“Có lẽ thư ký Chu Thanh cũng đã nói qua với anh về điều kiện mà tôi muốn rồi nhỉ, nếu như anh làm không được vậy thì tôi cũng không ngại để Nhan Nhã Quỳnh chôn cùng mình, sự việc đã đến nước này rồi, tôi cũng rất vui khi có người làm đệm lưng và chết cùng mình.”
Trước đây khi ông ta còn làm Chủ tịch thành phố nào có chuyện phải tự mình bàn bạc với
người khác chứ, nhưng Dương Minh Hạo bắt buộc phải cúi đầu khi sa cơ lỡ
vận.
“Ông nên biết rằng cho dù không lấy được thuốc giải từ ông, thì chỉ cần tôi chịu bỏ một chút thời gian cũng có thể giải được chất
độc trên người của Nhã Quỳnh.”
Mặc dù NhanKiến Định không muốn
chuốc thêm thù cho mình, thả ra cũng cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng
anh ấy chính là không muốn cho Dương Minh Hạo được như ý.
Ông ta đã hại chết bố mẹ mình, lúc trước còn suýt chút nữa giết chết Lê Quốc
Nam, bây giờ lại khiến Nhã Quỳnh rơi vào tình cảnh nguy hiểm, người này
thật sự quá xảo quyệt, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến anh ấy, thì kể cả hơi yên ổn một chút cũng đều bị ông ta tính kế.
“Đúng vậy,
nếu cho anh thời gian thì quả thật anh có thể tìm ra được thuốc giải,
nhưng anh có chắc Nhan Nhã Quỳnh thật sự có thể chờ được tới lúc đó hay
không?”
Dương Minh Hạo hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ tràn đầy tự
tin không hề sợ hãi, mặc dù ông ta cũng không hiểu rõ cho lắm nhưng cũng đã từng tìm hiểu về thời gian của loại thuốc đó.
“Ông có ý gì?”
NhanKiến Định lập tức thu lại bộ dáng lười biếng ban nãy, nheo mắt lại rồi đứng thẳng người.
“Ý của tôi chính là Nhan Nhã Quỳnh không còn chờ được lâu nữa, tôi đã tính qua thời gian rồi nhiều nhất cũng chỉ còn lại hai tuần nữa mà thôi.”
Sau khi nói xong ông ta cười tủm tỉm, không hề hoảng sợ mà đi đến bên sô
pha ngồi xuống, sau đó nhặt lên một quyển sách mình thường hay đọc rồi
lật xem một cách thích thú.
“Tôi có thể cho ông đưa người đi,
nhưng ông cần đợi thêm một tuần nữa, ông đưa chìa khóa cho tôi trước,
tôi sẽ không giống loại người nói lời không giữ lời như ông đâu, tôi
chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã nói ra.”
Giữ lại Trần
Nhật Linh vẫn còn có tác dụng, NhanKiến Định cũng không muốn để cho
Dương Minh Hạo rời đi vào thời điểm mấu chốt này, anh ấy trầm ngâm suy
nghĩ một một chút, sau đó quyết định vẫn nên để cho ông ta giao ra chìa
khóa trước mới an toàn.
“Tôi đương nhiên biết Chủ tịch Định là
người như thế nào, chỉ là Giang Anh Tuấn không được lịch thiệp như anh,
huống chi muốn ngăn lại hai bố con tôi thì anh không tự mình ra tay cũng có người làm, cho nên tôi không tin tưởng những gì anh đã nói.”
Chỉ cần ông ta vẫn còn nắm giữ điểm yếu của họ ở trong tay, thì mọi vấn đề
đều được giải quyết một cách dễ dàng, vì vậy Dương Minh Hạo hoàn toàn
không hề sợ hãi.
“Trong vòng một tuần tôi sẽ đưa các người lên
máy bay một cách an toàn, còn về việc đi đến đâu thì tùy ông quyết định, tôi cũng sẽ không quan tâm đến việc các người đến nơi đó rồi nối chuyến bay tới chỗ khác hay ở lại, tôi chắc chắn sẽ không nuốt lời những gì mà mình đã hứa.”
NhanKiến Định gõ mặt bàn, vẻ mặt có chút khó coi, bàn điều kiện với con cáo giá này thật sự quá giày vò và phiền phức, e
rằng hôm nay phải lãng phí rất nhiều thời gian ở đây thôi.
“Nếu như Chủ tịch Định đã cam kết chắc chắn như vậy thì tôi tin anh một lần cũng được.”
Dương Minh Hạo mỉm cười sải bước về phía trước rồi lấy ra chiếc chìa khóa từ
trong túi ra đập xuống mặt bàn, sau đó quay người lại, ánh mắt bỗng chốc trở nên u ám, cúi đầu ngồi trở lại ghế sô pha.
Trong lòng
NhanKiến Định đã chuẩn bị tâm lý phải dây dưa hồi lâu lúc này cũng cảm
thấy sửng sốt, ngây ngốc cầm lấy chiếc chìa khóa trên mặt bàn, một lúc
lâu mà vẫn chưa phản ứng lại được, có thể lấy được dễ dàng như vậy sao,
hay là trong đó còn có âm mưu nào nữa không?