Miệng bị ông ta dùng một miếng khăn lớn bịt lại, phía ngoài khuôn mặt
còn dùng băng keo quấn một vòng, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư ư. Ngay cả một cái chữ chuẩn cũng nói không ra được, nhưng thế này cũng không ảnh
hưởng sự tức giận và chán ghét của NhanHướng Minh đối với ông ta. Một
đôi mắt đỏ hoe, cậu bé cũng nghe thấy tiếng bước chân phía ngoài rồi,
nhưng càng là như vậy, thì cậu bé càng sốt ruột, người bên ngoài nói
không chừng hoàn toàn không biết người trong đây còn đang thức, còn đang trăm mưu ngàn kế tính toán họ!
Dưới tình trạng địch công khai
ta âm thầm, cái giá đến cuối cùng cần phải trả mà bố còn muốn vẹn toàn
không thương tổn cứu cậu bé ra ngoài, nói không chừng sẽ lớn như thế
nào, đây là cậu bé luôn không muốn nhìn thấy!
“Mày cũng cảm thấy sẽ bị ăn hiếp đúng không, nhưng mà là bố mày động tay với vợ của tao
trước. Trước đây không lâu còn xém chút giết chết tao, con trai của tao
bây giờ còn đang ở trong tù đấy, con gái cũng không nhận mặt tao rồi,
mày nói tao có nên tìm bố mày trả thù không.”
Giống như bị bệnh
thần kinh vậy, Trần Tuấn Tú hồi hộp căng thẳng nhìn sang cửa hang động,
cơ thể giật rút một cái bỗng lại xông qua bên NhanHướng Minh, đôi tay
nắm thật chặt bờ vai của cậu bé, vẻ mặt dữ tợn, hàm răng trắng xoá, có
tiếng hì hục, giống như con quái thú muốn ăn người, há to miệng ra.
Càng là tới những lúc như thế này, NhanHướng Minh ngược lại trở nên bình
tĩnh, không có nói chuyện lãng phí tinh thần nữa, cũng không có nhìn bộ
dạng của ông ta, cúi đầu xuống, giống như ngủ thiếp đi vậy, hoàn toàn
không nhúc nhích.
Trần Tuấn Tú hù dọa cậu bé lặp đi lặp lại thời gian rất dài, thấy đứa bé một chút phản ứng cũng không có, tự cảm thấy
không có ý nghĩa, cười gằn im hơi lặng tiếng đi về phía cửa hang động.
Giang Anh Tuấn không muốn rút dây động rừng, cỏ và cây mây dây leo ở cửa hang cũng không có kêu người dọn đi.
Thế này lại tiện cho Trần
Tuấn Tú rồi, tìm một vị trí cẩn thận ẩn núp cơ thể của mình, lén lút ló
đầu ra, quan sát đội hình và số người bây giờ của họ, để tiện cho việc
chạy trốn sau đó.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, lại trôi qua rất chậm, lúc mặt trời phía chân trời dần dần mọc lên, Giang Anh
Tuấn cũng mở đôi mắt ra, ánh nắng đỏ rực chiếu lên cành cây khô héo, đẹp tới khiến người ta thẫn thờ.
“Kêu mọi người chuẩn bị, dẫn chín
mươi người rút xa hai mươi mét trước, phân chia ra, một khi Trần Tuấn Tú xuất hiện muốn chạy trốn, nhất định phải bắt ông ta lại! Sắp mùa đông
rồi trời sáng trễ hơn, sau khi mặt trời mọc lên cũng đã bảy giờ mấy rồi. Giang Anh Tuấn đứng dậy mở miệng thổi ra một hơi thở, sương mù màu
trắng ngưng tụ lại giữa không trung, rất nhanh thì tan ra rồi, sáng sớm
trên núi quả thật là lạnh đấy!
Cơ thể của Trần Bắc đứng thẳng
tắp, gật đầu, xoay người bắt đầu bố trí chiến trường, NhanKiến Định cũng đã đứng dậy rồi, nhìn cây mây vẫn là màu xanh lá ở trên cửa hang, đột
nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, trên núi hầu như đã không còn màu xanh lá rồi, dây mây này lại vẫn còn xanh?
“Sao vậy, vẫn ổn chứ?”
Biết rằng chân và lưng của anh ấy không khỏe, Giang Anh Tuấn theo bản năng nhìn qua chân của anh ấy, ngước mắt hỏi rằng.
“Vẫn ổn, chỉ là hơi lạnh, giải quyết sớm chút trở về sớm hơn thôi, Nhã Quỳnh chắc là ở nhà đợi tới sốt ruột luôn rồi.”
Tuy hôm qua đã cho người đi về báo bình an rồi, nhưng NhanKiến Định không tin là em gái của anh ấy có thể ở nhà yên lòng.
“Đích thật, phải tốc chiến tốc thắng thôi.”
Hôm qua hầu như cả đêm đều không có ngủ, trong đầu anh suy diễn vô số lần
những tình trạng có thể sẽ xảy ra, nhưng hầu như không có phương án với
kết quả hoàn mỹ, cách tốt nhất, chỉ có một con đường là lấy bản thân anh đi đổi thôi. Nếu như đã chỉ còn một con đường này, chờ người ra đây trễ chút, với mình kêu người ra đây sớm chút thì có sự khác biệt gì chứ!
“Chuẩn bị đi, năm phút sau tôi đi vào trước.”
Vỗ bờ vai của Giang Anh Tuấn, NhanKiến Định nhếch môi kéo căng bốn chi.