Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 934


trướctiếp

“Càng làm cho lòng người lạnh lẽo hơn chính là Abel hắn không chỉ làm như vậy với một người phụ nữ. Chỉ cần là người ông mang về, hắn đều xử lí bằng cách đó, nhưng chưa từng có một người dám hướng ông cáo trạng”

Chuyện như vậy làm cho công tước Otto như thế nào mở miệng nói cho được, loại chuyện này…

Nói đến lời cuối cùng, công tước Otto cũng không tiếp tục, chỉ trầm lặng nhìn mặt bàn.

“Ông còn có thể tìm được những người phụ nữ đã từng bị hắn làm tổn thương qua không?”

Công kích người trước tiên phải đánh vào mặt tư tưởng, loại chuyện này nếu bỏ qua, cuộc sống của Abel trong tương lai sẽ còn khổ sở hơn nhiều. Mặc dù anh không muốn để những người phụ nữ đó tham gia vào chuyện này, nhưng luôn có những người sẽ vì lợi ích mà bản đứng bản thân mình, thân thể, kể cả nhân cách, tóm lại vẫn sẽ có người cam tâm tình nguyện sẵn sàng đứng lên chống lại hắn. .

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

“Người thì ông vẫn đang giúp con tìm, không xác định được khi nào có thể tìm được tất cả bọn họ, nhưng người phụ nữ kia thì không thể tìm ra. Abel tương đối hận cô ta, vì do cô ta nên ông mới phát hiện ra chuyện bí mật này. Thời điểm không ai lường trước được, cô ta suýt chút nữa thì đã chết dưới tay Abel.”

Giọng của công tước Otto bị khàn đặc đến mức gần như nói không nên lời, sau vài lần họ nhẹ mới miễn cưỡng nói xong.

Sắc mặt NhanKiến Định cũng như vậy không tốt hơn là bao. Rốt cuộc một đứa trẻ mười tuổi sao lại trở thành bộ dạng như thế này, ai biết được trước kia mười tuổi hắn đã làm xong những chuyện tàn nhẫn gì. Chẳng lẽ hắn thật sự bản tính gian ác sao!

Anh rót một ly nước cho ông ngoại, NhanKiến Định cúi đầu trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Ông nghỉ ngơi sớm một chút, con đi chuẩn bị trước.”

Ở phía bên kia, hai mươi ba vệ sĩ được điều đến bệnh viện đang vô cùng vui vẻ tính toán tiền thưởng, chuẩn bị thân thể dần hồi phục sẽ về nhà sớm hơn dự kiến. Lần này đi ra ngoài một thời gian dài như vậy đã cảm thấy rất nhớ gia đình rồi.



Chỉ có người đàn ông nằm trên giường trong góc quay lưng về phía mọi người, tay cầm điện thoại di động không biết đang giở trò gì.

Cho đến khi những người xung quanh không thể nhìn thấy nó nữa, mới vỗ bờ vai hắn trêu chọc hỏi: “Hữu Thụ, đang nhìn cái gì đấy? Có phải đang nhắn tin với bạn gái không? Khi nào mang bạn gái đến cho bọn tôi gặp mặt đây!”

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều ồn ào cười to, kêu nhất định phải mời khách. Phòng bệnh lập tức trở nên náo nhiệt tranh cãi ầm ĩ, phải đến khi y tá tiến vào cảnh cáo 3 lần thì không khí trong phòng mới miễn cưỡng an tĩnh lại.

“Làm gì có bạn gái nào chứ, tôi đã chia tay lâu lắm rồi. Vừa mới rồi… tôi chuyển khoản tiền cho mẹ. Vài ngày trước không phải bố tôi bị ốm sao, gửi một ít tiền về để bố tôi mua cái gì ngon ngon ăn.”

Nói đến đây người vệ sĩ gọi là Hữu Thụ sờ sờ cái ót cười cười.

“Bố mẹ sinh bệnh đúng thật là phải chú ý nhiều, anh có đủ tiền không. Nếu không thì tôi chia sẻ tiền của tôi cho anh. Tôi vốn dĩ ở một mình, chính mình ăn no là được rồi, cũng không có người thân để chăm sóc, không cần lo lắng gì cả.”

Đều là người cùng trải qua hoạn nạn với nhau, tình cảm mọi người đối với nhau đều xuất phát từ chân tình, một lúc sau lại cười nói vui vẻ với nhau.

Hữu Thụ ngốc nghếch mỉm cười, thật cẩn thận trèo xuống giường: “Bố tôi phải làm phẫu thuật, tôi chạy nhanh đến bệnh viện nhìn một chút. Không cùng mọi người trò chuyện được nữa, mọi người về nhà chú ý an toàn nhé.”

Nói xong liền chạy khỏi phòng bệnh.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, bước lên xe buýt, rời xa tầm mắt của đám người kia, Hữu Thụ tùy tiện xuống ở trạm dừng kế tiếp mua một cái điện thoại mới, thay đổi thẻ mang theo bên mình, tìm dãy số duy nhất trên đó rồi gọi đi.

“Thưa ngài, tôi đã đến nơi thuận lợi rồi, ngài có điều gì muốn phân phó cho tôi?”

trướctiếp