Tôi không trả lời y, lặng lẽ quay lưng rời đi.
Mà y cũng hiếm thấy đứng im không níu tôi lại.
Xe ngựa Lương Ân mua đã chờ sẵn bên ngoài. Tôi bước vào thùng xe, hạ màn
xuống, thế giới trong ngoài như bị ngăn cách lại với nhau.
Mộc
Khả Nhân lần đầu tiên được tự mình đánh xe phấn khích vô cùng, xe ngựa
chạy như điên. Lương Ân gõ thùng xe nhắc nhở, hắn mới biết điều chạy
đàng hoàng lại.
"Ta cứ tưởng ngươi không bỏ được y." Lương Ân bâng quơ nói.
Tôi nhắm mắt dưỡng thần: "Chung quy chỉ là bèo nước gặp nhau, quen biết
chưa được bao lâu cả, có gì đâu mà được với không được."
"Y rất giống Mộ Quang Dao." Hắn bắt đầu lau kiếm của mình.
"Giống đến đâu thì cũng không phải người thật." Tôi thở dài, "Không cần hãm quá sâu."
Tôi biết sự quyến luyến của tôi dành cho Man Di khá nhiều đối với một người chỉ vừa mới gặp, chung quy cũng vì y giống với Mộ Quang Dao. Nhưng tôi
chưa ngốc đến độ sẽ xem y như Mộ Quang Dao mãi mãi, lừa gạt bản thân
sống trong mộng tưởng.
Chỉ là tôi không biết vì sao Lương Ân thoạt nhìn có vẻ chán ghét Man Di lại đột nhiên quan tâm đến y.
"Ta đúng thực không ưa y." Lương Ân rũ mắt đáp, "Nhưng mỗi lần Huyên nhìn y, gương mặt của ngươi chợt vui vẻ hơn rất nhiều."
"Giống như khi ngươi nhìn ta cười, ánh mắt sẽ sáng lên vậy."
Tôi ngẩn ngơ trước câu trả lời này, nhận ra thứ mà mình tưởng giấu kỹ lại phơi bày lộ liễu ngay trước mắt đối phương.
"Trên đời này không có nhiều thứ khiến Huyên vui vẻ lắm." Hắn bỗng dưng mở
nắm tay ra, bên trong là một đoá bằng lăng vừa nở, "Ta muốn nhìn thấy
Huyên mỉm cười mỗi ngày."
Nếu tôi chưa từng quen Mộ Quang Dao,
hoặc giả như tôi gặp Lương Ân trước khi gặp y, thật khó nói liệu tôi có
bị sự dịu dàng của hắn đánh gục hay không.
Nhận lấy đoá bằng lăng, bờ vai luôn nặng trĩu của tôi lại chợt nhẹ đi hẳn.
Hành trình kéo dài khá nhàm chán, tôi hỏi Lương Ân có thứ gì đọc để giải trí đỡ buồn không.
Hồi xưa trong nhẫn trữ vật của tôi lúc nào cũng có nhét vài ba quyển truyện phàm giới, khi buồn chán lấy ra đọc cũng thú vị. Tiếc là kể từ khi bị
Mộ Quang Dao giả giam cầm thì mất hết rồi.
Lương Ân nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lấy bí pháp Hoàng Lương đưa cho tôi.
Được rồi, tôi cũng chẳng trông đợi gì lắm. Nhìn Lương Ân không giống người ngồi đọc mấy quyển truyện nhảm nhí giống tôi.
Tôi tựa lưng vào vách thùng xe, lật sách ra xem. Bí pháp này ngoài việc
dùng để độ tình kiếp ra có thể áp dụng rèn luyện tâm cảnh khá tốt, nhiều tác dụng hơn tôi tưởng.
Tu tiên không phải chỉ cần tăng trưởng
tu vi là đủ, còn cần ngộ ra đại đạo, thấm nhuần quy luật đất trời, như
vậy mới tự mình vạch ra con đường riêng để nghịch lại tự nhiên.
Nói thì dễ, làm được mới khó. Mỗi người sinh ra với chiếc hộp riêng của
mình, có cái to cái nhỏ, nhưng chung quy vẫn sẽ có giới hạn. Muốn nhìn
thấu hồng trần thì không thể chỉ dùng một ánh mắt hữu hạn để phán đoán
được.
Con cá biết có sông có suối, trăm sông đổ về biển. Nhưng
liệu con cá có biết đến núi đến rừng, biết đến đồng bằng và thảo nguyên?
Cho nên xưa nay không ít tu sĩ lựa chọn xuống trần để rèn luyện tâm cảnh, khó khăn hơn thì phong bế ký ức hoặc thậm chí mượn xác tá thi tạm thời.
Đối với bí pháp Hoàng Lương thì không cần phiền phức
đến thế. Tu sĩ sau khi vận dụng bí pháp có thể tự tạo một ảo cảnh chân
thật bên trong thức hải của mình, phong bế ký ức trôi qua một đời trăm
năm, ngoài hiện thực chỉ mới vài phút ngắn ngủi.
Nếu không có bí pháp Hoàng Lương này thì tôi muốn độ tình kiếp với Lương Ân sẽ khó khăn hơn nhiều.
Hoặc là tôi với hắn yêu nhau, hoặc hắn triệt để ngộ ra tình cảm chả là cái
thá gì hết để từ bỏ tôi, hoặc hai chúng tôi cùng phong bế ký ức xuống
trần gian làm người yêu một kiếp.
Cách thứ nhất tôi không muốn,
cách thứ hai Lương Ân không chịu, cách thứ ba... tính ra cũng giống với
Hoàng Lương, nhưng tốn thời gian hơn. Hơn nữa xử lý không khéo sẽ nảy
sinh càng nhiều nhân quả.
Tôi đóng sách lại, hỏi hắn: "Ngươi muốn khi nào độ kiếp?"
Lương Ân ngạc nhiên: "Ngươi đồng ý?"
"Sớm hay muộn vẫn phải làm thôi." Tôi bình thản đáp, "Ta muốn giải quyết
càng sớm càng tốt. Nếu có thể xong trước khi về tới Thanh Sơn phái là
tốt nhất."
Hơn nữa biết đâu sau khi tình kiếp độ xong, Lương Ân
nhận ra tình cảm của hắn chỉ là tưởng tượng do tình kiếp bày vẽ ra? Sau
này nhớ lại còn xem như một hồi chuyện cười, lúc trà dư tửu hậu đem ra
kể lại vui vẻ biết bao.
Kỳ thực Lương Ân là một tu sĩ tốt đáng
giá kết bạn, nếu bỏ qua tình cảm hắn dành cho tôi thì tôi sẽ rất vui
lòng làm bạn bới hắn.
Tôi hy vọng nếu sư phụ hỏi tôi làm sao quen biết Lương Ân thì chỉ cần trả lời hắn là ân nhân cứu mạng của tôi là
được, không cần giãi bày thêm vì sao ánh mắt hắn nhìn tôi giống Mộ Quang Dao đến vậy.
Với cái cách mà Lương Ân đối xử với tôi, chỉ cần không mù đều sẽ nhận ra có gì đó khác biệt. Muốn giấu cũng chẳng giấu được.